Cho dù thân thể Long Tiêu Diêu cường đại cũng không thể chống đỡ được năng lượng không gian cường đại đánh vào. Tuy nhiên hắn cũng không trực tiếp đối mặt sóng năng lượng, hơn nữa hơn trăm thước mặt đất còn giảm nhẹ tốc độ của sóng năng lượng trên diện rộng, làm yếu lực xung kích của sóng năng lượng.
Cho dù là như thế, lực xung kích của năng lượng không gian vẫn không phải Long Tiêu Diêu có khả năng chịu đựng. Thân thể hắn vỡ nát trong sóng xung kích của năng lượng không gian, trên thân thể bị xuyên thủng mười mấy nơi, một cánh tay và nửa đoạn chân trái lại càng hoàn toàn gãy rời, rơi ở chỗ cách hắn xa hơn chục thước.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu vẫn còn may mắn: Trái tim, bộ não cùng Nguyên Anh của hắn đều chỉ bị chấn động mà không bị thương nặng trí mạng, mà thần thông tự lành của hắn lúc này đã bắt đầu tự động trị liệu thương thế. Một cảnh tượng càng thêm thần kỳ xuất hiện: cánh tay và đoạn chân gãy bị bay ra xa không ngờ bay về phía hắn, tự động nối lên chỗ bị thương.
Long Tiêu Diêu tuy toàn thân đau đớn thấu xương nhưng chưa hôn mê, hắn CŨNG bị hiện tượng thần kỳ này làm cho khiếp sợ. Thì ra sau khi hắn dung hợp hạt nguyên từ, thân thể hình thành một từ trường hoàn chỉnh. Chi gãy của hắn cùng từ trường của miệng vết thương hoàn toàn phù hợp, hút lấy lẫn nhau mà khớp vào cùng một chỗ.
Tuy rằng từ lực mang tới chỉ là nối tiếp vật lý ở nơi vết thương mà không thể khiến vết thương chân chính khép lại cùng một thể nhưng thần thông tự lành của hắn lại hoàn toàn có thể làm tốt nhiệm vụ này. Chi gãy cùng miệng vết thương trên thân nối liền dưới tác dụng của thần thông tự lành dần sinh trưởng hợp nhất, dần dần hoàn thành quá trình gãy chi lại lành.
Lúc này toàn thân Long Tiêu Diêu đau đớn khó chịu nổi, chỉ kiên trì một lát liền chìm vào hôn mê, vốn hắn tính toán tra xét trạng huống than thể một chút, nhưng thức hải hắn đã bị chấn động kịch liệt, nhất thời lại không cách nào sử dụng thần thức.
Long Tiêu Diêu không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại một lần nữa, thần thông tự lành đã chữa khỏi thương thế của hắn gần một nửa. Tuy nhiên chân khí hắn đã tiêu hao hoàn toàn, thần thông tự lành cũng bởi vậy mà ngừng. Hắn vội vàng lấy ra một viên Hồi Anh Đan, nhanh chóng bổ sung chân khí tiêu hao, duy trì sự chữa trị của thần thông tự lành.
Long Tiêu Diêu ăn Hồi Anh Đan vào, chân khí nhanh chóng khôi phục, thần thông tự lành lại bắt đầu tự động chữa trị thương thế còn sót lại. Mà trong cơ thể hắn lúc này Dưỡng Hồn Châu cũng phóng ra khí tức nồng đậm tẩm bổ nguyên thần đã bị chấn động của hắn.
Lần này Long Tiêu Diêu bị thương thật sự quá nặng, khi chân khí được Hồi Anh Đan hồi phục hao hết toàn bộ, thương thế hắn cũng chỉ chữa trị được tám phần. Tuy nhiên kinh mạch và nội tạng hắn đã hoàn toàn lành lại, còn lại chính là xương cốt khó chữa trị nhất còn chưa khỏi hẳn.
Lúc này tuy trong lòng Long Tiêu Diêu còn vướng bận tình huống của Bạch Như Ngọc nhưng chân khí hắn hoàn toàn không còn, không cách nào phi hành tự nhiên không thể trở về động phủ. Hơn nữa bởi vì sóng năng lượng của không gian thông đạo ảnh hưởng, không trung tràn ngập đại lượng hạt nguyên từ, ảnh hưởng đến sự trao đổi thông tin của Đồng Tâm Phù. Thần thức hắn cũng chỉ khôi phục gần nửa, chỉ có thể tra xét trong phạm vi vài dặm, hắn cũng chỉ đành phải trước tiên thu liễm tâm thần tu luyện khôi phục.
Long Tiêu Diêu dùng đan dược tu luyện khôi phục chân khí, hoàn toàn bị thần thông tự lành tiêu hao hết. Thẳng đến nửa ngày sau, thương thế hắn khỏi hẳn, lúc này mới bắt đầu khôi phục chân khí. Khi chân khí khôi phục được ba phần, hắn liền dừng tu luyện, khẩn cấp chạy về động phủ Bạch Như Ngọc tu luyện.
