Thanh Phong trầm mặc, nếu như đời trước hắn còn thật sự không biết làm sau để thay đổi, tuy nhiên kiếp này thì khác, hắn đã cảm nhận được cảm xúc đó, thứ mà Dương Kỳ muốn hắn thay đổi, nó được gọi bằng hai từ: Thân Tình.
“Sư tôn yên tâm, ta hiểu những gì mà ta nên làm.” Thanh Phong mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì tốt, chúng ta mau đi thôi.” Dương Kỳ mỉm cười gật đầu, hoá thành một đám khói chui vào giới chỉ.
Thanh Phong mỉm cười bước đi, không lâu sau thì gặp Thanh Lam đang chờ đợi ở đằng trước.
“Chúng ta cùng nhau đi đến Dung Nham Sơn, sư tôn hiện tại đã trở về bên trong giới chỉ.” Hắn nhìn Dương Kỳ mỉm cười giải thích.
“Được, hiện tại vị trí của hai ta đang ở phía ngoài Dung Nham Sơn, muốn bước qua Dung Nham Sơn cần phải đi qua U Minh Cốc.” Thanh Lam gật đầu nói tiếp.
“U Minh Cốc có phải hay không liên quan đến địa danh của U Minh Sơn Cốc.” Thanh Phong suy tư rồi hướng hỏi.
“Đúng vậy, sở dĩ nơi đây được gọi U Minh Sơn Cốc là tên viết tắt của hai địa danh gọi chung lại.” Thanh Lam thanh lãnh trả lời.
“Ta đã hiểu, bất quá sư muội đừng làm vẻ mặt đó có được hay không, nhìn vào chẳng có tí cảm xúc nào cả.” Thanh Phong nhìn nàng rồi bắt đầu phàn nàn nói.
“Theo ý của huynh ta nên làm vẻ mặt như thế nào.” Thanh Lam nhíu mày đáp.
“Muội có một khuôn mặt đẹp như vậy thì tất nhiên nên cười nhiều vào, nếu không thật là uổn phí ông trời cho muội khuôn mặt đẹp như vậy.” Thanh Phong mỉm cười khen ngợi.
“Mỉm cười có phải như thế này hay không.” Thanh Lam suy tư, rồi nhìn hắn, khoé miệng cong lên mỉm cười.
Thanh Phong ngẩn người, lần đầu tiên hắn gặp một cô nương cười đẹp như vậy, nàng giống như một ánh trăng trên cao, tựa hồ giống như một vị tiên tử đi xuống trần gian chiếm trọn trái tim của người khác.
“Đúng vậy, từ bây giờ muội cứ cười như thế, trong muội khi cười ta giống như thấy được một vị tiên tử như thế.” Thanh Phong mỉm cười gật đầu.
“Được.” Thanh Lam sững sờ, vội vàng quay đầu về phía trước, gò má đỏ ửng.
Thanh Phong đương nhiên không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của nàng, hắn đang tập trung quan sát tình huống xung quanh, tuy nhiên tựa hồ yêu thú tất cả điều không có ở xung quanh nơi này, vì vậy mà hai người bọn họ một cách tự nhiên mà đi đến được U Minh Cốc.
“Nơi này được gọi U Minh Cốc, phía trước mặt thấp nơi điều được bao phủ bởi độc khí, huynh mau chóng uống vào đan dược này, nó có tác dụng ngăn cản độc tố vào cơ thể.” Thanh Lam đút tay vào áo từ trong ngực lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho Thanh Phong.
Thanh Phong ngây người, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, liên tục lắc đầu.
“Nhanh lên đi, nếu huynh không ăn nó chúng ta sẽ không qua được bên kia đâu nhé.” Thanh Lam nhíu mày nghi ngờ nhìn hắn rồi suy tư một lúc, gò má của nàng đỏ ửng một lần nữa, rất nhanh khôi phục bình thường rồi nói.
“Cảm ơn muội, chúng ta mau chóng đi qua bên kia.” Thanh Phong vội vàng ăn vào đan dược, nhanh chóng bước đi.
“Cẩn thận.” Thanh Lam sắc mặt biến hoá, nhanh chóng bắt lấy tay Thanh Phong.
“Vì cái gì muội lại nắm lấy tay của ta.” Thanh Phong nghi hoặc quay đầu.
“Nhìn đằng trước phía dưới chân của huynh.” Thanh Lam bình tĩnh trả lời.
