Yến Hằng vẫn đi thẳng phía trước, Tề lẽo đẽo theo sau, nhóm hộ vệ đi tít đằng xa. Về đến nơi an trí lâm thời, Yến Hằng dừng bước, xoay người lại, người phía sau vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ chưa hề nhận ra, thẳng tắp đụng vào người Yến Hằng.
Các thú nhân khác tự giác đóng cửa lại, rồi tản đi. Yến Hằng ôm Tề, giúp hắn xoa xoa chỗ bị đụng đau. “Không muốn nói gì với ta sao?”
Yến Hằng rốt cuộc cũng mở miệng hỏi, Tề không khỏi nắm chặt góc áo, sớm muộn gì cũng có ngày này mà.
“Hai kẻ kia, một là anh em tốt trước đây của ta, một là giống đực chưa lập của ta –” Tề chậm rãi kể lại.
Trước đây, Tây thư phụ cùng hùng phụ của Tề là thanh mai trúc mã với nhau. Lúc ấy, Tây chưa lập gia đình đã có thai trước, để Tây không bị đuổi khỏi bộ lạc, cho nên đã cưới gã, sau đó thì sinh Tiền ra. Tề lớn hơn Tiền 2 tuổi, lúc nào cũng được hùng phụ dạy là phải luôn yêu thương chăm sóc em trai, từ nhỏ bị nhồi nhét tư tưởng đó, dĩ nhiên y luôn xem Tiền như anh em ruột thịt mà đối đãi.
Thư phụ của Tề và thư phụ của Nguyên vốn là anh em tốt, sau khi sinh con xong đã đính hôn cho cả hai. Chỉ không hề nghĩ đến, thư phụ của Tề lại tán mạng trong một lần thú triều, nhưng mối hôn sự này vẫn như cũ kéo dài xuống.
Từ nhỏ, Tề đã có năng lực xuất chúng, ẩn ẩn là lãnh đạo trong đám thú nhân cùng tuổi, hợp thành một đoàn thể của riêng mình, khi đó y vẫn chưa nhìn thấy được, trong ngôi nhà kia, khi địa vị của y càng cao thì ánh mắt hùng phụ nhìn y cũng ngày càng không vui, Tiền mặt ngoài thì tôn kính y, kỳ thật luôn âm thầm ganh ghét.
Một ngày nọ trước vũ tế, hùng phụ đưa y một bát nước, sau khi uống xong thì hoàn toàn mất đi tri giác, đến lúc tỉnh lại thì chẳng biết sao lại nằm cùng giường với một giống đực lạ, mà gã giống đực đó lại nói do Tề câu dẫn gã. Hùng phụ y lúc đó tát thẳng một bạt tay, còn Tiền thì cười cười đứng một bên, theo sau là một tràn chất vấn của tộc nhân, hùng phụ Nguyên trước mặt mọi người hủy đi hôn ước.
Rồi sau đó, Tề cứ thế bị đuổi khỏi bộ lạc.
Nói tới đây, Tề mím chặt khóe môi, bất an nhìn Yến Hằng. Thấy hắn nheo mắt lại, bèn gấp gáp nói: “Ta với giống đực kia không có phát sinh gì hết, lúc ấy ta chỉ hôn mê thôi, tuy rằng trần truồng, nhưng ta khẳng định không có cùng hắn –”
“Hử, trần truồng à?” Yến Hằng quyết đoán bắt được từ mấu chốt. Làm không khí trở nên quỷ dị.
“Không có, không có, còn mặc quần á.” Dù sao y cũng cùng một giống đực nằm trên một cái giường, dù cho không có phát sinh gì, nhưng đó cũng là chuyện xấu mặt mà, vốn y đã lớn hơn Yến Hằng rất nhiều, hiện tại còn phát sinh chuyện này, nếu để Yến Hằng biết, hắn còn thích y sao? Tề nghĩ như vậy, miệng không ngừng giải thích.
