Thú Thần Tu Tiên 1

Chương 162: Chương 162: Chạy trốn thục mạng






Sáu gã tu sĩ Phi Thăng Kỳ phát hiện ra có người vừa mới bỏ chạy từ mật thất này, hiển nhiên cũng đoán được rằng chính kẻ đó đã lấy đi bảo vật. Tuy nhiên dù người lấy bảo vật có là chuyển thế của Đại Vu Thần đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không vì thế mà bỏ đi ý định cướp đoạt bảo vật. Tuy không thấy kẻ bỏ chạy này nhưng từ khí tức lưu lại thì có thể kết luận rằng hắn chỉ có tu vi Kim Đan Kỳ.

Sáu người này cũng không biết Địa Độn Thuật, nhưng họ cũng không buông tha. Sáu người này liền bay lên không trung, tỏa ra hơn hai trăm dặm khắp bốn hướng, dùng thần thức bao trùm tìm kiếm, tra xét phạm vi năm trăm dặm xung quanh mật thất.

Ai cũng biết rằng tu tiên giả chạy trốn trong lòng đất phải chịu áp lực và lực cản của đất, không thể di chuyển nhanh, cũng không cách nào trốn trong lòng đất thời gian dài. Sau khi chân khí tiêu hao hết, nếu không chui lên mặt đất thì sẽ bị chôn sống luôn.

Mà trong lòng đất thì không thể bổ sung linh khí, hơn nữa lại cần phải liên tục đối kháng với áp lực của lòng đất, căn bản không thể tu luyện để khôi phục. Bọn họ giờ chỉ cần chờ đợi, chờ khi tên bỏ chạy này không thể kiên trì trong lòng đất được nữa, cuối cùng phải lên mặt đất, chui đầu vào lưới của họ.

Bọn họ cũng không chỉ riêng chờ đợi như vậy, thân là Quỷ Vu, họ dù không thể sử dụng Địa Độn Thuật nhưng lại có thể điều khiển địa quỷ chui vào trong lòng đất tìm kiếm. Địa quỷ là một loại quỷ hồn đặc biệt, thực ra thì năng lực của chúng cũng bình thường, nhưng vì chúng có thể trốn trong lòng đất nên phần lớn Quỷ Vu đều có một hai con, dùng để đánh lén và điều tra.

Đương nhiên, tốc độ của địa quỷ trong lòng đất cũng có hạn, không thể tra xét phạm vi lớn. Do đó, bọn họ lấy lỗ hổng kết giới trong mật động làm trung tâm, khống chế địa quỷ tra xét trong phạm vi mười dặm, chủ yếu để dự phòng tình huống tên tu sĩ bỏ chạy vẫn còn ở gần đó, trốn trong một mật động khác.

Long Tiêu Diêu ở trong lòng đất cũng biết rằng mấy kẻ đó tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Bảo vật mà hắn lấy được trong mật thất tuyệt đối có thể làm cho tu tiên giả Phi Thăng Kỳ cũng phải động tâm, nếu những kẻ này đến tìm bảo vật thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được?

Long Tiêu Diêu cũng biết rằng thực của những kẻ đó không tầm thường, tất nhiên là phạm vi tìm kiếm của thần thức cũng cực lớn. Do vậy hắn cũng không dám lao lên mặt đất, thậm chí còn muốn duy trì ở dưới lòng đất mười thước, điều này khiến cho thể lực của hắn bị tiêu hao nghiêm trọng.

Phương hướng mà Long Tiêu Diêu di chuyển là một con suối nhỏ mà hắn đã từng gặp. Bên trong Thập Vạn Đại Sơn có không ít suối, nhưng dòng suối nhỏ chỉ sâu có một thước, đương nhiên hắn không dự định chạy trốn bằng đường thủy, dòng suối nông như vậy căn bản không thể che dấu được thân hình của hắn.

Tuy nhiên, dòng suối lại do các mạch nước trong núi hội tụ lại, mà phần lớn mạch nước lại chảy từ bên trong lòng núi mà ra. Tuy hắn chưa khảo sát qua nơi này nhưng cũng đoán rằng trong lòng núi tất nhiên sẽ có không gian để thở.

Long Tiêu Diêu di chuyển trong lòng đất, tuy thể chất của hắn hơn xa tu tiên giả nhân loại, nhưng cũng vẫn phải tiêu hao chân khí để thi triển Địa Độn Thuật. Hơn nữa, hắn đang ở dưới mặt đất mười thước, căn bản không thể ở trong lòng đất thời gian dài. Trong lòng đất không thể tu luyện khôi phục chân khí và thể lực, hắn phải tìm được một không gian thì mới có thể tu luyện khôi phục.

Nếu trong lòng đất có thể tìm được không gian thoáng đãng thì Long Tiêu Diêu sẽ yên tâm tu luyện ở đó. Có ngọn núi ngăn cách, đương nhiên không ai có thể xâm nhập vào trong núi để tra xét.