Hắn nghe vậy quay mặt về phía đằng trước nhìn xuống phía dưới, sắc mặt trong nháy thay đổi.
Dưới mặt đất phía trước chỉ cách khoảng năm xăng ti mét có một hố sâu, phía bên dưới tràn đầy gai độc, vừa rồi nếu như không có Thanh Lam bắt lấy cánh tay hắn e rằng hiện tại hắn có thể đã bị thương.
“Cảm ơn, nếu không có muội e rằng ta đã bị thương.” Thanh Phong cảm kích nói.
“Không có gì.” Thanh Lam lắc đầu, mỉm cười.
Thanh Phong bắt đầu cẩn thận từng li từng tí đi qua hết khói độc đi ở đằng sau hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của Thanh Phong khoé miệng của nàng cong lên.
“Chúng ta đã đi qua làng khói hiện tại nên đi nơi nào nữa đây.” Thanh Phong qua được đến đầu bên kia của khỏi độc thở phào nhẹ nhõm, lần đầu hắn tiến vào một nơi tà môn như vậy.
“Chúng ta đã vượt qua được U Minh Cốc chỉ còn một khoảng cách nữa là đã đến Dung Nham Sơn.” Thanh Lam mở miệng trả lời.
“Thanh Phong cùng Lam Lam, ta đã cảm nhận được hơi thở của Linh hoả, cho nên chúng ta mau chóng đi đến nơi đó.” Ở bên trong giới chỉ Dương Kỳ dùng ý niệm truyền âm vào đầu hai người.
“Vậy thì chúng ta mau chóng tiến về... Thanh Lam cẩn thận.” Thanh Phong vui vẻ, hắn quay đầu nhìn về Thanh Lam khuôn mặt biến sắc, vội vàng vận chuyển Quỷ Linh Ảnh Bộ trong nháy mắt tiến về phía trước Thanh Lam ôm lấy nàng nhào lộn xuống bụi cây gần đó.
Vị trí Thanh Lam vừa đứng, xuất hiện một con sư tử màu vàng, mọc lên một chiếc sừng, trên đuôi cháy hừng hực hoả diễm, hét lớn.
“Gừ...gừ...gào.”
“Tứ giai yêu thú Tử Viêm Sư Vương, cút xa hai đồ đệ của ta ra.” Dương Kỳ từ bên trong giới chỉ đi ra, khuôn mặt tràn đầy tức giận hét lớn, nàng đứng giữa hư không phát ra khí tức cực kì cường đại ép đến Tử Viêm Sư Vương.
“Nguyên Tông nhân loại cường giả, Dung Nham Sơn yêu thú nơi này trước giờ không trêu trọc ngoại giới, các ngươi lại năm lần bảy lượt tiến vào bên trong, chẳng lẽ các ngươi muốn thú triều ập đến Nam Thiên Quốc hay sao.” Tử Viêm Sư Vương mở miệng nói tiếng người, thần sắc tràn đầy tức giận nhìn Dương Kỳ bên trong ánh mắt có chút kiêng kị.
“Chúng ta đến nơi này chỉ để tìm một vật, nếu như không có bọn ta sẽ rời đi.” Dương Kỳ nghe đến thú triều, sắc mặt biến hoá, suy tư rồi nói.
“Chuyện cười, từ lúc nào mà nơi này nhân loại các ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi hay gì, nếu như hôm nay không cho một lời giải thích đừng trách chúng ta xoá bỏ hiệp ước.” Tử Viêm Sư Vương cười lớn, thần sắc tức giận nói tiếp.
“Được, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tuy nhiên nếu ngươi dám làm hại đến hai đồ nhi của ta...” Dương Kỳ trầm mặc.
Nàng không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng to lớn đến như vậy, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
“Hai người các ngươi còn không nhanh rời khỏi nơi này, nếu không phải các ngươi có một vị Nguyên Tông sư tôn bảo vệ thì bây giờ đã hoá thành thi thể.” Tử Viêm Sư Vương tức giận hướng về Thanh Phong cùng Thanh Lam thét lên.
Thanh Phong quay đầu nhìn một bên Thanh Lam đã bất tỉnh, thở dài ôm lấy nàng rồi hướng về đường củ trở về. Dọc theo con đường đi Thanh Phong vẫn luôn trầm mặc, hiện tại hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sư tôn vừa rồi xảy ra chuyện gì.” Thanh Phong hướng về một bên Dương Kỳ dò hỏi.
