Kim Xà vẫn như trước đang trong giấc ngủ say, nói cách khác độc tố của Kim Bối Ngô Công hiện tại có uy hiếp trí mạng đối với Long Tiêu Diêu, mà đàn ngô công này còn đang canh gác ở lối ra không gian, cho dù hắn muốn né tránh vượt qua cũng không có khả năng.
Điều này đương nhiên lại là người kiến tạo ra không gian này tính toán thiết kế tỉ mỉ, ở chỗ lối ra không gian gieo trồng rất nhiều Phong Vân Thảo, mà Kim Bối Ngô Công thích nhất là mùi thơm của loại linh thảo này phát ra, đương nhiên đều bị thu hút lại đây. Mà cấm chế thông đạo của phiến không gian này cũng giống như các địa điểm thí luyện khác, chỉ có thể cho phép người tu tiên nhân loại ra vào, yêu thú thì không thể ra vào. Ngô Công Vương chính là nằm ngay trên lối ra vào, cùng bình thản không có gì khác biệt.
Long Tiêu Diêu bay tới vị trí phụ cận Kim Bối Ngô Công, lại đột nhiên phát hiện mình không thể bảo trì ổn định trạng thái phi hành. Hắn lập tức biết rằng chỗ khu vực lối ra không gian tất nhiên có cấm chế phi hành, xem ra người thiết kế không gian này cũng tính toán không để cho người tu tiên có thể dựa vào ưu thế phi hành, ở giữa không trung khi dễ đàn ngô công này.
Đối với người thiết kế không gian này Long Tiêu Diêu không khỏi cảm khái không thôi, nhưng mà, ngay sau đó hắn lại bắt đầu cảm tạ người thiết kế: người này vẫn còn rất thiện lương, khi bố trí Pháp trận cấm phi hành, áp dụng từ ở bên ngoài khu vực dần dần không thể bảo trì ổn định phi hành, để cho người ta còn có một quá trình chuẩn bị giảm xóc. Nếu không có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện cấm chế phi hành, người phi hành tất nhiên sẽ lập tức rơi xuống, trước không nói có té ngã bị thương hay không, mà đột nhiên rơi xuống giữa đám ngô công, chỉ sợ bất luận kẻ nào đều khó có thể chạy thoát khỏi số mạng bị tiêu diệt.
Đây là một trong ưu điểm của Long Tiêu Diêu, bất kể gặp phải tình huống khó khăn cỡ nào, cuối cùng hắn chỉ nghĩ đến mặt tốt của sự việc, có như vậy hắn mới có thể điều chỉnh tốt tâm tình, cuối cùng luôn giữ cho tâm tình của mình luôn ở trạng thái tốt nhất.
Long Tiêu Diêu khống chế thân hình, tà tà hạ xuống, rồi đi tới trước cách đàn ngô công chừng hơn ba trăm thước, quan sát kỹ đàn Kim Bối Ngô Công và môi trường chung quanh.
Đây là một khu vực bằng phẳng, với lối ra không gian làm trung tâm, mấy trăm cây Phong Vân Thảo sinh trưởng ở quanh đó. Phong Vân Thảo vốn là nguyên liệu trọng yếu để luyện chế đan dược phụ trợ Nguyên Anh Kỳ tu luyện, giới bên ngoài cơ bản cũng đã tuyệt tích. Mà mảng dược thảo này chẳng những số lượng khổng lồ, niên đại dược thảo cũng đều đạt tới ngàn năm, hơn nữa ở ngay gần lối ra thông đạo có hơn hai mươi cây niên đại lại đạt tới cả vạn năm.
Cũng chính vì thế, Ngô Công Vương cùng các ngô công cấp tám khác đều tập trung ở vị trí trung ương, còn ngô công cấp sáu, cấp bảy thì ở bên ngoài khu vực.
Khu vực này ngô công cấp bậc thấp nhất cũng đạt tới cấp sáu, không biết ngô công cấp thấp hơn nữa núp trốn ở địa phương nào khác, hay là căn bản không có con cháu của Kim Bối Ngô Công.
Long Tiêu Diêu lấy ra trận bàn chuẩn bị thỏa đáng, sau đó mới cất bước chậm rãi tiến tới phía trước, từng chút một tiếp cận chỗ vị trí đàn ngô công. Cuối cùng khi hắn đi tới cách đàn ngô công chừng một trăm mét thì dừng lại.
Kim Bối Ngô Công chủ yếu dựa vào khứu giác tra xét con mồi, Long Tiêu Diêu mặc dù luôn luôn nhẹ bước đi tới rất cẩn thận, nhưng mà Kim Bối Ngô Công vẫn dựa vào khứu giác phát hiện có con mồi tiếp cận, đại đa số ngô công đều không hẹn mà cùng quay đầu về hướng hắn đang đi tới. Trong đó hơn hai mươi con ngô công cấp sáu, cấp bảy dưới dẫn đầu của một con ngô công cấp tám, nhanh chóng chuyển mình đi tới vị trí của hắn.
Long Tiêu Diêu thấy thế không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn sợ nhất chính là những ngô công này dùng bất biến ứng vạn biến, nếu vậy hắn cũng chỉ có chủ động công kích, như vậy hắn phải cùng một lúc đối mặt với tất cả ngô công. So sánh mà nói, nếu có thể nghênh chiến với từng nhóm ngô công này, thành công của hắn không thể nghi ngờ phải lớn hơn.
