Tiểu hữu, ta giao phó Long Nhi cho tiểu hữu, nhất định phải chiếu cố nó thật tốt. Tiểu hữu tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh hoàn toàn trái ngược với tất cả công pháp tu tiên giới hiện giờ, tiểu hữu quyết không thể cho người ngoài biết công pháp mà tiểu hữu tu luyện, càng không thể để người ngoài biết được tiểu hữu có được Vạn Thú Lệnh Bài. Tiểu hữu vẫn ở trong gia tộc, không biết lòng người hiểm ác.
Bất luận là giới tu tiên hay giới phàm tục, giết người đoạt bảo là chuyện quá quen thuộc. Mỗi năm Thuỷ tộc chúng ta đều phát hiện mấy trăm thi thể bị vứt bỏ, nếu người khác biết trên người tiểu hữu có trọng bảo như thế, nhất định sẽ nổi sát tâm. Nếu muốn bảo trụ bí mật, tốt nhất chỉ làm giới tán tu, không nên tùy tiện gia nhập bất cứ môn phái tu tiên nào.
Vạn Thú Lệnh Bài là một kiện tiên phẩm, công hiệu không chỉ là trợ giúp tu luyện. Theo ta được biết, nó còn có công năng tồn trử, hơn nữa có được hiệu quả tấn công phòng thủ rất mạnh, còn có thể trợ giúp tiểu hữu thống lĩnh vạn thú. Các công năng này đều cần bản thân tiểu hữu tự mày mò, tuy nhiên trước khi tiểu hữu nắm chắc giết đối thủ diệt khẩu, không nên tùy tiện sử dụng lệnh bài này.
Tộc trưởng Lý tộc lại từ biệt Kim Xà, Kim Xà cũng có vẻ lưu luyến, dùng thân thể nhỏ dài cuốn lấy không buông lão giả. Khi lão giả rời đi, còn cảnh cáo Long Tiêu Diêu khi hấp thu thú hồn phải cẩn thận hết sức, không được có một chút sơ ý.
Trước khi chia tay, lão giả mặt xanh lại phá lệ nói một câu: Tiểu hữu bảo trọng! Làm cho Long Tiêu Diêu càng thêm cảm kích với lão giả mặt xanh này. Khi hai lão giả đi rồi, Kim Xà lại bỏ lên người hắn, bởi vì vừa rối cống hiến ra một giọt máu huyết bản mạng, hơn nữa buồn phiền vì chia tay tộc trưởng Lý tộc, Kim Xà lười biếng nằm dài trên cánh tay hắn, có vẻ rất tiều tụy.
Long Tiêu Diêu vuốt ve Kim Xà, khẽ giọng an ủi:
Tiểu Long không cần buồn lòng, tương lai ngươi còn có thể gặp lại Kim gia gia.
Một lát sau, Kim Xà dường như khôi phục một chút sức sống, cái lưỡi rắn nhỏ liếm lòng bàn tay Long Tiêu Diêu, thân thiết quấn chặt quanh cánh tay hắn, tựa như sợ bị vứt bỏ.
Lúc này sắc trời đã dần tối, Long Tiêu Diêu cần phải trở về đại viện gia tộc. Nhưng nếu trên người hắn đột nhiên xuất hiện một con rắn, sợ rằng sẽ dọa người gia tộc sợ hãi. Ngay khi hắn đang do dự, thân thể Kim Xà từ cánh tay hắn co rụt vào trong, trốn ở trong tay áo dài của hắn.
Thì ra Kim Xà thành lập huyết khế cùng Long Tiêu Diêu, đã có thể hiểu đượctâm ý của hắn. Kim Xà đã là Long tộc, linh trí cực cao, dù cho còn chưa thể trao đổi với hắn, nhưng có thể dùng hành động thực tế tránh cho hắn khó xử.
Long Tiêu Diêu thấy vậy liền mỉm cười, hắn đã biết Kim Xà sẽ không tổn thương hắn, tự nhiên sẽ không sợ Kim Xà trốn trong ống tay áo của mình. Kỳ thật, bất luận là cá vàng bất khuất khi nhảy vượt long môn, hay là hình tượng lấp lánh ánh vàng xinh đẹp, hắn đều rất yêu thích, không muốn tách xa khỏi Kim Xà.
Nay Kim Xà đã giải quyết vấn đề che giấu, Long Tiêu Diêu khẽ nói:
Tiểu tử thật thông minh, ngươi nhất định phải trốn kỹ, không được để cho người ta nhìn thấy.
Long Tiêu Diêu vừa dứt lời, Kim Xà liền bỏ ra cổ tay hắn, đầu rắn gật gật mấy cái liền rụt trở vào ống tay áo. Lúc này hắn mới yên tâm nhanh bước trở về đại viện gia tộc.
Gia tộc Long thị từ sau khi quật khởi đã không còn thõa mãn ở Long Môn Trấn hoang vu hẻo lánh này nữa, đa số tộc nhân có chút thế lực hoặc quan hệ trong gia tộc đều đã dọn đi thành trấn phồn hoa, kinh doanh buôn bán của gia tộc. Chỉ có một số ít tộc nhân không quyền không thế, hoặc là trưởng giả gia tộc quyến luyến quê hương mới lưu lại ở Long Môn Trấn, coi nơi này như căn cứ bồi dưỡng đời sau của gia tộc.
