Khi gã Ma tu kia lại lần nữa dùng Ma Chùy đập trên mặt đất, đại địa lập tức chấn động kịch liệt, mặt đất lại sụp xuống, vốn cái hố sâu trong nháy mắt lại sụp xuống phía dưới gần hai mươi thước, uy lực còn hơn xa một kích vừa rồi.
Tuy rằng Ma tu điều động ma khí tiêu phí một ít thời gian, nhưng Long Tiêu Diêu có thương tích trong người, tốc độ địa độn có điều giảm xuống. Lúc này hắn mới vừa chui xuống hơn mười thước, độn ngang ra không tới một trăm thước, thương thế trên người cũng chưa khép lại, tiếp một đợt sóng xung kích càng thêm mãnh liệt cuồn cuộn cuốn về phía hắn, lập tức làm cho thương thế của hắn càng thêm nặng.
Long Tiêu Diêu CŨNG không dám tạm dừng, lo lắng Ma tu kia lại công kích tiếp, cắn răng cố nén đau đớn tiếp tục bỏ chạy. Trên người hắn bị thương hai lần, xương cốt bị gãy mười mấy chỗ, kinh mạch cũng bị thương không nhẹ, tuy rằng thần thông tự lành lập tức chữa trị thân thể hắn, nhưng xương cốt bị gãy thì không phải trong chốc lát là có thể lành lại.
Long Tiêu Diêu không biết rằng gã Ma tu kia lúc này cũng bất lực không thể tiếp tục phát động công kích mãnh liệt như thế nữa. Một là gã Ma tu tuy rằng thực lực bất phàm, nhưng hai lần điều động lực lượng thiên địa quy mô như vậy đã hao phí một lượng lớn chân nguyên của bản thân; mà trọng yếu hơn là ma khí chung quanh hắn bị rút ra hai lần đã loãng đi rất nhiều, cho nên dù hắn còn có thừa lực cùng đành chịu vì ma khí không đủ, cũng không cách nào phát động tiếp công kích lớn như thế.
Tuy nhiên, gã Ma tu cũng không lo lắng, liên tục hai lần điều động ma khí phát động công kích cường lực, hắn biết lực đạo công kích của Ma Chùy, đối thủ chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hắn tin tưởng hai lần công kích vừa rồi, tất nhiên đã lấy tánh mạng của Long Tiêu Diêu. Gã Ma tu vươn tay phải chụp một trảo, trên không trung liền xuất hiện một bàn tay to lớn màu đen dài cả trượng, đào móc từng nắm từng nắm bùn đất dưới hố đất.
Gã Ma tu liên tưởng đến tình cảnh Long Tiêu Diêu phá hủy ma thạch, đối với lần trước Long Tiêu Diêu có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy rằng hắn vẫn còn có chút kỳ quái, hắn cho rằng trên người Long Tiêu Diêu tất nhiên có bảo bối khắc chế ma khí. Vì thế hắn phải tìm kiếm thi thể của Long Tiêu Diêu, thứ nhất chỉ có như thế mới hoàn toàn yên tâm, vả lại nếu tìm được bảo bối khắc chế ma khí ở trên người Long Tiêu Diêu, như vậy hắn có thể tiến vào Ma tuyền tìm kiếm Ma tinh.
Nhưng mà, gã Ma tu đào móc hai canh giờ, đào móc tìm kiếm hơn mười thước sâu dưới mặt đất trong phạm vi vài trăm thước, kết quả lại không thu hoạch được gì. Đương nhiên lúc này gã Ma tu cũng biết rằng Long Tiêu Diêu vẫn chưa chết mà lại lần nữa trốn thoát. Tuy rằng để lộ chuyện tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ở trước mặt hắn chạy thoát quả thật vô cùng mất mặt, nhưng sự tình trọng đại, hắn cũng không thể giấu giếm, vội quay về căn cứ thông báo việc này cho Trưởng lão hội Ma đạo.
Trưởng lão hội Ma đạo đối với kẻ phá hủy Ma tuyền vốn là hận thấu xương, hiện giờ biết được Long Tiêu Diêu không ngờ vẫn còn ở trong Ma Vực tiếp tục phá hủy ma thạch, và lại lần nữa chạy thoát dưới công kích của gã Ma tu nên lập tức điều động sáu Ma tu Phi Thăng Kỳ đi vào Ma vực, hai người một tổ giám thị ba dòng Ma tuyền còn lại, nếu phát hiện Long Tiêu Diêu phải giết chết ngay.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không biết những điều này, hắn ở trong lòng đất chạy ra xa mười mấy dặm, rồi tạo ra một cái mật thất ở ngay tại trong lòng đất, phục đan tu luyện khôi phục. Lần này hắn bị thương tuy rằng nghiêm trọng hơn lần trước, nhưng không có ma khí nhập thể, thần thông tự lành của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Cho nên chỉ nửa ngày sau hắn đã khỏi hẳn, chân nguyên cũng khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu không nghĩ đến Ma đạo lần này lại hưng sư động chúng một lòng muốn đưa mình vào chỗ chết, hắn còn tưởng rằng giống như lần trước, gã Ma tu rời khỏi Ma Vực mình có thể tiếp tục phá hủy ma thạch còn thừa lại. Vì thế cũng không chậm trễ thời gian, lập tức quay trở lại Ma tuyền đã phá hư một nửa kia.
Long Tiêu Diêu chạy tới Ma tuyền, vừa mới bắt đầu dùng hỏa diễm dung hợp thiêu cháy ma thạch, liền phát hiện hai thân ảnh một trái một phải đang nhanh chóng phóng vọt tới chỗ hắn. Chỉ có Ma tu tu luyện loại công pháp Hắc Ám mới có thể thi triển thần thông ẩn nấp, lúc này hai gã Phi Thăng Kỳ đang phóng tới cũng không có ẩn nấp.
