Đàn Giác Sa này tuy chỉ có gần năm mươi con, nhưng chúng trời sinh có hình dạng giống như giọt nước, có thể giảm dao động của nước biển khi di chuyển tới mức thấp nhất, mà màu xám đen trên thân chúng là kế thừa từ thần thông ẩn nấp, khiến cho đối phương khó có thể phát hiện ra.
Long Tiêu Diêu cũng không phát hiện sớm được dao động do đàn Giác Sa này tạo nên khi di chuyển, mà chúng lại được yểm hộ bởi ánh sáng ảm đạm dưới đáy biển, khiến cho hắn không thể sớm phát hiện ra đàn Giác Sa này. Mãi cho tới khi đàn cường đạo biển sâu này tiến vào phạm vi quan sát của thần mục, thì hắn mới phát hiện ra rằng nguy hiểm chỉ cách mình có vài dặm mà thôi.
Lúc này Đại trưởng lão Thiên Phú Phái chỉ cách phía sau Long Tiêu Diêu có vài trăm thước, khiến hắn không thể quay đầu trốn được, chỉ có thể độn đi theo phía bên phải. Nhưng mà làm vậy thì đường chạy trốn của hắn lại tạo thành một góc vuông, mà Đại trưởng lão và Giác Sa đều đuổi theo đường thẳng, đặc biệt là Đại trưởng lão đã nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách giữa hai người tới gần một nửa lúc trước.
Do có ưu thế trời sinh nên tốc độ di chuyển của Giác Sa trong lòng biển sâu căn bản không có chậm lại bao nhiêu, mà Long Tiêu Diêu càng độn xuống sâu thì tốc độ di chuyển lại càng giảm mạnh, còn Đại trưởng lão phía sau thì lại càng chịu ảnh hưởng lớn hơn nữa. Hắn không dám xuống sâu nữa, lại cũng không dám lên cao, chỉ có thể duy trì độ sâu hiện có để tăng tốc đi tiếp.
Tuy số lượng của đàn Giác Sa này không nhiều lắm, nhưng chúng đều là yêu thú cấp bảy, cấp tám, thực lực còn hơn xa các đàn yêu thú khác. Tốc độ di chuyển của chúng dưới biển sâu còn trên cả Long Tiêu Diêu, nhất là mười mấy con Giác Sa cấp tám, tốc độ di động trong biển còn nhanh hơn hắn không chỉ một bậc.
Do môi trường sống tại đáy biển sâu phải cạnh tranh kịch liệt, mà yêu thú lại lấy thực lực vi tôn, do đó trong đàn Giác Sa này dường như chỉ có cạnh tranh mà không có giúp đỡ lẫn nhau. Khi thấy con mồi thì tất cả Giác Sa đều dùng hết sức đuổi theo, căn bản sẽ không chia sẻ cho đồng loại, thậm chí còn hy vọng riêng mình được độc chiếm phần thức ăn ngon này.
Dưới sự dẫn đầu của mười mấy con Giác Sa cấp tám, chúng đã rút ngắn khoảng cách với Long Tiêu Diêu từ gần trăm dặm tới chỉ còn hơn hai trăm thước. Tuy nhiên, lúc này Long Tiêu Diêu cũng chỉ còn cách Thiên Tinh Chủ Đảo có hơn một trăm dặm. Yêu thú dưới biển không thể tùy tiện xâm nhập vào phạm vi trăm dặm xung quanh chủ đảo, phạm vi này là lãnh thổ của tu tiên giả, yêu thú mà tiếp cận chủ đảo thì tuyệt đối là hành động nguy hiểm liều lĩnh.
Điều này khiến cho đàn Giác Sa này có chút lo lắng, nếu không thể nhanh chóng chặn Long Tiêu Diêu lại thì chúng cũng đành không thể không buông tha món ăn ngon trước mắt này. Nên biết rằng, giống như tu tiên giả nhân loại sử dụng yêu đan để luyện chế đan dược, tăng lên tu vi, thì Giác Sa cũng có thể thông qua cắn nuốt Nguyên Anh và Kim Đan của tu tiên giả để tăng lên tu vi, đây chính là nguyên nhân tại sao mà chúng lại điên cuồng đuổi theo tu sĩ nhân loại như vậy.
Đương nhiên Giác Sa không muốn thấy con mồi sắp vào miệng lại chạy mất, tuy chúng không thể vận dụng pháp khí để công kích cự ly xa, nhưng chúng cùng có thần thông kế thừa có thể ngăn chặn Long Tiêu Diêu. Trong lòng biển, Giác Sa có thể phát động Thanh Ba Công Kích. Loại công kích này khác với Thanh Ba Công Kích của yêu thú trên cạn, nó không phát ra âm thanh, cũng sẽ không bị nước biển ngăn cản, phạm vi công kích lên tới ba dặm. Tuy nhiên tác dụng của nó vẫn là tấn công vào thần hồn đối thủ, khiến đối thủ lâm vào hôn mê.
Mười mấy con Giác Sa cấp tám cùng lúc thi triển Thanh Ba Công Kích tới vị trí của Long Tiêu Diêu. Nhưng lúc này ở giữa Giác Sa và Long Tiêu Diêu còn có Đại trưởng lão của Thiên Phú Phái, trong khi đó công kích bằng sóng âm thuộc loại truyền thẳng, không thể vòng qua chướng ngại vật để tới mục tiêu được. Do đó, vị Đại trưởng lão này tự nhiên bị công kích lan tới.
