Ma kiếm của Ma tu về phẩm chất và cấp độ vốn đã hơn xa Chu Tước Hoàn, lúc này lại được hắn cầm trong tay, uy lực còn vượt xa đối thủ ngự không tới. Một kiếm bổ lên Chu Tước Hoàn, hỏa diễm bám trên đó lập tức tắt ngỏm, bên trên Chu Tước Hoàn còn xuất hiện một vết nứt, trong nháy mắt liền khôi phục nguyên hình.
Thân hình Ma tu lại chuyển động, lao tới trước người Long Tiêu Diêu giơ kiếm chém xuống. Long Tiêu Diêu đã bước đầu nhận thức được uy lực của ma kiếm: Mười tấm Thần phú và Thần Lôi Thuẫn trung phẩm tạo thành tầng phòng ngự gần như không đủ để chống cự một kích của nó, cổ bảo hạ phẩm Chu Tước Hoàn dưới một kích của ma kiếm bị phá hủy. Hắn biết bản thân khó có thể ngăn cản một kích của Ma tu.
Đương nhiên chuyện này cũng có nhân tố môi trường nữa. Giao chiến ở trong Ma Vực có ma khí nồng đậm, Ma tu tất nhiên sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Đây cũng chính là nguyên nhân Ma đạo lại tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành để sinh ra Ma Long màu đen. Giao chiến tại địa phương linh khí dư thừa thì tu sĩ Phi Thăng Kỳ chính đạo có thể điều động linh khí trong thiên địa thi triển đại thần thông, lúc này mới có thể tạo thành cục diện giằng co với Ma tu.
Long Tiêu Diêu quyết định rất nhanh, lập tức thu hồi pháp khí rồi trốn vào lòng đất. Hiện giờ ở Ngũ hành độn thuật đã là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của hắn. Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Ma tu trước mặt, còn chần chừ sẽ gặp phải tổn thất nhiều hơn, chỉ còn cách là chạy trốn giữ mạng, vốn hắn đang đứng trên mặt đất, trong nháy mắt liền tiến vào trong lòng đất, cũng chạy xuống càng sâu hơn nữa.
Ma tu kia lắc mình tới trước người Long Tiêu Diêu, mắt thấy Long Tiêu Diêu đã không còn sức chống đỡ, trong lòng thầm đắc ý. Nhưng đối phương trong thời khắc như chỉ mành treo chuông lại trốn vào trong lòng đất khiến hắn cảm thấy vừa buồn bực vừa kỳ quái: Đối thủ rõ ràng tu luyện công pháp thuộc tính lôi, làm sao lại có thể trốn vào trong lòng đất?
Tuy nhiên Ma tu kia cũng không dừng lại. Hắn tuy rằng không thi triển Địa Độn Thuật, nhưng cũng không thể dễ dàng để cho một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chạy trốn dễ dàng trước mặt mình. Là Ma tu Phi Thăng Kỳ, thần thông của hắn tất nhiên không nhỏ. Hắn có thể điều động ma khí trong thiên địa thi triển thần thông trên diện rộng. Ma tu thấy Long Tiêu Diêu trốn vào trong lòng đất, lúc này thi triển ra thần thông ma công: Thiên Địa Ma Kiếm.
Hắn giƠ ma kiếm trong tay lên, ma khí nồng đậm phun ra từ ma tuyền như bị nó hấp dẫn, vốn phun thẳng tắp lên bầu trời giờ lại chuyển hướng tràn về phía ma kiếm. Chỉ trong nháy mắt, lấy ma kiếm làm trung tâm, ma khí đã hình thành một thanh cực kiếm khổng lồ màu đen. Ma tu dùng hai tay nắm cầm kiếm, đâm thẳng về phía vị trí mà Long Tiêu Diêu trốn vào trong lòng đất.
Ma kiếm khổng lồ do ma khí ngưng kết lại giống như vật thực, khiến mặt đất phát ra một tiếng nổ như sấm sét. Cự kiếm do ma khí tạo thành này tuy rằng không phải là bảo kiếm thực nhưng lại có ma kiếm là thực thể hỗ trợ, không ngờ lại đâm xuống mặt đất tạo thành một cái hố có đường kính gần năm thước, sâu tới gần mười trượng.
Nói thì chậm nhưng sự việc đều chỉ phát sinh trong nháy mắt. Long Tiêu Diêu vừa mới trốn vào trong lòng đất sâu có chín trượng thì cự kiếm do ma khí tạo thành đã đâm lên người hắn. Tuy rằng cự kiếm này không phải là vật thật nhưng dưới sự khống chế của Ma tu lại có uy lực chẳng kém pháp khí thật. Ma khí trên kiếm hung hãn đánh thẳng vào người Long Tiêu Diêu.
Phiền toái lớn nhất chính là thanh kiếm này chẳng những có lực công kích mạnh mà ma khí tinh thuần CŨNG đồng thời xâm nhập vào cơ thể Long Tiêu Diêu. May mắn là ma khí kiếm này phá vỡ mặt đất đã tiêu hao gần hết năng lượng, tuy rằng uy lực rất lớn nhưng khi tới vị trí gần mười trượng trong lòng đất thì đã là nỏ mạnh hết đà, lực công kích CŨNG chỉ xấp xỉ với Pháp bảo thượng phẩm mà thôi.