Với tốc độ di chuyển của Kim Bối Ngô Công, khoảng cách trăm mét cũng chỉ trong giây lát là tới. Long Tiêu Diêu lập tức phát động Cự Thạch Trận, đồng thời gọi ra Lôi Điện Kiếm từ giữa không trung phát động công kích về hướng ba con ngô công cấp bảy chạy tới trước nhất.
Kim Bối Ngô Công chung quy linh trí thấp, vẫn chưa phát hiện trên không trung giáng xuống nguy hiểm, ba con ngô công cấp bảy dẫn đầu lập tức liền bị Lôi Điện Kiếm đâm trúng.
Kim Bối Ngô Công sở trường ở chỗ tốc độ mau lẹ, thân hình hay vặn vẹo thay đổi, cùng với độc tố trí mạng, nhưng lực phòng ngự của bản thể chúng lại không cao. Ba con ngô công dẫn đầu, mỗi con đều bị hơn hai thanh Lôi Điện Kiếm đâm trúng, phi kiếm phóng thích lôi điện đánh lên trên người ngô công, lập tức khiến cho ngô công đang trong phấn chấn mất đi năng lực phản kháng, trong nháy mắt bị phi kiếm xuyên thủng bỏ mình.
Đám ngô công còn lại đương nhiên lúc này cũng phát hiện uy hiếp đến từ không trung, lập tức theo bản năng biến hóa, vốn đang đi thẳng tới, đều thi triển ra Mê Tung Bộ rất nhanh phóng ào tới vị trí Long Tiêu Diêu.
Kim Bối Ngô Công không hổ là kỳ trùng hồng hoang, sau khi thi triển ra thần thông kế thừa, ngay cả Long Tiêu Diêu dùng thần thức cường đại đều cảm giác khó có thể tập trung hành tung của chúng. Nhất là con ngô công cấp tám kia, thân hình cực nhanh, giống như đồng thời có ba cái thân ảnh chạy tới phía trước, làm cho người ta khó có thể nắm lấy động thái của nó.
Quần thể công kích của người tu tiên tuy rằng cũng không cần phải tập trung đối thủ, nhưng Pháp kỹ, pháp khí là đơn thể công kích, nếu không thể tập trung vào đối thủ, cũng chỉ có thể đánh ra lung tung hên xui, không thể bảo đảm công kích hữu hiệu, chỉ cần đối thủ tránh đi, công kích cũng tự nhiên thất bại. Còn nếu là công kích tập trung thì bất cứ lúc nào cũng có thể điều chỉnh phương hướng tiến hành truy tung công kích, xác xuất thành công của công kích tự nhiên tăng lên.
Kim Bối Ngô Công thi triển Mê Tung Bộ tuy rằng phải tiêu hao rất nhiều yêu nguyên lực, nhưng tốc độ tiến tới của nó cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Trong nháy mắt, mười mấy con ngô công đã đi tới phạm vi cách Long Tiêu Diêu không tới mười thước.
Long Tiêu Diêu lập tức phát động Bạo Vũ Nùng Vụ Trận cùng chính kỳ Ngũ Hành Trận, đám ngô công đang xuất kích này lập tức rơi vào trong màn mưa bụi mù mịt bị lạc phương hướng. Đồng thời, Long Tiêu Diêu dùng trận kỳ khống chế Ngũ Hành Trận phát động công kích thuộc tính hỏa, một đám hỏa cầu bay tới công kích đàn ngô CÔNG kia.
Kim Bối Ngô Công rơi vào Pháp trận đầu tiên là hoảng sợ chạy loạn bên trong màn mưa bụi. Tác dụng của mê trận khiến chúng nó không ngừng chạy vòng quanh trong Pháp trận. Nhưng chỉ chốc lát sau, trên thân mình đám ngô công tản phát ra màn sương mờ màu vàng, chính là hơi độc do độc tố của chúng ngưng kết thành. Mưa bụi mù mịt trong Pháp trận dưới ăn mòn của màn sương mờ màu vàng dần dần tiêu tán đi. Còn hỏa cầu khi bay tới gần màn sương mờ màu vàng, lại là không ngừng rung động, hỏa diễm lập lòe quanh hỏa cầu dần dần ảm đạm rồi biến mất.
Hỏa diễm vốn đối với độc vật có hiệu quả khắc chế nhất định, nhưng mà, chính kỳ Ngũ Hành Trận phát động công kích thuộc tính hỏa chẳng qua là loại hỏa diễm Ngũ Hành bình thường, mà màn hơi độc bản mạng của Kim Bối Ngô Công lại thuộc vào một trong các loại độc vật cao cấp nhất, sự cao thấp của phẩm chất đã quyết định. Hơn nữa hỏa diễm chỉ có thể làm suy yếu những hơi độc kia, nhưng không thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với ngô công.
Tuy nhiên, lúc này Long Tiêu Diêu đã khống chế Tinh Túc Kiếm Trận gia nhập chiến đấu, ở dưới uy áp của kiếm trận và công kích của kiếm khí, màn hơi độc màu vàng bên ngoài thân ngô công không ngừng bốc hơi giảm bớt, tốc độ hành động của ngô công cũng giảm chậm lại rất nhiều.
Mà đúng lúc này Lôi Điện Kiếm cũng nhân cơ hội xuất kích, tuy rằng ngoài thân ngô công như trước có độc vụ bảo hộ, nhưng dưới công kích lôi điện của phi kiếm phóng ra, những hơi độc kia đều dần tiêu tán đi, làm cho bản thể của ngô công trực tiếp phơi bày ra dưới công kích của Lôi Điện Kiếm. Kết quả đương nhiên là tất cả đều chết sạch.