Trải qua tu luyện thần thức Long Tiêu Diêu đã khôi phục hơn nửa, trong phạm vi tra xét của hắn, chủ đảo đã là một đống hỗn độn. Ngọn núi nơi đảo chủ lúc này đã thành một hồ nước phạm vi mười mấy dặm, dãy núi và kiến trúc vốn có trên chủ đảo đã không còn sót lại chút nào. Lọt vào tầm mắt hắn toàn bộ là hoang tàn đổ nát, thậm chí không thể được coi là đống đổ nát bởi vì những nơi có thể nhìn thấy trên đảo đã hoàn toàn biến thành bột mịn dưới lực đánh vào cường đại, chẳng những không thấy dấu hiệu sinh mệnh gì mà ngay cả tảng đá cũng hoàn toàn biến thành bột phấn.
Long Tiêu Diêu càng nhìn càng kinh hãi, lo lắng tăng tốc độ bay về phía động phủ Bạch Như Ngọc. Năm đó vì tránh khiến cho người chú ý, động phủ bọn họ thuê tương đối hẻo lánh, khoảng cách vị trí trung tâm nơi đảo chủ cư trú đến gần hai trăm dặm. Sau khi hắn bay ra trăm dặm, đã có thể nhìn thấy một ít dấu vết đống đổ nát còn sót lại, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia hy vọng.
Năm đó vì an toàn hai người Long Tiêu Diêu thuê đều là động phủ dưới lòng đất, vốn lý do lựa chọn đều là tính an toàn, động phủ dưới đất bất kể là tiện lợi để bố trí phòng ngự hay là hiệu quả ngăn cách tra xét đều mạnh hơn động phủ lộ thiên. Hơn nữa hắn đã đưa cho Bạch Như Ngọc đại bộ phận trận bàn và dạy phương pháp khống chế Pháp trận cho nàng.
Bất kể người tu tiên nào, sau khi liên tục dùng chín viên đan dược phụ trợ tu luyện đều cần ngừng dùng đan dược một ngày. Người tu tiên thói quen dùng đan dược tu luyện bình thường khi không có đan dược phụ trợ đều khó thể chịu được tốc độ tu luyện thong thả. Bản thân Long Tiêu Diêu chính là như vậy. Bình thường lúc hắn ngừng dùng đan dược thì chuyên tâm nghiên cứu phù lục hoặc luyện chế đan dược.
Bạch Như Ngọc vì có thể mau chóng đề cao tu vi, không muốn thêm trói buộc cho Long Tiêu Diêu, nguyên bản chẳng phân biệt có đan dược hay không đều chuyên tâm bế quan tu luyện. Bởi vì có Vạn Niên Huyền Băng phụ trợ, khi nàng không có đan dược phụ trợ, tu luyện cũng nhanh hơn so với chỉ hấp thu linh khí rất nhiều. Tuy nhiên Long Tiêu Diêu không muốn nàng bị buồn tẻ, cũng vì đề cao năng lực tự bảo vệ của nàng, trong những ngày ngừng dùng đan dược đều để nàng học tập Pháp trận và luyện tập Pháp kỹ, khống chế pháp khí thực chiến. Điều này chẳng những có thể tăng thực lực của nàng mà còn khiến cuộc sống của nàng không quá mức đơn điệu.
Tuy nhiên, động phủ dưới lòng đất ở chủ đảo cũng chẳng qua là ở nơi dưới đất khoảng chục thước, mà dưới hai lần xung kích lúc này chủ đảo đã biến thành lồi lõm khắp nơi. Tuy rằng càng rời xa hòn đảo trung tâm vụ nổ mặt đất lõm xuống cũng càng nhỏ nhưng Long Tiêu Diêu bay được trăm dặm, mặt đất lõm xuống vẫn còn sâu tới mấy chục thước.
Long Tiêu Diêu ôm tâm tình lo âu thấp thỏm bay nhanh đến vị trí động phủ nơi Bạch Như Ngọc. Sóng xung kích bùng nổ ở nơi này đã suy yếu trên diện rộng, mặt đất chủ đảo chỉ lõm xuống khoảng hai mươi thước nhưng như vậy cũng đủ để hủy diệt tất cả động phủ. Tuy nhiên ở vị trí động phủ nơi Bạch Như Ngọc, hắn phát hiện một cái băng cầu thật lớn. Điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi dâng lên một nỗi ngạc nhiên vui mừng.
Nhanh chóng bay tới trên không của băng cầu, bất chấp khí tức băng hàn thấu xương. Long Tiêu Diêu lập tức hạ xuống trên băng cầu, cẩn thận quan sát. Trong băng cầu có hỗn loạn một số mảnh vụn nhỏ, đó là Vạn Niên Huyền Băng vỡ nát. Băng cầu này rõ ràng là đại lượng khí tức băng hàn khi Vạn Niên Huyền Băng vỡ vụn phóng thích ra mà tạo thành.
Băng cầu có đường kính hơn mười thước, trong băng cầu có vô số vết nứt như ẩn như hiện, rõ ràng là kết quả sau khi vỡ tan rồi lại đông kết. Vạn Niên Huyền Băng là tài liệu đỉnh cấp thuộc tính Băng, độ cứng của băng cầu do nó hình thành đã không kém gì Thần khí. Có thể khiến băng cầu sinh ra vô số vết nứt tất nhiên là hai đợt sóng xung kích cường đại kia.
Mắt thần của Long Tiêu Diêu nhìn thấy chính giữa băng cầu có một bóng người, đó hẳn chính là Bạch Như Ngọc ở động phủ tu luyện. Lúc này nàng bị đóng băng trong băng cầu đã hơn một ngày một đêm, mà nàng lại vẫn ở trong không nhúc nhích.