Vừa cảm giác được nguy cơ gần kề, bản năng khiến Yến Hằng lập tức tỉnh táo lại. Chỉ thấy một lão hổ hung hãn tựa voi ma mút vồ về phía mình, Yến Hằng xoay người tránh thoát, chân vừa giậm, cả thân thể bay nhẹ, nhanh chóng đứng trên một cành cây thô to bên cạnh.
Lão hổ vừa thấy một kích không trúng, mục tiêu thế nhưng bò lên cây, tự nhiên hết sức thịnh nộ, một lần lại một lần đâm sầm vào thân cây. Ý đồ làm Yến Hằng rơi xuống.
Yến Hằng gắt gao ôm chặt lấy thân cây, hai mắt nhanh chóng đánh giá bốn phương tám hướng. Phát hiện bản thân cư nhiên đang ở trong một khu rừng rậm rộng lớn, cây cối chung quanh hoàn toàn xa lạ. Một ý niệm không tốt chợt lóe lên trong lòng.
Ngay khi Yến Hằng đang suy nghĩ, thân cây thô to lắc lư từng trận như răng sắp rụng, lão hổ thế nhưng nhanh như thế đâm ngã thân cây to đến hai người ôm cũng không xuể, Yến Hằng buộc phải phiên thân nhảy xuống từ thân cây loạng choạng sấp đổ này. Chỉ thấy hắn từ không gian trung lấy ra một khẩu súng trường kiểu 38.
Lên đạn. Dựa vào kinh nghiệm dĩ vãng, Yến Hằng nâng tay nả một phát súng ghim thẳng vào lão hổ đang trực diện lao đến, nào ngờ lão hổ kia dường như linh cảm được nguy hiểm gần kề liền vội vàng nghiêng thân tránh thoát, rõ ràng viên đạn đã nhắm ngay mắt lão hổ bay đi, nay chỉ trúng chân trái trước của nó.
Máu tươi văng tung tóe, đau đớn ập tới làm lão hổ càng trở nên phẫn nộ, ngẩng đầu thét dài một tiếng. Lập tức nhào tới liều mạng với Yến Hằng.
Yến Hằng nhanh nhẹn nhảy lên một lần nữa, hai chân vừa bật, đầu súng nhanh chóng tiếp xúc với lão hổ trong nháy mắt mạnh mẽ ép họng súng vói vào miệng đang gầm gừ của nó. Đầu súng đột nhiên giật một cái, lại lăn nhanh sang một bên mới hiểm hiểm tránh bị lão hổ khổng lồ ngã xuống đè bẹp.
Yến Hằng thở hỗn hển một hồi lâu mới từ dưới đất bò dậy, đi đến bên cạnh bờ suối, miễn cưỡng rửa sạch miệng vết thương trên người, người trong nước da trắng nõn nà, mi mục như họa, môi thắm tựa son, mặt tự đôi quỳnh. Từ những đặc điểm đó chỉ tổng hợp thành một câu: ‘Thiệt đúng là tiểu bạch kiểm trời sinh ha’. Đương nhiên nếu bỏ qua xanh xanh tím tím trên thân thể cùng đau đớn thường thường co rút thì càng tốt. Mấy vết này đương nhiên không phải cận chiến vừa rồi gây nên.
Nhìn ảnh trên mặt nước cùng chính mình trước kia cách biệt một trời một vực, Yến Hằng không khỏi tưởng nhớ tám khối cơ bụng vất vả lắm hắn mới rèn luyện ra kia, làn da màu cổ đồng hấp dẫn, còn đâu gương mặt góc cạnh rõ ràng như thần Hi Lạp nữa chứ.
Nhất là trên người chỉ duy nhất một tấm da thú không biết là da lông con gì. Yến Hằng không khỏi cười khổ, sờ sờ ấn ký dạng giọt nước nơi ngực, Yến Hằng cảm thấy yên lòng, may mà không gian còn tại. Chỉ không gờ hắn lại xuyên việt nữa thôi.
