Là đệ tử của Kim Đao Võ quán, bốn người đều dùng vũ khí là đao, nhưng phẩm chất đao của mỗi người không giống nhau: gã đầu lĩnh dùng là một thanh Đại Khảm Đao, vung tay múa lên mang theo tiếng gió vù vù, thanh thế hung mãnh nhất; đơn đao của Mã Lão Tam cùng so sánh với nó, chỉ có thể xem như tiểu đệ đệ; mà hai người còn lại, một người sử dụng cũng là đơn đao, người còn lại sử dụng lại là uy đao giống như trường kiếm, sở trường về công kích quỷ dị.
Thân thể của Long Tiêu Diêu tuy rằng không hề sợ hãi đâm chém của những vũ khí thế tục này, nhưng hắn cũng không muốn bằng vào độ cường hãn của thân thể cứng rắn chống đỡ đường đao chém, như vậy sẽ bại lộ ra hắn không phải là phàm nhân bình thường. Tuy nhiên, vừa rồi hắn nhìn xem phương thức tác chiến của thanh niên kia, nên đã có biện pháp.
Ngư Hành Bách Biến là thân pháp né tránh tốt nhất vượt hơn xa phạm trù thế tục, Long Tiêu Diêu dùng để đánh nhau trong thế tục, khẳng định không có người nào có khả năng đánh trúng hắn. Hắn dùng phương pháp này có vài phần tương tự với phương thức đối địch bằng vào thân pháp linh hoạt của thanh niên kia. Chỉ có điều hiệu quả lại cách biệt một trời một vực.
Bốn người vung đao rõ ràng là chém vào Long Tiêu Diêu, nhưng khi chém xuống, đều chỉ kém một tấc là trúng thân thể hắn. Ngay lúc bốn thanh đao đều chém vào không khí, thân hình hắn đột nhiên phóng vọt tới phía trước, tung ra hai quyền phân biệt đánh trên đầu vai hai gã hán tử.
Hai người đó cũng không phải là hạng người tội ác tày trời, Long Tiêu Diêu chỉ dùng không tới một thành lực lượng. Nhưng thân thể của hắn hiện nay có thể so với yêu thú cấp năm, mức độ cường hãn đã sớm vượt qua phạm trù nhân loại. Nếu toàn lực đánh ra cũng không kém gì Thần khí. Lúc này tuy rằng chỉ dùng lực lượng không tới một thành, xương vai của hai người kia cũng lập tức dập nát, thân thể bị đánh bay ra xa ngoài hai trượng.
Còn lại gã đầu lĩnh và Mã Lão Tam đã bị uy lực một kích của Long Tiêu Diêu dọa cho hoảng sợ ngây người, đến nỗi quên cả ra tay. Long Tiêu Diêu cũng không có dừng tay chút nào, chưởng trái vỗ lên vai phải của gã đầu lĩnh, gã đầu lĩnh kia kêu thảm một tiếng té trên mặt đất, xương vai dập nát, tuy rằng có thể chữa lành, nhưng ít nhất trong thời gian một năm, tay phải của hắn không thể dùng sức.
Long Tiêu Diêu đối với Mã Lão Tam ngược lại không có nóng vội ra tay, hắn chỉ đứng trước mặt Mã Lão Tam lạnh lùng nhìn đối phương. Toàn thân Mã Lão Tam run rẩy, “keng” một tiếng, đơn đao trong tay rơi xuống trên mặt đất, thân mình sụp xuống, không ngờ lại quỳ gối trước mặt hắn, hai tay làm nhiều việc cùng lúc vừa vả vào miệng mình vừa nói:
- Ta đê tiện, ta không phải là người! Đại hiệp! Ngài đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt cùng ta! Bạch sư đệ, Trương sư muội! Các ngươi tha cho ta đi!