“Vậy cũng như không mặc rồi!” Yến Hằng chưa từng nhìn thấy Tề yếu ớt như vậy, không biết sao, trong lòng đột nhiên toát ra một tiểu ác ma. Hắn hung tợn nói.
Tề không khỏi siết chặt góc áo Yến Hằng, y cũng không biết nên nói thế nào nữa, mắt không khỏi đỏ lên.
Yến Hằng vừa thấy như vậy liền hết hồn, thầm tự mắng mình, không nghĩ vì ác thú nhất thời lại khiến Tề chưa từng lộ yếu đuối trước mặt hắn trực tiếp khóc thế này.
Yến Hằng bèn đi đến ôm Tề vào ngực. Đau lòng nói: “Ta không có ý gì khác hết, này cũng đâu phải ngươi sai, đều do mấy tên khốn kia, đúng, đều tại đám đó.” Nói đến đây, Yến Hằng không khỏi đúng lý hợp tình lên giọng.
Tề nghe thế, trong lòng chợt thả lỏng, vùi mặt sâu vào lòng Yến Hằng. Y quả nhiên thông minh nhất, chỉ cần y tỏ ra yếu đuối, người này chắc chắn sẽ luyến tiếc khiến y đau lòng khổ sở, nếu là lúc trước, y có lẽ sẽ có chút cố kỵ, thế nhưng hiện tại, ừm, người này thích chính mình như vậy. Làm sao có khả năng để ý việc này chứ.
Yến Hằng tự nhiên không biết lòng Tề đang cong cong vẹo vẹo thế nào, hắn hiện chỉ thầm nghĩ cách cho đám khốn kia biết tay, phải báo đáp thật tốt ‘Ân tình’ của họ với Tề trước kia chứ.
Tề không có nói với Yến Hằng, lúc trước sau khi y bị đuổi khỏi bộ lạc, thực ra không có rời đi ngay, mà đã từng ẩn mình ở xung quanh bộ lạc, liên hệ với mấy người bạn cũ mới biết, vào vũ tế sau đó không lâu, Tiền đã kết lễ với Nguyên, càng châm chọc hơn là do chính hùng phụ của y đề suất, hơn nữa Nguyên và Tiền đã sớm thông đồng cùng nhau rồi. Dưới sự giúp đỡ của bạn tốt ẩn vào trong bộ lạc, lại chính tai nghe thấy hùng phụ mà y kính ngưỡng bấy lâu chửi bới y trước mặt tộc nhân, nói y không coi ai ra gì, chẳng biết xấu hổ, nói rằng rất hối hận khi sinh y.
Còn người em trai mà y xem như bảo bối thì giả vờ giả vịt an ủi đôi câu, lúc ấy Tề suýt nữa tức đến xỉu.
Sau đó thì bị bọn họ đánh lén, thì ra cái gọi là bạn tốt đã theo phe đám người đó rồi, sau đó y lại thất thủ bị bắt, cuối cùng suýt bị bọn Nguyên □□, cũng may sau khi trói y họ đã thả lỏng cảnh giác, nhờ thế y mới nhân lúc sơ sẩy nhảy xuống sông trốn thoát, cuối cùng mới tránh được một kiếp, được bộ lạc Kỳ Sơn cứu.
Bất quá mấy thứ này, Tề tuyệt đối sẽ không nói với Yến Hằng, nếu như nói cho hắn biết chuyện này, đồ ngốc cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nơi này dù sao cũng không phải bộ lạc Kỳ Đông, nhìn chuyện xảy ra lúc nãy, Tiền hình như là con trai tộc trưởng bộ lạc Khải Khai. Như vậy, bọn họ không phải đang ở trên địa bàn người ta hay sao? Tuy Yến Hằng là sứ giả Thú Thần, ngoài mặt bọn họ không dám làm gì, nhưng sau lưng có làm hay không thì chẳng ai biết được. Hơn nữa, y cũng không thể phá hư lần đi Hỗ thị này.
Lại nói, có một số việc cũng không nhất thiết để Yến Hằng ra mặt, y tự giải quyết không phải càng tốt hơn sao?