Long Tiêu Diêu hấp thu tinh huyết bản mạng của Tụ Bảo Kim Quy xong, cũng không cảm thấy mình học được thần thông gì, hơn nữa tinh huyết bản mạng Kim Quy phóng thích năng lượng cũng rất thông thường, còn không bằng mãng xà cấp sáu kia. Tuy nhiên, xuất phát từ tín nhiệm với Bí Hý, hắn cũng không để ý, dù sao hắn hấp thu tinh huyết bản mạng của Kim Xà, cũng không có học được thần thông gì.
Ngày hôm sau, Long Tiêu Diêu bay đến Ngọc Nữ Phong từ sáng sớm, hắn nói với đệ tử canh cửa tìm Bạch Như Ngọc Thánh Thủy Điện. Nhưng không lâu sau được trả lời là Bạch Như Ngọc đang bế quan tu luyện, bảo hắn một tháng sau hãy đến.
Long Tiêu Diêu chỉ phải thất vọng rời Ngọc Nữ Phong, bay đến phường thị Hoa Sơn. Tuy rằng hắn có được thần thông huyễn hóa thừa kế từ tinh huyết Cừu Vĩ Thiên Hồ, nhưng bởi vì tu vi bản thân còn không cao lắm, nếu gặp phải người tu tiên có thần thức vượt xa hắn thì vẫn có thể nhìn thấu hắn che giấu. Đan Đỉnh Môn là đại phái tu tiên, có tồn tại Thái thượng trường lão Phi Thăng Kỳ, càng không cần nói trưỡng lão Nguyên Anh Kỳ, hắn không muốn đi Hoàng Sơn mạo hiểm.
Long Tiêu Diêu thu hoạch dồi dào từ trên người hai Quỷ tu kia, hơn nữa Quỷ tu Trúc Cơ kia có giá trị bản thân xa xỉ, để cho hắn lấy được hơn năm trăm khối linh thạch trung cấp cùng ba ngàn khối linh thạch cấp thấp. Còn công pháp, kỹ xảo cùng Pháp khí không có tác dụng với hắn, tuy nhiên cấp bậc cũng không thấp, tương lai có thể bán ra không ít linh thạch.
Long Tiêu Diêu bay đến phường thị Tây Nam Phong ở Hoa Sơn, dừng lại ở cửa phường thị. Trong phạm vi phường thị cấm phi hành, hắn tự nhiên phải đi bộ vào trong phường thị, đi về phía cửa hàng đan dược Liên Hoa Đan Môn.
Cửa hàng đan dược Liên Hoa Đan Môn ở trung tâm các cửa hàng cao cấp phường thị, Long Tiêu Diêu tiến vào phường thị từ chối những dẫn mối đến gần, xuyên qua các quầy hàng, đi về phía cửa hàng đan dược.
Đột nhiên, Long Tiêu Diêu dừng bước, vẻ mặt lộ biểu tình cổ quái, ánh mắt nhìn về phía quầy hàng cạnh người. Thì ra, ngay khi hắn đi qua những quầy hàng bên đường, trong đầu hắn đột nhiên cảm nhận được khí tức của một kiện vật phẩm trong quầy hàng kia truyền đến, đó là tin tức một loại bảo vật.
Lúc này Long Tiêu Diêu mới hiểu được mình đã thừa kế bản mạng thần thông từ tinh huyết Tụ Bảo Kim Quy giám bảo. Sau khi kích hoạt loại thần thông này, trong đầu hắn sẽ có giới thiệu khái quát về thần thông giám bảo có thể cảm thụ bảo vật thiên hạ, nhưng căn cứ cấp bậc bảo vật khác nhau thì khoảng cách cũng khác nhau, bảo vật có cấp bậc càng cao thì càng có thể cảm nhận từ xa.
Tụ Bảo Kim Quy phân biệt bảo vật chia làm mười cấp cấp một cao nhất, khoảng cách cảm nhận đạt đến trình độ thần thức ngoại phóng lớn nhất cấp mười thấp nhất, chỉ có khoảng cách một phần trăm thần thức ngoại phóng. Năng lực giám bảo có quan hệ chặt chẽ với thần thức của bản thân, theo tu vi tăng lên, khoảng cách thần thức ngoại phóng tăng cường, tự nhiên có thể phát hiện càng nhiều thiên tài địa bảo.
Long Tiêu Diêu biết được mình có loại thần thông giám bảo này, mới hiểu được ý của Bí Hý nói Tụ Bảo Kim Quy có ích rất lớn với hắn có được năng lực giám bảo, hắn có thể tìm được rất nhiều tài nguyên tu tiên quý hiếm, như vậy hắn có thể đổi lấy đầy đủ tài phú, đương nhiên có giúp ích rất lớn cho con đường tu tiên của hắn.
Long Tiêu Diêu nhìn thoáng qua ông chủ quầy hàng kia, đó là nam nhân to con khoảng ba mươi tuổi, chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ cấp sáu. Quầy hàng của hắn thuộc loại luyện khí, trên quầy hàng bày một đống tài liệu luyện khí đủ các loại cùng vài món Pháp khí cấp bậc không cao.
Long Tiêu Diêu đi đến trước quầy hàng, nhìn thoáng qua vật phẩm làm cho hắn cảm nhận được khí tức bảo vật, đó là một khối đá đen thui không có gì nổi bật, to bằng trứng vịt, lẫn lộn với các tài liệu khác. Trong đầu hắn xuất hiện tin tức vật phẩm bảo vật cấp mười, tài liệu luyện khí cao cấp thuộc tính lôi.