Bình thường tu sĩ Phi Thăng Kỳ có thể thi triển thần thông thuấn di, nhưng Ma tu bởi vì Nguyên anh bị ma hóa, không thể nắm giữ thần thông không gian của nhất giới này, nhưng tốc độ di chuyển của bản thân Ma tu nhanh hơn xa tu sĩ bình thường, vả lại mỗi người đều có thần thông di chuyển bất đồng của riêng mình.
Hai gã Ma tu này một người có thể mượn dùng ma khí để độn đi, ở trong môi trường ma khí tốc độ độn của hắn mặc dù so ra kém thuấn di, nhưng cũng mau lẹ hơn xa so với phi hành; người còn lại tinh thông gia tốc di chuyển, có thể tăng lên gấp ba lần tốc độ di chuyển.
Hai gã Ma tu này vốn đang mai phục ở chỗ cách Ma tuyền vài dặm, khi phát hiện Long Tiêu Diêu liền vận dụng thần thông của mình nhanh chóng chạy tới chỗ Ma tuyền. Ma tuyền ma khí nồng đậm, phạm vi tra xét thần thức của Long Tiêu Diêu nhiều nhất cũng chỉ vài trăm thước, khi hắn phát hiện Ma tu cấp tốc đuổi tới, thì hai gã Ma tu đã cách hắn không tới ba bốn trăm thước, với tốc độ của hai người, thoáng chốc đã chạy tới chỗ Ma tuyền.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu cũng phát hiện hai người đều là Ma tu Phi Thăng Kỳ, với thực lực của hắn, cho dù một Ma tu Phi Thăng Kỳ hắn cũng không thể ứng phó, huống chi hiện giờ đồng thời đối mặt với hai người. Dĩ nhiên hắn sẽ không ở lại tại chỗ để bị thiệt thòi, lập tức trốn vào trong lòng đất.
Trưởng lão hội Ma đạo từ trong miệng gã Ma tu kia đã sớm biết Long Tiêu Diêu hai lần đều là dùng Địa Độn Thuật chạy thoát, lần này nếu quyết tâm giết chết hắn, tự nhiên sớm có chuẩn bị, trong mỗi nhóm hai gã Ma tu phái đi có một người tinh thông Địa Độn Thuật, cho dù hắn thi triển địa độn chạy đi, cũng có một Ma tu có thể theo vào trong lòng đất đuổi giết.
Long Tiêu Diêu mới vừa trốn vào trong lòng đất một lát, hai gã Ma tu trước sau chạy tới ven bờ Ma tuyền. Người chạy trước trong tay xuất hiện một thanh Ma Đao, điều động, hội tụ ma khí trong Ma tuyền phun ra và chung quanh, sau đó tung một đao chém tới xuống hướng chỗ Long Tiêu Diêu trốn vào trong lòng đất. Còn gã Ma tu kia chạy theo sau vừa tới ven bờ Ma tuyền, lập tức độn vào trong lòng đất, ở trong lòng đất đuổi theo khí tức của Long Tiêu Diêu lưu lại.
Long Tiêu Diêu từng có kinh nghiệm trải qua hai lần độn địa sau đó bị tu sĩ Phi Thăng Kỳ công kích, lần này vừa trốn vào trong lòng đất, trước chui thẳng xuống hơn mười thước, sau đó liền chuyển hướng ngang chạy đi rất nhanh.
Một đao của gã Ma tu bổ trên mặt đất, chém mặt đất thành một cái khe nứt sâu tới hơn hai mươi thước, rộng chừng hai thước, kéo dài đến mấy chục thước, cũng có một sóng xung kích cường đại dọc theo hai bên sườn khe nứt lan rộng ra. Nhưng Long Tiêu Diêu lần này phát hiện Ma tu sớm, đã trước thời hạn chạy trốn, lúc này đã độn ra ngoài phạm vi bao trùm của sóng xung kích, chỉ có một chút dư ba truyền tới, không có ảnh hưởng gì với hắn.
Nhưng mà, ngay lúc Long Tiêu Diêu vừa thở phào thả chậm tốc độ, hắn liền cảm nhận được từ phía sau một cổ khí tức cường đại đang rất nhanh hướng tới gần mình. Lúc này hắn hiểu rằng trong đó có một gã Ma tu biết Địa Độn Thuật.
Tuy rằng Ma tu là hấp thu ma khí tu luyện, đều không phải là tu luyện công pháp ngũ hành, nhưng công pháp của Ma tu cũng chia làm nhiều loại, tỷ như Ma tu tu luyện loại công pháp Hắc Ám có thể ẩn nấp thân hình, mà Ma tu tu luyện công pháp Địa Ma thì có thể địa độn.
Long Tiêu Diêu lập tức tăng nhanh tốc độ độn, nhưng hắn cảm nhận khí tức sau lưng lại càng ngày càng tới gần. Gã Ma tu đuổi theo hắn đã là tu vi Phi Thăng Kỳ cấp ba, tuy rằng thân thể không cường hãn bằng hắn, nhưng bên ngoài thân có lân giáp bảo hộ, có thể chống đỡ áp lực của đại địa, tu vi lại cao hơn hắn một kỳ, tốc độ độn ở trong lòng đất đương nhiên phải nhanh hơn hắn một bậc. Hắn độn đi ở phía trước được mấy dặm, Ma tu ở phía sau cũng đã kéo gần lại khoảng cách hơn phân nửa.