Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 15: Chương 15: Đêm động phòng hoa chúc




Đều nói: “Tân hôn thắng như tiểu đăng khoa, khoát lụa hồng cài hoa tựa Trạng Nguyên”.

Như chúng ta đã biết, ‘đăng khoa’ là chỉ những người học hành thành tài, đề tên trên bảng vàng. “Tiểu đăng khoa” là cách nói hình tượng, trong lễ kết hôn, tân lang mặc áo đỏ, đội mũ, gống người phục sức đăng khoa mặc, mặt rạng rỡ, gió xuân đắc ý. Người xưa coi đề tên bảng vàng là một trọng những việc lớn của đời người, kết hôn tượng trưng cho bắt đầu thành gia lập nghiệp. Chính vì vậy từ xưa đến nay, tân hôn chỉ đứng sau việc đề tên bảng vàng.

Kết hôn có thể xem là “tiểu đăng khoa”, cho thấy việc coi trọng hôn nhân, cũng như tất cả các nghi thức tốt lành trong đó.

Ồn ào náo động tán đi. Tề cùng Yến Hằng bình tĩnh đối diện nhau, nhìn đáy mắt nóng nỏng kia Tề vạn phần khẩn trương. Trong đầu không tự chủ nghĩ đến mấy chuyện mà Giác nói với y trước khi làm nghi thức, bỗng dưng yết hầu khá khô lạ kỳ.

Yến Hằng mắt thấy Tề dần dần thất thần, sắc mặt cũng từ từ âm trầm xuống. Chậm rãi tới gần, đặt y dưới thân, thình lình bị áp chế, khiến Tề không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ đẩy Yến Hằng ra, lại phát hiện chính mình hình như bị rút sạch khí lực ấy, không chỉ đẩy không nổi, còn bị đối phương nắm ngược tay lại.

Yến Hằng tay trái câu cằm y lên, giọng nói trầm ấm vang lên rõ ràng: “Cư nhiên dám thất thần ngay lúc này hử –”

“Ta chỉ là, ngô –”

Yến Hằng cũng không cho y cơ hội biện giải. Nhanh chóng chặn môi y lại, chậm rãi duyện hấp, liếm láp. Tay trái đang nắm cằm Tề chậm rãi men theo cổ qua tai rồi trượt dọc xuống xương quai xanh, ma sát xoa nắn nhẹ nhàng da thịt trơn bóng, cảm thụ từng trận rung động dưới tay. Tề không khỏi híp mắt cảm thụ.

Đột nhiên “Ngô” một tiếng, giam cầm cởi bỏ, Tề mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh Yến Hằng nhanh nhẹn thoát sạch quân áo trên thân, cả người quang lõa áp lên người y.

Môi lại bị phong bế, quần áo trên người cũng bị đôi tay linh hoạt của đối phương dễ dàng lột sạch, du tẩu liên tục trên thân thể y châm lửa, cả người nóng bừng mềm nhũng như nước, khiến y không tự chủ được ôm chặt cổ đối phương. Chính mình rõ ràng cùng Giác học thật nhiều thứ, sao tất cả đều trở nên vô dụng rồi?

Đang lúc hoảng hốt, chợt nghe Yến Hằng nói một câu: “Bà xã, ngươi là của ta.”

Tề vô ý thức đáp: “Ừ”

Trong phòng cảnh xuân thấm đẫm, một đêm dập dềnh phóng túng mênh mang.

……………………………………………………

Tiếng mưa rơi tí ta tí tách bên thềm làm Tề tỉnh giấc, vừa mở mắt, liền thấy từng giọt mưa vỗ về song cửa sổ.

Vừa động thân, nơi nào đó truyền đến từng trận khó chịu, đau nhức trên thắt lưng lủi thẳng lên đầu khiến Tề không khỏi mắng chửi tên cầm thú đêm qua. Xốc chăn lên, nhìn thấy trên thân thể trải rộng hồng ngân dày đặc, ngay cả chỗ đó cũng bị người nọ cắn hôn qua lại.

Yến Hằng bưng cháo đẩy cửa phòng vào, thấy Tề vội vàng đắp lại chăn, không khỏi trêu đùa: “Có cái gì phải che chứ, tối hôm qua chỗ nên xem đã xem không sót rồi mà?”