Long Tiêu Diêu sau khi ngưng kết Nguyên Anh xong lại được thiên lôi luyện thể, công thêm một trăm mười bảy huyệt đạo đã được kích hoạt hoàn toàn, cường độ thân thể tăng lên rất nhiều. Hiện giờ hắn đã đạt tu vi Nguyên Anh sơ kỳ bậc thấp, cho dù là Pháp bảo cực phẩm cũng rất khó làm tổn thương hắn. Ma khí kiếm chỉ chấn động khiến khí huyết của hắn quay cuồng, kinh mạch tổn hao nhỏ mà thôi, không làm hắn bị trọng thương được.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu bị ma khí bao phủ toàn thân, rất nhiều ma khí xâm nhập vào cơ thể hắn qua lỗ chân lông. Hắn không dám dừng lại, tiếp tục tiến vào sâu trong lòng đất mấy thước nữa, lại thay đổi phương hướng rồi phóng nhanh đi, đồng thời điều động Nam Minh Ly Hỏa và Thái Dương Thần Hỏa khu trừ ma khí nhập thể.
Long Tiêu Diêu hấp thu năng lượng căn nguyên của Nam Minh Ly Hỏa, dung hợp làm một với Nguyên Anh thì Nguyên Anh của hắn tất nhiên có Nam Minh Ly Hỏa bảo vệ, ma khí không thể lay chuyển nổi, nguyên thần của hắn cũng sẽ không bị ma khí ăn mòn mà ma hóa. Chỉ cần nguyên thần, chân nguyên còn tinh thuần thì không có việc gì đáng kể, hắn tất nhiên có thể loại bỏ ma khí. Mà thần thông tự hồi phục của hắn có thể nhanh chóng chữa trị chút tổn thương do ma khí ăn mòn gây nên.
Ma tu kia thấy ma khí kiếm đâm trúng Long Tiêu Diêu thì trong lòng đã an tâm. Tuy rằng hắn vẫn thấy Long Tiêu Diêu trốn vào trong lòng đất như trước nhưng lại chẳng lo lắng gì. Ma khí nhập thể, cho dù đối thủ tạm thời chưa chết nhưng ma khí sau khi ăn mòn Nguyên Anh thì tất nhiên đối phương sẽ mất đi thần trí, chuyện tử vong cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Ma tu kia không để ý tới Long Tiêu Diêu, xem xét ma thạch bị công kích một hồi, lại phát hiện ra ảnh hưởng mà đối phương gây ra cho ma thạch dường như không nhỏ, chẳng những ma tuyền phun ra ít ma khí hơn mà mấu chốt chính là khả năng tự hấp thu ma khí chữa thương của ma thạch dường như đã giảm bớt, ma thạch bị tổn hại hấp thu ma khí rất mỏng manh.
Ma tu kia lập tức đi tới vài ma tuyền khác xem xét, kết quả là phát hiện ra có ma thạch ở bốn ma tuyền đã bị hủy hoại hoàn toàn, nơi đó chỉ còn ma khí phun ra đứt quãng, không bằng một phần vạn thời kỳ toàn thịnh.
Ma tu kia thấy thế vừa sợ vừa giận, sợ là không biết Long Tiêu Diêu dùng phương pháp gì lại có thể phá hủy hoàn toàn ma thạch. Phải biết rằng tu sĩ chính đạo không chỉ một lần có ý định phá hủy ma tuyền. Cho dù lần trước tu sĩ Phi Thăng Kỳ tập kích bất ngờ cũng không thể phá hủy hoàn toàn ma thạch. Mà hắn giận bởi vì ma khí do ma tuyền phun ra giảm đi, chỉ sợ trong thời gian dài sẽ khiến ma khí trong ma tuyền suy yếu, còn chưa nói tới việc ma khí dần dần khuếch tán vào toàn bộ Tây Thổ đại lục, kế hoạch công chiếm toàn bộ đại lục của Ma đạo chỉ sợ cũng bị phá từ trong trứng nước.
Ma tu kia lập tức trở về căn cứ của Ma đạo, truyền tấn tin tức ma tuyền bị phá hủy cho trưởng lão hội Ma đạo. Đại đa số thành viên của trưởng lão hội giờ đang giao chiến với chính đạo, khi nghe được tin tức này liền lập tức hiểu ra Chính Đạo Liên Minh đã dùng kế điệu hổ ly sơn, trong cơn giận dữ lập tức quyết định quyết chiến với chính đạo.
Long Tiêu Diêu bỏ chạy hơn mười dặm trong lòng đất, sau đó mới tạo thành một mật thất tại đó, vừa dùng đan dược tu luyện khôi phục, vừa điều động Nam Minh Ly Hỏa và Thái Dương Thần Hỏa khu trừ ma khí còn sót lại trong cơ thể. Một ngày sau ma khí trong thân thể hắn mới được tiêu trừ hoàn toàn, thương thế cũng hoàn toàn được chữa trị, chân khí đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Long Tiêu Diêu cũng không muốn từ bỏ như vậy. Nếu đã tìm ra biện pháp phá hủy ma thạch thì hắn đương nhiên phải tận lực phá hoại toàn bộ ma tuyền. Nhưng vậy thì Ma đạo mất đi ma khí, tất nhiên sẽ yếu thế dần, dân chúng của Tây Thổ đại lục cũng không bị tàn sát nữa.
Hắn đoán Ma tu kia tất nhiên sẽ đoán rằng mình bị ma khí nhập thể mà chết, không thể ngờ được rằng mình lúc này lại tới tiếp tục phá hoại ma tuyền. Hắn cũng không nghĩ sẽ gặp phải Ma tu kia nữa.