Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia nghe vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh. Long Tiêu Diêu nếu dám tới đây chỉ thẳng tên họ khiêu chiến thì thực lực tất nhiên phi phàm. Hắn tuy là phó môn chủ Vạn Thanh Môn nhưng cũng tuyệt không dám đắc tội đại tu sĩ. Hơn nữa, khi hắn đối diện với Long Tiêu Diêu, trong lòng cảm giác vô cùng nguy hiểm nhưng cũng không dám ra lệnh cho Thái thượng trưởng lão môn phái ra giải quyết, chỉ có thể xấu hổ đứng yên tại chỗ.
Long Tiêu Diêu đương nhiên biết được đối phương không có quyền ra lệnh cho đại tu sĩ nên lại lạnh lùng nói:
- Ngươi đi thông báo cho hắn, nói rằng người mà hắn từng lưu thân thể lại cho tới tìm hắn tính sổ. Nếu trong thời gian một chén trà nhỏ mà không xuất hiện thì đừng trách ta đại khai sát giới.
Tên môn chủ nghe vậy thì sắc mặt đại biến. Hắn biết Thái thượng Đại trưởng lão năm đó bị hủy đi thân thể, chỉ có Nguyên Anh trốn về. Hắn lập tức hiểu được vì sao lại cảm thấy nguy hiểm. Địch nhân trước mặt tuyệt đối là sát tinh nguy hiểm, thậm chí khiến cho Vạn Thanh Môn tràn ngập tai ương. Đây đã không phải là chuyện hắn có thể làm chủ, vội vàng thi lễ rồi quay về đại điện môn phái.
Trong đại điện lúc này đã tụ tập hai mươi gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nhìn thấy phó môn chủ trở về vội vàng mở miệng hỏi. Tên này cũng không có lòng mở miệng nói, lập tức truyền âm cho hai gã đại tu sĩ tọa trấn nơi này. Tên Thái thượng Đại trưởng lão đã sớm phát hiện ra hai người Long Tiêu Diêu, cũng đã âm thầm truyền âm thương nghị một hồi với gã đại tu sĩ còn lại. Tên này không dám đối mặt mà sau khi thương lượng với người còn lại liền ra lệnh cho môn chủ phát động đại trận hộ phái, cũng tổ chức những tu sĩ bậc cao trong môn phái phòng ngự.
Long Tiêu Diêu không có tâm tư đi quản những tu sĩ phía dưới thương nghị. Hẳn cho rằng nếu Vạn Thanh Môn ngay cả đại tu sĩ trung giai cũng không có thì vận mệnh tên Thái thượng Đại trưởng lão coi như đã xác định rồi. Chuyện xấu duy nhất hắn nghĩ tới là sẽ có bao nhiêu tu sĩ của Vạn Thanh Môn phải chôn cùng. Lúc này, linh quang phía dưới chợt lóe lên, một đạo kết giới trống rỗng xuất hiện, lấy đại điện làm trung tâm, hoàn toàn bao phủ phạm vi năm dặm xung quanh.
Đại trận hộ phái yêu cầu phải có phạm vi phòng hộ rộng, hơn nữa chẳng những có công hiệu ngăn cản địch nhân mà còn có công kích cường đại. Tuy nhiên, đại trận rõ ràng có không ít khuyết điểm! Thứ nhất là tiêu hao năng lượng vô cùng kinh người, thứ hai là khống chế rất khó khăn. Vì vậy, bình thường cũng rất hiếm khi mở ra đại trận hộ phái.
Sau khi Vạn Thanh Môn chiếm được lãnh địa Thập Vạn Đại Sơn, chuyện thứ nhất chính là tìm kiếm một nơi linh mạch để trú chân, chẳng những tạo ra môi trường tu luyện tốt cho đệ tử mà trọng yếu chính là dùng linh mạch để cung cấp năng lượng cho đại trận hộ phái. Tuy nhiên, dù có năng lượng linh mạch bổ sung thì đại trận hộ phái vẫn cần tiêu hao rất nhiều linh thạch mới có thể vận hành.
Đồng thời với việc khởi động đại trận hộ phái, hai gã đại tu sĩ cấp hai cũng từ hai động phủ có pháp trận bảo hộ bay ra. Hình dạng của tên Thái thượng Đại trưởng lão tất nhiên đã hoàn toàn khác đi nhưng thông qua khí tức đặc hữu của hắn, Long Tiêu Diêu dễ dàng nhận ra địch nhân của mình. Đối phương hiện cũng chỉ là Phi Thăng Kỳ cấp hai mà thôi.
Hai người kia trực tiếp bay tới đại điện, chỉ huy đệ tử trong phái ngăn cản địch nhân. Đại trận hộ phái này chẳng những phải thao tác phức tạp mà còn yêu cầu cực cao đối với người khống chế. Phải có năm tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Vạn Thanh Môn mới có thể miễn cưỡng vận chuyển pháp trận bình thường. Trên kết giới đại trận có linh quang lưu động, chỉ một lúc đã ngưng tụ ra một đạo cột sáng to như cái bát bắn về phía Long Tiêu Diêu.