Long Tiêu Diêu có bối phận cực cao ở gia tộc, chủ yếu là bởi cha mẹ hắn đều là người tu tiên, mà người tu tiên có thọ mệnh dài hơn xa so với người bình thường. Cha mẹ hắn sau khi Trúc Cơ mới kết làm bạn lừ, mà khi sinh ra hắn thì tuổi thực tế của phụ thân đã hơn sáu mươi tuổi. Ở xã hội đương thời thì tuổi kết hôn của nam phổ biến là không đến hai mươi, khi sinh con thì chỉ mới hai mốt, hai mươi hai tuổi.
Người tu tiên đạt tới Trúc Cơ nhanh nhất cũng phải tu luyện một hai mươi năm, còn phụ thân Long Tiêu Diêu vì chỉ có ba linh căn rất bình thường, tốc độ tu luyện tự nhiên càng chậm chạp, dùng đến bốn mươi năm mới đạt tới Trúc Cơ. Đây còn là vì phụ thân có được hỏa linh căn cấp một, nếu không thì có Trúc Cơ được hay không cũng là vấn đề.
Cũng chính là vì linh căn càng hỗn tạp, tốc độ tu luyện càng chậm, tu tiên giới căn bản không có người nào là tạp linh căn có thể Trúc Cơ thành công, bởi vậy Côn Luân Phái mới không chịu nhận Long Tiêu Diêu.
Cuộc sống ở gia tộc hôm nay, trừ ba vị lão giả hơn bảy mươi tuổi là thúc bá của Long Tiêu Diêu, vẫn có không ít các tộc nhân trẻ tuổi lớn hơn hắn, nhưng đều là hạng bối phận con cháu, còn mấy đứa nhỏ mới bắt đầu tập tễnh học bước đi lại càng là hạng cháu chắt của hắn.
Bảng cống hiến gia tộc của cha mẹ Long Tiêu Diêu, cùng với bối phận của hắn,vốn hắn phải trải qua cuộc sống thoải mái. Nhưng cũng giống như đa số người khác trên đời này, tộc nhân không nhớ được cha mẹ hắn mang đến cho gia tộc quật khởi, lại không thể quên được cha mẹ hắn vì hắn ngã xuống, gia tộc không còn phục hồi được huy hoàng xưa kia.
Đứa nhỏ rất dễ bị người lớn trong tộc ảnh hưởng, những đứa nhỏ được huấn luyện ở căn cứ gia tộc cũng đã bị lời nói hành động của người lớn ảnh hưởng, coi Long Tiêu Diêu như phế vật. Ờ trong đại viện gia tộc, những đứa nhỏ luôn ác ngôn ác ngữ với hắn, còn thường xuyên âm thầm chọc ghẹo hắn.
Là căn cứ huấn luyện gia tộc, phần lớn những đứa nhỏ này đều tập võ là chính, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được thế lực gia tộc. Long Tiêu Diêu bị cấm tập võ, tuổi lại nhỏ, căn bản không thể chống cự được những đứa nhỏ khi dễ hắn, cho nên hắn mới ra sớm về trễ, cố gắng lãng tránh gặp mặt những đứa nhỏ này.
Long Tiêu Diêu trở về đại viện gia tộc, thời gian bửa tối đã qua, hắn cũng như bình thường đi đến phòng bếp tùy tiện tìm chút thức ăn liền trở về phòng nhỏ của mình.
Vốn Long Tiêu Diêu ở ba gian phòng lớn ở bắc sương phòng chính viện, nhưng từ khi cha mẹ hắn chết đi, hắn liền bị an bài đến chỗ phòng nhỏ mười thước vuông, ngay cả tiền mỗi tháng cũng từ hai lượng bạc biến thành hai mươi đồng tiền.
Chẳng qua Long Tiêu Diêu cùng không để ý những điều này, hơn nữa hắn cũng biết mình bất lực thay đổi hiện trạng. Tộc nhân cũng là tục nhân, những người chỉ thấy thế lực kia, hắn ở trong mắt bọn họ là kẻ không có giá trị, không cần phải cân nhắc lợi ích cho hắn.
Long Tiêu Diêu vẫn nhẫn nhục chịu đựng với tộc nhân xem thường, cũng không phải là tính tình của hắn tốt, mà là cuộc sống dạy hắn phải biết nhẫn nhịn, ngoài ra thì hắn còn có thể làm gì được đây? hơn nữa, trong lòng hắn chỉ nghĩ làm sao mới có thể đi lên con đường tu tiên, tất cả những chuyện khác đều không để trong lòng.
Nay rốt cuộc Long Tiêu Diêu có thể bước trên con đường tu tiên, hắn sẽ càng không để ý đến. Phòng của hắn ở vị trí xa nhất trong gia tộc, bình thường vốn không có người quấy rầy, hắn trở lại phòng liền khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh.
Long Tiêu Diêu có thể cảm nhận được linh khí mỏng manh ở bên ngoài cơ thể, linh khí này tiến vào trong cơ thể hắn, vận chuyển một vòng trong kinh mạch, chỉ có một bộ phận linh khí chuyển hóa thành chân khí tồn trữ trong đan điền của hắn.