Phán đoán chính xác của Long Tiêu Diêu đã khiến hắn thoát khỏi khốn cảnh. Hắn tìm được một dòng suối, đi dọc về phía nguồn của nó, sau khi di chuyển được mười dậm, hắn tiến vào trong lòng núi, phát hiện ra trong lòng núi chứa một lượng nước lớn, trên mặt nước có một không gian sơn động cao mấy thước.

Long Tiêu Diêu dùng thần thức quét một vòng xung quanh không gian sơn động này, không phát hiện ra dấu hiệu của yêu thú nào nhưng lại phát hiện ra một mảng nham thạch. Hắn liền bố trí trận pháp, chuẩn bị dùng đan dược tu luyện, khôi phục chân khí bị tiêu hao.

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm hòa nhã dễ gần truyền vào tai Long Tiêu Diêu:

- Tiểu bằng hữu, chúng ta không có ác ý, hãy xuất hiện đi, chúng ta sẽ cho ngươi rất nhiều ưu đãi.

Long Tiêu Diêu lại tự nhiên sinh ra tin tưởng đối với âm thanh này, mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài. Đúng lúc này, A Di Đà Phật Niệm Châu trên cổ hắn đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, một cỗ khí tức Phật môn cuồn cuộn lao vào trong cơ thể hắn, khiến hắn tỉnh táo lại, phát hiện ra mình vừa bị thanh âm kia mê hoặc tâm thần.

Thì ra, những kẻ đó đợi lâu mà không phát hiện ra có người chui lên mặt đất, liền lo rằng Long Tiêu Diêu bị chôn sống trong lòng đất, không ra được. Do đó, họ thi triển ra một loại thần thông Vu tộc: Ma Âm Khống Hồn, định dụ dỗ hắn đi ra.

Tu sĩ Phi Thăng Kỳ tuy có thực lực bất phàm, nhưng Ma Âm Khống Hồn này lại phải xuyên qua lòng đất hơn mười thước, nên chỉ có thể bao trùm phạm vi vài dặm. Một lát sau âm thanh kia liền biến mất, xem ra có lẽ đã đi tìm kiếm chỗ khác rồi.

Long Tiêu Diêu lo lắng rằng khi đang tu luyện lại bị âm thanh này quấy nhiễu, khiến mình bị tẩu hỏa nhập ma, do đó hắn bày ra thêm hai trận pháp có tác dụng phòng hộ, lúc này mới yên tâm dùng đan dược tu luyện.

Mấy tu sĩ Vu tộc này vẫn không phát hiện được bất cứ kẻ nào chui lên mặt đất trong phạm vi mấy trăm dặm, sinh ra nghi ngờ, sau khi thương lượng một chút liền kết luận rằng: không ai có thể phi độn trong lòng đất hơn trăm dặm, cho dù tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ cũng không làm được; cũng không ai có thể ở dưới lòng đất trên một ngày; Long Tiêu Diêu hẳn là đang ở trong một cái hang động nào đó gần đây, hoặc là đã bị chôn sống ở nơi nào đó trong lòng đất.

Bất kể là trốn trong mật động dưới lòng đất hay là bị chôn sống, với kinh nghiệm của bọn họ thì một tên tu sĩ Kim Đan Kỳ bậc thấp nhiều nhất chỉ có thể phi độn trong lòng đất khoảng ba mươi dặm. Để cam đoan không bỏ sót gì; bọn họ vừa dùng bốn người để giám sát trong phạm vi mấy trăm dặm, vừa dùng địa quỷ tìm kiếm xung quanh mật động.

Sau khi Long Tiêu Diêu tu luyện khôi phục, hắn vẫn không dám chui lên mặt đất, mà hắn cũng không dám khẳng định có nơi thích hợp để tu luyện trong mấy trăm dặm gần đây hay không. Do đó, hắn quyết định tiếp tục tu luyện ngay trong lòng núi này, chờ thêm vài năm nữa hãy tính toán biện pháp đi ra ngoài.

Cùng lúc với Long Tiêu Diêu chuyên tâm tu luyện trong lòng núi, mấy tên tu sĩ Vu tộc bên ngoài lại ngày càng phiền não bất an. Hai gã Quỷ Vu đã thả địa quỷ ra được hơn một tháng, điều tra kỹ càng phạm vi ba mươi dậm trong lòng đất xung quanh mật động, kết quả lại không thu được gì cả.

Bốn tên còn lại cũng không phát hiện ra bất cứ người nào từ trong lòng đất chui lên nhưng lại thấy được một tên tu sĩ Kim Đan Kỳ vô ý bay qua, bị một gã tu sĩ Vu tộc ra tay tiêu diệt.

Long Tiêu Diêu thì đang yên tâm tu luyện ở trong lòng núi, bỗng một ngày khi hắn đang tu luyện, mặt nước trong lòng núi đột nhiên sôi trào lên, hắn vội vàng thu liễm tâm thần, chậm rãi thu công.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.