Bạch Như Ngọc vốn trong lòng còn có chút e ngại mãng xà, lúc này nhìn thấy mãng xà hung ác, xấu xí nhưng lại phóng mình lên đánh về phía mình, trong lòng bối rối hoảng loạn đến mức quên cả chống đỡ. May mà ngay từ lúc nàng ra tay Long Tiêu Diêu đã phát hiện nàng có chút bối rối, cho nên luôn luôn phòng bị sẵn ở phía sau nàng, lúc này nhìn thấy nguy cơ trước mắt, lập tức gọi ra Lôi Điện Thuẫn chặn mãng xà phóng tới.
Kỳ thật, nếu Bạch Như Ngọc dùng Băng Lăng Kiếm công kích các yêu thú khác, phi kiếm mang theo khí tức băng hàn mặc dù không có khả năng dễ dàng đóng băng yêu thú cấp bốn, nhưng năng lực hành động của yêu thú cũng sẽ chậm lại trên diện rộng. Nhưng mà, mãng xà vốn là tính âm hàn, ảnh hưởng của Băng Lăng Kiếm đối với nó thật sự là cực kỳ nhỏ bé.
Yêu thú vốn ở dưới khống chế của Bắc Đẩu Kiếm Trận khó có thể hành động thoải mái tự nhiên, nhưng bởi vì Bạch Như Ngọc không đủ kinh nghiệm, ứng biến quá chậm, để cho mãng xà có thể đánh tan kiếm trận, tự nhiên cũng dễ dàng thoát khỏi khống chế của kiếm trận.
Mãng xà phóng mình lên, lại bị Lôi Điện Thuẫn chặn lại ở giữa không trung. Yêu thú vốn phần lớn đều sợ hãi lôi điện, nhìn thấy Lôi Điện Thuẫn, nó vội vặn vẹo thân thể quay trở xuống mặt đất.
Long Tiêu Diêu kéo tay Bạch Như Ngọc bay đến giữa không trung, nghiêm túc nói:
- Như Ngọc! Tuy rằng hiện tại chỉ là thí luyện, nhưng muội phải hết sức chăm chú, vừa rồi mãng xà công kích sao không chống đỡ. Vừa rồi nếu ta ra tay chậm một chút, muội biết có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu muội táng thân trong miệng yêu thú không có chút linh trí này, thì còn nói gì tới chuyện báo thù cho phụ thân.
Bạch Như Ngọc mặt đỏ lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Người ta là cảm thấy rất ghê tởm con rắn xấu xa kia!
Tuy rằng trong lòng Long Tiêu Diêu không đành lòng, nhưng vẫn phải xụ mặt nói:
- Nếu muội ngay cả một con mãng xà cũng không thể vượt qua, tương lai giết địch báo thù sẽ có phản ứng như thế nào, chỉ cần muội xuất hiện không khoẻ, lập tức địch nhân liền có cơ hội giết chết muội. Huống chi tu sĩ ở giới tu tiên dùng rắn làm sủng vật cũng không ít, nếu muội không thể vượt qua, tương lai làm thế nào sống được ở giới tu tiên?
Bạch Như Ngọc nghe vậy, cắn chặt răng, ngẩng đầu kiên định nói:
- Tiêu Diêu ca! Muội thử lại xem!
Long Tiêu Diêu nhìn thấy khóe mắt Bạch Như Ngọc lóng lánh nước mắt, trong lòng không đành lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, lại cẩn thận giảng giải cho nàng những điểm sai lầm trong tác chiến vừa rồi và phương pháp ứng biến. Lúc này mới vỗ nhè nhẹ bả vai của nàng, để nàng ra tay lần nữa.