Ở giới tu tiên, tài liệu ngũ hành thuộc loại hàng thông thường, tài liệu biến dị thuộc loại cực khan hiếm, hơn nữa giá trị cũng vượt xa tài liệu ngũ hành thông thường. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Long Tiêu Diêu không có Pháp khí thuộc tính lôi.
Long Tiêu Diêu nén lòng mừng rỡ, bình tĩnh hòi:
- Tài liệu luyện khí này bán thế nào?
Chủ quán kia thấy hắn là một người tu tiên không nhìn ra tu vi, vội khách khí nói:
- Tài liệu bên này hai linh thạch một khối, tài liệu bên đó một linh thạch một khối.
Long Tiêu Diêu biết chủ quán nhất định không biết tài liệu thuộc tính lôi kia, nếu không thì làm sao mà lại lẫn lộn trong đống tài liệu cấp thấp hai linh thạch một khối. Hắn bình tĩnh lựa chọn bốn khối tài liệu trong đống tài liệu kia, cũng vì không muốn làm đối phương chú ý, mặt khác cũng muốn mua thêm mấy khối coi như bồi thường cho chủ quán.
Sau đó, Long Tiêu Diêu đến Liên Hoa Đan Điếm mua một lọ thượng phẩm Ngưng Nguyên Đan, liền đi đến cửa hàng luyện đan bình thường. Cũng không phải hắn tính mua đan dược gì ở cửa hàng luyện đan, mà định xem có cơ hội học được thuật luyện đan hay không.
Học tập thuật luyện đan với đại phái tu tiên như Đan Tông, đối với hắn là một chuyện không thực tế, đó là bí thuật bất truyền của môn phái, tuyệt đối không cho người ngoài nhúng chàm.
Kỹ thuật luyện đan của tiểu gia tộc với Đan Tông, mặc dù vẫn có độ chênh lệch tương đối, nhưng tính bảo thủ thuật luyện đan của bọn họ cũng kém hơn nhiều. Chẳng qua kỹ xảo luyện đan của bọn họ cũng thông thường, lại thiếu thốn đan phương.
Nhưng điều này không trọng yếu với Long Tiêu Diêu, hắn có được toàn bộ đan phương cổ tu cùng bộ phận đan phương Đan Đỉnh Môn, lại có Luyện Đan Tâm Đắc hai bên. có miêu tả chỉ tiết về chỗ mấu chốt cùng kỹ xảo trong quá trình luyện đan, bao gồm chỗ khó khi luyện đan, phương pháp tăng phẩm chất đan dược. Hiện giờ hắn chỉ thiểu hiểu biết hệ thống về quy trình luyện đan từ đầu tới đuôi.
Đương nhiên, Long Tiêu Diêu sẽ không cho rằng người tiểu gia tộc luyện đan sẽ tùy tiện truyền thuật luyện đan ra ngoài. Nhưng tất cả mọi thứ đều có giá trị, chỉ cần hắn trả giá đủ dụ dỗ hoặc đưa ra cái giá thật lớn, hắn tin rằng nhất định có thể đổi lấy lưu trình luyện đan mà hắn muốn.
Long Tiêu Diêu dạo qua một vòng ở các cửa hàng luyện đan bình thường, lựa chọn hai mục tiêu. Hai cửa hàng này tiêu thụ đan dược rất bình thường, cũng thu mua dược thảo cấp thấp, từ trên bảng hiệu cũng nhìn ra được nó thuộc loại cửa hàng tiểu gia tộc hay cá nhân, hơn nữa rò ràng đều tự luyện chế đan dược, chỉ là đan dược thuộc hàng phổ thông nhất.
Long Tiêu Diêu cũng không sốt ruột tiếp xúc với chủ tiệm, mà rời khỏi phường thị, hắn cần chuẩn bị trước một chút. Vật phẩm có thể đánh động được luyện đan sư kỳ thật rất đơn giản, chỉ là dược thảo khó có hoặc là đan phương. Hắn chọn linh dược thu hái được ở Linh Dược Viên, lấy ra hai mươi gốc chia ra cất trong mấy hộp ngọc, lại lấy ra một cái ngọc giản, phục chế đan phương thuộc tính hỏa phụ trợ tu luyện Trúc Cơ bậc thấp của Đan Đỉnh Môn cùng đan phương Luyện Khí Kỳ bậc cao, mới đi trở về phường thị.
Long Tiêu Diêu đi đến một cửa hàng đan dược mà mình nhìn trúng, cửa hàng đan dược kia gọi là Phan Thị Đan Điểm, chủ tiệm là một vị tu sĩ trang niên Trúc Cơ bậc trung. Mặt tiền cửa hiệu cũng không lớn, nhưng ở sau cửa hàng ngăn cách một gian phòng nhỏ, hắn hoài nghi cũng giống như Thường Thị Luyện Khí Điếm, căn phòng mặt sau chính là phòng luyện đan.
Nếu mặt sau thật là phòng luyện đan, hết thảy liền đơn giản, Long Tiêu Diêu chỉ cần thuyết phục được chủ tiệm, là có thể trực tiếp học tập thuật luyện đan. mà không cần có phiền phức khác.