“Điều này là tại ta, nếu như ta biết trước đây U Minh Sơn Cốc tồn tại Tử Viêm Sư Vương nhất tộc thì đã không đến nơi này làm gì cả.” Dương Kỳ lắc đầu tiếc nuối thở dài.
“Ta vẫn không hiểu gì cả.” Thanh Phong nhíu mày.
“Kì thật yêu tộc cùng nhân tộc từng có một cuộc đàm phán do bảy vị đế giả thương lượng mà thành lập ra minh ước.”
“Bên trong bảy vị đế giả có ba vị yêu đế, bọn họ đại diện cho yêu tộc đàm phán, cuối cùng ngăn cản lại cuộc chiến mạnh nhất đại lục đã xảy ra mà cuộc chiến này được gọi là thú triều.” Dương Kỳ thở dài giải thích.
“Thú triều rốt cuộc là lớn đến cở nào.” Thanh Phong nghe đến đế giả, thần sắc ngưng trọng.
“Thú triều đại diện cho địa vị của đại lục sẽ thay đổi, nếu như lần đó không có ba vị yêu đế sở hữu trí tuệ cùng hiểu được tai nạn lần đó e rằng tai hoạ thật sự sẽ còn lan xa hơn.” Dương Kỳ nói đến ba vị yêu đế khi đó quyết đoán thì lắc đầu.
“Thì ra là vậy, tuy nhiên ta thật sự không hiểu nếu thú triều thật diễn ra rốt cuộc sẽ lớn đến mức nào mà làm người lo lắng như vậy.” Thanh Phong gật đầu nói tiếp.
“Đây không phải là trò chơi, nếu như yêu tộc có ý định thi hành thú triều thì bên trong ít nhất cũng có trên một ngàn lục giai yêu thú.” Dương Kỳ thở dài.
“Bọn họ không sợ cường giả của Nam Thiên Quốc hay gì.” Thanh Phong nhíu mày nói tiếp.
“Ngươi không thấy được sao, cơ hồ cùng cảnh giới nhân loại thể phách so với yêu thú không phải chút ít mà là cực kỳ to lớn, nếu như ngươi lúc trước không có Như Ý Thần Thiết e rằng hiện tại ngươi cũng đã chết.” Dương Kỳ nghiêm túc nói.
Thanh Phong gật đầu, thể phách nhân loại thật sự so với yêu thú là không cùng đẳng cấp để so sánh.
“Tử Viêm Sư Vương bộ tộc rốt cuộc có địa vị gì bên trong yêu tộc.” Thanh Phong nhớ đến chuyện vừa rồi vội vàng nói.
“Trước kia một vị yêu đế bên trong xuất thân Tử Viêm Sư Vương nhất tộc, cho nên địa vị của Tử Viêm Sư Vương cực kì đặc thù ở trong yêu tộc.” Dương Kỳ giải thích một cách đơn giản.
“Hiện tại chúng ta đã bị người ta đuổi đi thì nên làm gì tiếp theo.” Thanh Phong lắc đầu thở dài.
“E rằng yêu tộc đã biết được sự tồn tại của Bích Diễm Địa Hoả cho nên cơ hội chúng ta thu được linh hoả là cực kỳ nhỏ bé.”Dương Kỳ lắc đầu.
“Vậy chúng ta nên đi đâu bây giờ.” Thanh Phong nghi hoặc hỏi tiếp.
“Tiến về Nam Lĩnh Học Viện, ở nơi đó ngươi có thể có một hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, Thanh Lam cũng sẽ đi theo chúng ta.” Dương Kỳ mĩm cười gạt tất cả phiền muộn qua một bên.
“Sư tôn, ta có thể về nhà một chuyến được không.” Giọng nói của Thanh Lam vang lên.
“Muội tỉnh rồi à, sự tình có biến, chúng ta sẽ đi đến Nam Lĩnh Học Viện, sư tôn bảo rằng nơi đó thích hợp chúng ta tu hành.” Thanh Phong thần sắc vui mừng nói.
“Ta đã hiểu nhưng trước đó ta cần thực hiện một số việc nên cần phải về nhà một chuyến.” Thanh Lam trầm mặc đáp.
“Được, Lam Lam cứ làm những việc của ngươi ta và sư huynh ngươi sẽ chờ bên ngoài U Minh thị trấn.” Dương Kỳ mĩm cười gật đầu nói.