Long Tiêu Diêu chỉ lạnh lùng nhìn Mã Lão Tam, một câu cũng chưa nói. Đối với loại tiểu nhân đê tiện này, quả thật hắn lười nói chuyện cùng đối phương. Tuy nhiên, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương, đạo lý diệt cỏ tận gốc hắn hiểu rất rõ, hắn tuyệt đối không muốn lưu lại bất cứ hậu hoạn gì.
Lúc này thanh niên kia nhìn bộ dáng thảm hại của Mã Lão Tam, phun ra một bãi nước bọt nói:
- Tiểu nhân vô sỉ! Giết ngươi ô uế tay của ta!
Còn Trương sư muội chỉ là khinh thường nhìn Mã Lão Tam một cái, lại một câu cũng không nói. Long Tiêu Diêu thầm than: “Khuyết điểm của thế gia công tử, tự cho mình thanh cao, nhưng không biết rằng buông tha cho kẻ tiểu nhân sẽ để lại vô cùng tai họa sau này.”
Tuy nhiên, Long Tiêu Diêu vốn cũng không định để đôi nam nữ kia ra tay, bọn họ sinh sống tại thành thị này, hơn nữa có thể thấy được thế lực của họ còn xa không bằng Kim Đao Võ quán, giết chết đệ tử của đối phương, sẽ chỉ giúp đối phương tìm được cớ để động thủ, gây bất lợi cho gia tộc bọn họ.
Long Tiêu Diêu giơ tay tung một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Mã Lão Tam, rồi cũng không nhìn lại đối phương, xoay người đi xuống thang lầu. Nhưng ngay lúc này, thanh niên họ Bạch kia ôm quyền thi lễ nói:
- VỊ đại hiệp này! Đa tạ ngài trượng nghĩa ra tay, ta là Thiếu môn chủ của Phi Hổ Tiêu Cục, không biết đại hiệp có thể cùng tại hạ quay về tiêu cục một chuyến hay không! Tại hạ tất nhiên muốn đáp tạ ân nghĩa viện thủ của đại hiệp!
Tiêu cục, đó không phải là cơ cấu dùng cước phí để áp giải, bảo hộ hoặc bảo vệ an toàn cho nhân thân của giới phàm tục hay sao? Tổ chức đó cũng cần phải vào Nam ra Bắc, dĩ nhiên cũng có cơ hội đến lưu vực Hoàng Hà.
Long Tiêu Diêu vốn định rời đi, nhưng nghe đến đối phương là thiếu chủ tiêu cục, vẫn là dừng bước. Tuy rằng đi đến Phi Hổ Tiêu Cục rất có thể sẽ gặp phải Kim Đao Võ quán tìm đến gây phiền toái, nhưng trong lòng hắn thật ra cũng không hề quan tâm tới những chuyện phiền toái nho nhỏ ở giới thế tục này.
Long Tiêu Diêu cùng ngồi trên xe ngựa, dưới giới thiệu nhiệt tình của đôi nam nữ, đi được vài dặm hắn đã có một ít hiểu biết đại khái về Triều Dương Thành. Bên trong thành có ba nhà võ quán, hai nhà tiêu cục, nhưng Phi Long Tiêu Cục ở một năm trước xác nhập cùng Kim Đao Võ quán. Điều này làm cho Phi Hổ Tiêu Cục rơi xuống hạ phong. Hơn nữa, trước đây một thời gian Phi Hổ Tiêu Cục bảo tiêu một chuyến dược liệu quý giá, lại bị một đám người bịt mặt chặn đường đánh cướp, chẳng những làm cho tiêu cục tổn thất rất nhiều người và tài sản, hơn nữa tiếng tăm cũng giảm xuống trên diện rộng.