Năng lượng ẩn chứa trong đại trận hộ phái này vô cùng khổng lồ, cột sáng do năng lượng pháp trận ngưng tụ thành đương nhiên cũng có lực công kích không yếu. Hơn nữa, toàn bộ đại trận hiện chỉ ngưng tụ ra một đạo cột sáng cho nên uy lực càng cường đại. Long Tiêu Diêu thấy thế cũng không dám cứng đối cứng mà thân hình di chuyển, cùng với Bạch Như Ngọc bay lên cao tránh né.
Nhìn thấy uy lực của đại trận hộ phái này, Long Tiêu Diêu biết không thể nhanh chóng bài trừ được cho nên để Bạch Như Ngọc ở trên trời cao chờ đợi, còn hắn bay xuống, tính dùng Phá Tự Phù trực tiếp xuyên qua kết giới.
Năm tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phụ trách khống chế pháp trận lúc này phân biệt khống chế pháp trận ngưng tụ một đạo cột sáng triển khai công kích Long Tiêu Diêu. Tuy nhiên, cột sáng cần một thời gian mới ngưng tụ được năng lượng mà hình thành, hắn chỉ cần dùng Thần Mục Kim Tình quan sát đã có thể phát hiện ra năng lượng lưu động tới nơi hội tụ, cũng có thể sớm phát hiện ra nơi phát cột sáng, tự nhiên có chuẩn bị trước.
Cột sáng đối phương pháp trận bắn ra hoàn toàn khắc với Pháp kỹ của người tu tiên, không thể thay đổi phương hướng được. Tuy rằng tốc độ cột sáng cực nhanh nhưng Long Tiêu Diêu biết trước được nơi phát ra cho nên đã sớm tránh đi chính diện, khi cột sáng chiếu sang thì hắn đã có thể lập tức tránh né.
Sau đợt công kích luân phiên của pháp trận thất bại, Long Tiêu Diêu cũng đã bay tới trước kết giới, trực tiếp thúc dục Phá Tự Phù, phá giới kết giới. Năm tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phát hiện ra hắn có thể ung dung tránh né công kích cột sáng thì liền cải biến sách lược, từ bỏ phương thức công kích đơn thể cường đại, chuyển sang phương thức công kích quần công.
Cái gọi là phương thức quần công chính là trên kết giới ngưng tụ mấy chục, thậm chí mấy trăm đạo cột sáng tương đối nhỏ, công kích bao trùm một phạm vi nhất định. Tuy nhiên, do năng lượng phân tán, cột sáng chỉ lớn bằng một cổ tay, uy lực tự nhiên không thể bằng được những cột sáng lớn bằng cái bát lúc trước, lực công kích chỉ bằng được một phần mười mà thôi.
Tuy nhiên, một phần mười lực công kích này cũng không hề thua kém một kích của Cổ bảo hạ phẩm, hơn nữa, bao phủ một phạm vi dày đặc, đường kính chừng trăm thước cho nên tránh né rất khó khăn. Chỉ cần địch nhân không ngừng chống đỡ công kích cột sáng thì liền không thể toàn lực công kích kết giới. Mà dưới sự công kích của cột sáng rất khó di chuyển, những tu sĩ khác cũng có thể nhân cơ hội mà xuống tay.
Nhưng mà, bọn họ không thể tưởng tượng được Long Tiêu Diêu có thể dùng Phá Tự Phù, nhanh chóng đột phá sự ngăn cản của kết giới pháp trận. Giới tu tiên hiện đại căn bản không thể luyện chế phù lục thượng cổ, tự nhiên khi bày trận cũng không lo lắng loại Phá Tự Phù gần như đã tuyệt tích ở Giới tu tiên này. Gặp phải Phá Tự Phù chuyên dùng phá giải kết giới, cũng chỉ trách Vạn Thanh Môn không may mắn mà thôi!
Mấu chốt chính là đại trận hộ phái được thiết kế không phải chỉ nhằm đối phó với công kích của một đại tu sĩ mà chống đỡ địch nhân đông người vây công. Mà địch nhân giả định cũng chỉ là những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở xuống. Chung quy dựa theo lệ thường thì đại tu sĩ bình thường cũng sẽ không tới tận cửa các môn phái để ra tay.
Nếu địch nhân là Kim Đan Kỳ hay Nguyên Anh Kỳ, lại không có thần thông thuộc loại như Thần Mục Kim Tình thì chỉ sợ với công kích của cột sáng đơn thể đã rất khó tránh né. Mà lực công kích của mỗi cột sáng trong phương thức quần công có thể sánh bằng cổ bảo hạ phẩm, không phải tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nào cũng có thể chống đỡ. Do đó pháp trận này thật ra có thể nói là đã được tạo ra rất đúng mục đích.
Tuy nhiên, đại trận hộ phái còn có hai ưu điểm, chính là kết giới pháp trận có thể ngăn cản công kích, pháp khí, Pháp kỹ của tu sĩ bên ngoài, bảo vệ những người bên trong nhưng người bên trong lại có thể công kích những mục tiêu bên ngoài kết giới.