Tề nhất thời vô cùng xấu hổ, tiện đà phẫn hận, nếu không tại Yến Hằng, y có thể như vậy sao?

“Được rồi! Này có gì phải thẹn thùng, đều là phu phu cả rồi.” Nghe thế, mặt Tề càng trở nên đỏ thẳm.

Nhìn thấy biểu tình đó của Tề, Yến Hằng rất vui vẻ, đặt cháo lên bàn, làm bộ muốn xốc chăn trên người y xem. Tề thấy vậy lập tức ngăn lại động tác Yến Hằng, lại không nghĩ rằng đau nhứt trên thắt lưng làm y không khống chế được ngã thẳng vào lòng hắn. Dù vậy, hắn cũng không chịu buông chăn ra. Bèn nổi giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta đây không phải lo lắng người không thoải mái sao? Tối qua đích xác ta hơi quá. Cho nên hiện muốn xem ngươi thế nào rồi.” Thực ra đêm qua lúc hắn thanh tẩy cho y có nghía qua rồi, tuy trước giờ hắn chưa có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng kiến thức cơ bản về phương diện này vẫn có, cho nên cũng không lộng thương Tề, chỉ là thoáng có chút sưng đỏ mà thôi.

“Ngươi — ngươi –” Nghe Yến Hằng nói như vậy, y thẹn đến mức lắp bắp không nên lời. Rõ ràng trước kia người này rất là đứng đắn mà, sao bây giờ lại không biết xấu hổ thế này chứ.

Yến Hằng thấy Tề như vậy, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, không xem thì không xem, ngươi uống chút cháo cho ấm dạ dày đi.” Nói xong bèn bưng cháo qua, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới bên miệng Tề.

Nhìn thấy phải uống cháo loãng thế này, Tề không khỏi nhíu mày: “Ta không muốn uống cháo đâu, muốn ăn thịt nướng cơ.

Nghe ngữ điệu như làm nũng kia, Yến Hằng không khỏi vui sướng, Yến Hằng từ trong cuộc nói chuyện qua lại với bọn người Giác, thoáng biết Tề từng lạnh nhạt như thế nào, cộng thêm tuổi tác giữa hai bên sai khác quá nhiều, y trước mặt hắn đều luôn luôn cẩn thận dè chừng cùng mặc cảm tự ti. Hôm nay, y có thể nói chuyện với ngữ điệu như thế với Yến Hằng sao có thể không làm hắn vui sướng được cơ chứ!

Tề cũng muộn màng phát hiện giọng điệu mình có vấn đề, chưa bao giờ xấu hổ như hiện tại, y đã 40 tuổi đầu, cư nhiên đi làm nũng với đứa nhóc nhỏ hơn mình gần 20 tuổi kia.

“Ngươi vừa nếm trải chuyện đó, hiện không thích hợp ăn thịt cùng dầu mỡ, cho nên chỉ có thể khiến uống cháo mà thôi.” Yến Hằng giải thích.

“Ta đây tự uống được rồi!” Để người này đút cháo thiệt xấu hổ lắm á.

Bất quá nghe nói Yến Hằng so với y nhỏ hơn tầm 20 tuổi, như vậy Yến Hằng hiện bao nhiêu tuổi vậy ta? Bèn lên tiếng hỏi: “Ngươi bao nhiêu rồi?”

Vốn đang nhìn Tề uống cháo, Yến Hằng nghe Tề hỏi, không khỏi ngốc ngốc đáp: “Hình như là vừa tròn 19 đi.”

“Cho nên ngươi bây giờ còn chưa trưởng thành sao?” Hai người đều mộng.

Yến Hằng lại vừa nghĩ đến tuổi thiệt của mình, đang muốn nói gì đó, chợt nghĩ đến thiết lập kì ba của đại lục này, đó chính là giống đực vị thành niên thì không có khả năng làm giống cái sinh con. Này làm Yến Hằng không khỏi nhìn về phía nửa người dưới của hắn, rồi bỗng hiểu được ý nghĩa chân chính khi Tề nói thế.