Mặc dù Phi Hổ Tiêu Cục cũng hoài nghi là Phi Long Tiêu Cục cùng Kim Đao Võ quán giở trò quỷ sau lưng, nhưng không có chứng cớ nên cũng không làm sao được. Mà quản lý của Triều Dương Thành thuộc loại quản lý rời rạc, Thành chủ cơ bản cái gì cũng không hề hỏi tới. Thậm chí ở trong thành công khai dùng binh khí đánh nhau, chỉ cần không ảnh hưởng tới những người khác, cũng gần như Thành chủ chẳng quan tâm, cùng lắm là phạt một khoản ngân lượng. Do đó những người này mới có gan ở nơi công cộng ra tay ức hiếp người như thế.
Long Tiêu Diêu đi vào Phi Hổ Tiêu Cục, nhìn thấy mặt tiền trước cửa của Phi Hổ Tiêu Cục nhưng thật ra rất huy hoàng tráng lệ, nhưng người phụ trách thủ hộ ở cửa tiêu cục thì lại hơi có vẻ buồn bã ỉu xìu. Hắn được gã thanh niên mời vào chính sảnh tiêu cục, không lâu sau mời ra một vị hán tử trung niên dáng vẻ oai hùng. Gã thanh niên giới thiệu đó là phụ thân hắn, Bạch cục chủ của Phi Hổ Tiêu Cục.
Bạch cục chủ đã nghe thanh niên giới thiệu tình huống Long Tiêu Diêu ra tay trợ giúp, đối với võ công cao tuyệt của hắn tự nhiên vô cùng khâm phục, chẳng những trong lời nói hết sức khách sáo, còn cho người lấy ra một trăm lượng vàng đáp tạ ân nghĩa hắn ra tay tương trợ.
Dang lúc hàn huyên, đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng ầm ĩ náo động. Long Tiêu Diêu dùng thần thức nhìn lướt qua, đã sớm phát hiện ngoài cửa lớn tiêu cục bị mười mấy tên hán tử vây quanh, cầm đầu là một tráng hán cầm trong tay một thanh quỷ đầu đại đao màu vàng trông thật trầm trọng, những người khác cũng đều hoặc là đeo ở thắt lưng hoặc cầm trong tay các loại giới đao đủ hình dáng. Ba tên hán tử bị đả thương ở tửu lâu được những người khác khiêng đứng ở phía trước đội ngũ, trước nữa là thi thể Mã Lão Tam nằm trên cáng đặt trên mặt đất, rõ ràng là Kim Đao Võ quán kéo tới trả thù, ở trước cửa la ó ồn ào đòi Phi Hổ Tiêu Cục giao ra hung thủ.
Long Tiêu Diêu vẫn ngồi yên mặt không đổi sắc, hắn muốn nhìn xem Bạch cục chủ dự tính xử lý chuyện này như thế nào. Một tên thủ vệ rất nhanh đi vào đại sảnh, thì thầm nói bên tai Bạch cục chủ về tình hình bên ngoài cửa. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Long Tiêu Diêu đương nhiên có thể nghe được rõ ràng, thì ra đúng là quán chủ của Kim Đao Võ quán tự mình dẫn người tới trả thù.
Bạch cục chủ thoáng hơi biến sắc, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Long đại hiệp! Thật sự là có lỗi! Kim Đao Võ quán tìm đến trả thù! đại hiệp hãy cùng khuyển tử từ cửa sau tiêu cục rời đi, ta đi kéo dài thời gian của đối phương một hồi!
Từ thanh thế và khí thế của đối phương, trước mắt xem ra rõ ràng Kim Đao Võ quán thắng hơn Phi Hổ Tiêu Cục một bậc. Long Tiêu Diêu nhìn thấy Bạch cục chủ vẫn không vì tai vạ đến nơi mà định bán đứng mình, liền mỉm cười nói:
- Bạch cục chủ không cần lo lắng! Để ta ra ngoài xem sao!
Bạch cục chủ nghe vậy liền nói:
- Đại hiệp không thể kích động! Tốt hơn là mau theo khuyển tử rời đi. Sư phụ của quán chủ Kim Đao Võ quán là một vị tu tiên, cũng không phải phàm nhân có thể đối phó được!