Bạch Như Ngọc lại từ giữa không trung hạ xuống, như trước là khống chế Băng Lăng Kiếm dùng Bắc Đẩu Kiếm Trận bay xuống đón đầu đâm vào mãng xà, đồng thời, lại gọi ra Băng Ngọc Hoàn đánh vào chỗ cổ mãng xà. Mãng xà vẫn như trước lập lại trò cũ, huy động đuôi rắn quét về phía Băng Lăng Kiếm, tiếp theo, há miệng cắn về hướng Băng Ngọc Hoàn.
Lần này Bạch Như Ngọc sớm có chuẩn bị, lập tức khống chế Băng Lăng Kiếm thối lui lên trên một thước, tránh được công kích của đuôi rắn. Mà mãng xà bởi vì dùng đuôi rắn công kích, trên thân vốn đã hành động không tiện, ở dưới áp chế của kiếm trận, hành động càng chậm chạp thêm vài phần.
Băng Ngọc Hoàn dưới điều khiển của Bạch Như Ngọc đột nhiên biến lớn lên, tránh được miệng rắn, tròng lại ngay tại cổ mãng xà. Theo ngón tay của nàng điểm ra một cái, Băng Ngọc Hoàn trong nháy mắt thu nhỏ lại, mạnh mẽ siết chặt chỗ khoang cổ thứ bảy của mãng xà.
Khoang cổ thứ bảy của Mãng xà vốn là chỗ nhược điểm trí mạng của nó, nguyên vốn tuyệt đối không dễ bị đối thủ đánh trúng. Nhưng mãng xà đang dùng đuôi rắn công kích, cần phải dùng thân thể phía trước làm điểm trụ, nửa thân trên tự nhiên hành động chậm chạp, lúc này mới tạo cơ hội cho Bạch Như Ngọc đánh trúng. Đương nhiên, những điều này đều là Long Tiêu Diêu tổng kết từ kinh nghiệm thực chiến cùng yêu thú, tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, đây cũng là kỹ xảo thực chiến hắn dạy cho Bạch Như Ngọc.
Khoang cổ thứ bảy bị siết chặt, mãng xà lập tức không ngừng quay cuồng trên mặt đất, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng. Bạch Như Ngọc lập tức khống chế Băng Lăng Kiếm thoải mái giết chết mãng xà.
Bạch Như Ngọc cũng không nghĩ tới vừa rồi mãng xà còn nguy hiểm hung ác như thế, hiện tại lại bị chính mình thoải mái giết chết, sau phút giật mình cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhân vì hưng phấn mà hơi ửng hồng, nhìn Long Tiêu Diêu nói:
- Cái này... đã xong? Vậy... cũng quá đơn giản đi?
Long Tiêu Diêu thu hồi thi thể mãng xà bị đông lạnh cứng ngắc, mỉm cười nói:
- Đơn giản... đúng rồi! Chỉ cần dùng đúng phương pháp, kỳ thật chuyện gì đều rất đơn giản. Hiện tại muội hiểu chưa, địch nhân cũng không đáng sợ, đáng sợ là chúng ta không thể tìm được phương pháp chính xác.
Từ đó, Long Tiêu Diêu cùng Bạch Như Ngọc dạo bước sưu tầm trong Bách Độc Sâm Lâm, gặp được yêu thú, đều là Bạch Như Ngọc ra tay, Long Tiêu Diêu chỉ là sau trận chiến tổng kết cho nàng điểm lợi điểm hại trong chiến đấu. Kỹ xảo tác chiến của Bạch Như Ngọc mỗi ngày đều tăng cao nhảy vọt.
Dược thảo sinh trưởng trong Bách Độc Sâm Lâm cơ bản đều là dược thảo cấp thấp, nhưng gặp được dược thảo tương đối quý hiếm, sinh trưởng niên đại hơi lâu một chút, Long Tiêu Diêu vẫn là nhổ trồng toàn bộ vào Vạn Thú Lệnh, chung quy những dược thảo này cũng có giá trị không ít linh thạch.