Lúc này Đại trưởng lão đang vô cùng phẫn nộ, hắn vô cùng gian khổ mới tìm được Long Tiêu Diêu, vốn lần này tưởng rằng có thể nắm chắc đối phương, nhưng sự thật lại ngoài ý muốn của hắn. Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trước mặt này lại không có chút bộ dáng mệt mỏi nào cả, trong khi hắn khổ sở đuổi theo mấy trăm dặm nhưng lại không rút ngắn được chút khoảng cách nào với Long Tiêu Diêu.
Nếu mà Long Tiêu Diêu trốn được tới chủ đảo, thì cho dù hắn là Đại trưởng lão của Thiên Phú Phái cũng không dám tùy tiện động thủ với Long Tiêu Diêu, mà lúc này hắn đã dùng toàn lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản Long Tiêu Diêu trốn tới chủ đảo. Mắt thấy cái bẫy mình tỉ mỉ bày ra lại sắp vỡ nát, có thể biết được hắn tức giận tới mức nào. Cũng đúng lúc này, Thanh Ba Công Kích của đàn Giác Sa đã từ phía sau truyền đến.
Với tu vi đại tu sĩ trung kỳ thì Thanh Ba Công Kích của đàn Giác Sa này căn bản không tạo ra uy hiếp gì đối với Đại trưởng lão. Cho dù mười mấy con Giác Sa cấp tám cùng dùng Thanh Ba Công Kích, dù hắn không hề phòng bị thì nó cùng chỉ khiến cho hắn cảm thấy một chút mê muội, rồi lập tức hồi phục lại, không tổn thương gì cả.
Nhưng ngay khi Đại trưởng lão cảm thấy hơi mê muội thì hắn lại cách Long Tiêu Diêu thêm hai mươi thước nữa, điều này làm cho hắn biết rằng hy vọng cuối cùng của thất bại, hắn đã mất hy vọng bắt được Long Tiêu Diêu.
Thanh Ba Công Kích của Giác Sa lại không có hiệu quả đánh lén đối với Long Tiêu Diêu, hắn luôn đề phòng Đại trưởng lão đánh lén, nên vẫn dùng thần thức dò xét phía sau. Nước biển dao động do sóng âm truyền tới đã khiến hắn cảnh giác, nguyên thần của hắn vốn rất cường đại, lại am hiểu Thanh Ba Công Kích, tự nhiên có thể bảo hộ nguyên thần của minh. Tuy hắn cũng chịu một chút đau đớn và chấn động trong đầu, nhưng thần trí vẫn không chịu ảnh hưởng gì, hắn vẫn lao đi mà không dừng lại chút nào.
Giận giữ của đại tu sĩ có thể biết trước được, Đại trưởng lão đã mấy trăm năm rồi chưa từng trải qua thất bại, thậm chí hắn còn quên cả mùi thất bại như thế nào rồi. Lần bại trận này khiến hắn không thể chấp nhận được, chỉ biết giận chó đánh mèo, do đó đàn Giác Sa này trở thành đối tượng phát tiết lửa giận của hắn.
Đại trưởng lão không chút nương tay đối với đàn Giác Sa, hắn vừa ra tay đã dùng toàn lực, lấy ra một kiện Thanh Giao Kiếm là cấp Tiên bảo, hóa thành một con giao long màu xanh dài mấy trượng bơi lội trong nước, phát động tấn công về phía đàn Giác Sa đang bơi tới.
Thực lực của Đại trưởng lão còn vượt xa lũ yêu thú cấp tám này, hiện giờ giận dữ ra tay, lại còn điều khiển một thanh phi kiếm cường đại là cấp Tiên bảo. Kết quả có thể biết trước, con giao long màu xanh này nháy mắt đã xé bốn con Giác Sa cấp tám đang đuổi theo thành mảnh nhỏ, vài con Giác Sa bên cạnh cũng bị liên lụy, trên người xuất hiện vô số vết thương.
Long Tiêu Diêu ở phía trước thầm kêu may mắn, uy lực một chiêu này của Đại trưởng lão e rằng hắn cũng không chống đỡ được. May mà khoảng cách giữa hắn và Đại trưởng lão vẫn duy trì trên trăm thước, nước biển lại ngăn cản thần thức, khiến cho phạm vi khống chế có hạn, do đó vị Đại trưởng lão này mới không tiến hành công kích hắn.
Nhưng lúc này, một cỗ uy áp thật lớn từ vùng biển phía sau Long Tiêu Diêu truyền đến. Trong nháy mắt, vùng nước biển phía sau hắn xuất hiện một lốc xoáy vô cùng lớn, trong lốc xoáy có một con giao long màu tím dài hơn mười trượng, đây chính là một con Tử Giao cấp mười.
Uy áp vô cùng mạnh mẽ từ trên người giao long truyền ra bốn phía, khiến cho nước biển xung quanh nó không ngừng xoay tròn với tốc độ cao. Lúc này Long Tiêu Diêu còn cách Tử Giao gần ba trăm thước, nhưng hắn cảm thấy bản thân mình như bị ép thành mảnh nhỏ dưới uy áp cường đại này.