Ngẩng đầu liền thấy Tề cũng nhìn chằm chằm chỗ đó hắn. Ánh mắt kia tràn đầy vẻ tiếc nuối làm Yến Hằng muốn nổi xung thiên. Hung tợn nói: “Cho dù hiện ta không có khả năng làm ngươi sinh con, cũng có thể khiến ngươi hằng đêm khóc thét xin tha, cũng đừng quên tối hôm qua là ai khóc lóc cầu xin ta tha thứ.”

Nghênh đón Yến Hằng chính là một bát cháo bay đến.

……………………………………………………………………

Mùa mưa tiến đến, cả ngày mưa to liên miên không dứt như gột rửa mọi dơ bẩn trên mảnh lục địa này.

Trong bộ lạc hết thảy đều suông sẻ, đồ ăn dự trữ rất sung túc, ngoại trừ các thú nhân trong bộ lạc không thể đi ra ngoài thoả sức vận động, còn lại hết thảy đều tốt đẹp.

Còn một tháng tiếp qua mùa xuân, Yến Hằng rốt cuộc làm ra tờ giấy đầu tiên, tuy rằng thô ráp dị thường, nhưng tốt xấu gì vẫn có cái mà dùng, bút là không cách nào tạo ra được, cho nên chỉ có thể lấy vỏ cây bao đơn giản một thanh than thay thế viết mà thôi.

Yến Hằng bởi vậy có thể bắt đầu hoàn chỉnh dạy chữ cho mọi người, các tộc nhân lúc vừa tiếp xúc ai ai cũng hứng trí bừng bừng, về sau dần dần trở nên khó chịu, cuối cùng liền bị Yến Hằng cưỡng chế chấp hành.

Về phần Tề, y tỏ vẻ chính mình rất thích ý học tập, chỉ là kẻ nào đó thường thường tinh trùng thượng não, y lại chống cự bất thành, cho nên khuất phục dưới *** uy của đối phương.

Tỷ như:

1. Tề đi đến trước tủ quần áo, vừa kéo mở, chợt phát hiện bên trong rỗng tuếch, một mảnh da thú nhỏ cũng không có, bèn hỏi Yến Hằng: “Quần áo đi đâu rồi?”

Yến Hằng hồi đáp: “Ngày hôm qua nhà rỉ nước, bị ướt hết rồi, còn chưa kịp hong khô đâu.”

Tề không khỏi hắc tuyến, ngẩng đầu nhìn nóc nhà phong kín chặt chẽ kia, kiểu này mà rỉ nước nổi sao?

“Cho nên hôm nay vẫn đừng nên đi ra ngoài thì hơn.” Nói đem hắn liền kéo y vào lòng, tiện đà đặt lên giường luôn.

2. Bên trong thư phòng, Tề đang hết sức chuyên chú luyện tập số chữ ngày hôm qua học được. Đột nhiên có một chữ y đã quên mất, đang lúc suy tư, liền thấy Yến Hằng đi tới: “Quên rồi à, không sao, để ta đến chỉ lại cho.”

Nói xong cũng không đợi Tề phản đối, tay hắn liền nắm lấy tay đối phương, bắt đầu từng nét từng nét cầm tay Tề viết.

Tề vốn cũng đang chuyên tâm viết, ai biết viết viết rồi viết, lại biến vị lúc nào không hay. Bàn tay Yến Hằng ôm thắt lưng y lặng lẽ đổi vị trí, da thịt bắt đầu bị xoa nắn, vành tai cũng bị đối phương ngậm lấy, xúc cảm ướt át trưc tiếp làm Tề □□, cả người nhũn như con chi chi, trong mơ màng nghe được đối phương nói: “Thư phòng – play, ha?”

3. Yến Hằng mặt mày nghiêm trang, nói: “Mấy ngày này ngươi cứ mãi miết học chữ, không thấy vắng vẻ ta quá rồi sao?”

Tề không khỏi bóp trán: “Hôm trước không phải –”

“Ngươi cùng nói là hôm trước mà.” Yến Hằng đánh gãy lời Tề nói. “Dù sao hiện cách giờ cơm tối còn một đoạn thời gian.” Nói xong liền hôn lên môi Tề.

Cái gì còn một đoạn thời gian, rõ ràng vừa mới ăn cơm trưa xong đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.