Đương nhiên, hai người Long Tiêu Diêu cũng gặp phải một ít phiền toái nhỏ: từng có một đám mấy trăm con độc Phong cấp ba, cấp bốn triển khai vây công bọn họ. Nhất là độc Phong cũng có thể tiết ra nọc độc của chúng, cho dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng khó mà kiếm chút tiện nghi với chúng.
Long Tiêu Diêu lo lắng Bạch Như Ngọc bị thương, trực tiếp vận dụng Thanh Ba Công Kích triển khai quần thể công kích, “Hày” một tiếng rống to, mấy trăm con độc Phong gần như toàn bộ rơi xuống ngất đi. Còn lại một ít mười mấy con độc Phong tạm thời không có hôn mê, cũng bị vây trong trạng thái choáng váng, nghiêng ngả ở giữa không trung, lập tức bị Băng Lăng Kiếm của Bạch Như Ngọc giết chết toàn bộ.
Độc Phong cấp ba, cấp bốn, thực lực cũng chỉ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, hiện giờ Long Tiêu Diêu đã sớm không để ở trong mắt. Mà thần thông kế thừa của hắn, uy lực vốn đã cường đại, đối phó với những loại độc trùng cấp thấp này, quả thật có hơi giống như dùng dao mổ bò giết gà.
Sau một tháng thí luyện, năng lực thực chiến của Bạch Như Ngọc đã tăng cao trên diện rộng, đối mặt với yêu thú, độc trùng cấp bốn, đã có thể dễ dàng công kích đánh chết.
Trong Bách Độc Sâm Lâm yêu thú cấp năm thật hiếm thấy, tiếp tục tiến vào trong đó mãi đến nửa tháng sau, mới lần đầu tiên gặp được một con Đường Lang (con bọ ngựa) là yêu thú cấp năm thuộc tính kim. Đường Lang toàn thân dài tới hơn một thước, có màu vàng nhạt.
Yêu thú có thể thông qua hấp thu thiên địa linh khí trưởng thành, nhưng yêu thú nuốt ăn thiên tài địa bảo cùng các yêu thú khác, đối với hiệu quả xúc tiến trưởng thành của bản thân nó càng tốt hơn. Con yêu thú Đường Lang này kế thừa đặc điểm của bản thể, trở thành sát thủ độc trùng trong Bách Độc Sâm Lâm, tu vi bản thân và năng lực thực chiến của nó đều thuộc loại tồn tại đỉnh cao trong Bách Độc Sâm Lâm.
Yêu thú Đường Lang thị lực khá nhạy bén, ở ngoài khoảng cách mấy dặm đã phát hiện hai người, lập tức nó giương cánh bay tới hướng hai người, tốc độ di chuyển của Đường Lang cực nhanh, thoáng cái liền bay đến trước mặt hai người chừng hơn mười thước, Long Tiêu Diêu thấy thế vẫn như trước để Bạch Như Ngọc ra tay.
Bạch Như Ngọc lập tức gọi ra Băng Lăng Kiếm, với khí thế của Bắc Đẩu Kiếm Trận bay tới nghênh đón trước mặt Đường Lang. Một trong công hiệu của kiếm trận chính là uy áp của kiếm trận có thể khống chế hành động của đối thủ. Trong phạm vi khống chế của kiếm trận, chẳng những đối thủ khó có thể đào thoát, mà tốc độ di chuyển cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, tính quyết định hiệu quả khống chế của kiếm trận là do uy lực của kiếm trận và thực lực của đối thủ, nếu thực lực của đối thủ mạnh hơn uy lực của kiếm trận, tự nhiên hành động sẽ không bị kiếm trận hạn chế. Lúc này, Bạch Như Ngọc khống chế Bắc Đẩu Kiếm Trận, cũng chỉ có thể trì trệ hành động của Đường Lang, nhưng không cách nào hạn chế được Đường Lang. Đường Lang vỗ cánh bay vọt lên, trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi khống chế của kiếm trận.