Đúng vậy, đây là lần thứ hai Yến Hằng xuyên việt.
Yến Hằng vốn là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, cũng không biết cha mẹ của mình là ai, nghe nói là được viện trưởng lượm được tại nhà vệ sinh công cộng, hoàn toàn không có giấy tờ tuỳ thân nào, ngay cả cái tên Yến Hằng này cũng là theo họ viện trưởng mà có.
May mà từ nhỏ đã có viện trưởng chăm sóc, bản thân Yến Hằng lại hòa đồng hoạt bát nên ở chung với đám trẻ trong đó cũng không tệ, thuở ấu thơ Yến Hằng sinh hoạt không có gì trở ngại (so với đám trẻ khác trong cô nhi viện), Yến Hằng cũng chưa từng có ý nghĩ muốn tìm lại cha mẹ mình.
Trên người Yến Hằng có một ngọc trụy hình giọt nước, nghe nói lúc lượm được hắn đã đeo nó trên cổ. Vào thời trung học, Yến Hằng trầm mê tiểu thuyết mạng, bắt chước phương pháp trong tiểu thuyết nhỏ máu nhận chủ, bèn nhỏ vài giọt lên ngọc trụy, không nghĩ tới làm hắn bất ngờ thu hoạch được một không gian, mà bản thân ngọc trụy cũng biến thành ấn ký trên ngực hắn.
Chỉ là cái không gian này cũng không phải giống tiểu thuyết có đất đai màu mỡ để trồng trọt khai phá này nọ, nó thật sự chỉ là một không gian bình thường mà thôi, rộng khoảng 50m2, cao chừng 4m, bởi vậy thường chỉ có thể chứa vài ba thứ, may mà nó còn công năng giữ tươi, mang theo nỗi niềm tiếc nuối đó, Yến Hằng dần dần tràn ngập hứng thú với loại không gian làm ruộng trong tiểu thuyết, sau khi tốt nghiệp trung học, Yến Hằng thi đậu vào một đại học hạng 2 ngành hóa học chuyên nghiệp. Mấy xí nghiệp lớn vẫn giúp đỡ cô nhi viện cũng tiếp tục hỗ trợ hắn hoàn thành 4 năm đại học.
Nhưng thành tích của Yến Hằng vẫn luôn bình bình, tốt nghiệp xong hắn không có tìm một công việc lương cao gì đó. Yến Hằng đơn giản liền dựa vào đại học làm kiêm chức kiếm tiền, thuê một phòng trọ gồm một phòng khách một phòng ngủ, ngày qua ngày làm một trạch nam ngâm mình trong tiểu thuyết mạng. Có lẽ bởi vì xem quá nhiều văn chủng điền, Yến Hằng lúc viết văn thế nhưng còn được một lượng fan đáng kể, tiền kiếm được trừ gửi về cô nhi viện ra một bộ phận còn lại cũng miễn cưỡng nuôi sống bản thân.
Ngay khi Yến Hằng cho rằng đời mình cứ thế trôi qua bình yên mãi thế thì hắn bất ngờ xuyên việt, chuyện cũ trải qua tựa như mọi tiểu thuyết xuyên việt từng ghi, lúc Yến Hằng trên đường đi siêu thị có đi ngang qua một giao lộ thì phát hiện một bé con chạy ra giữa đường cái nhặt bóng cao su, ngay lúc đó một chiếc ô tô đang đà chạy tới, Yến Hằng chỉ có thời gian vỏn vẹn để đẩy bé con đó ra, còn hắn thì bị tông văng ra mấy thước. Lúc sắp lâm vào hôn mê, hắn nghe chung quanh toàn tiếng kêu la sợ hãi, ầm ĩ muốn chết, hắn chỉ cảm thấy mình cũng coi như vì cái thế giới này làm một chuyện tốt đi, cuối cùng cũng được một lần hữu dụng.
Đợi đến khi Yến Hằng tỉnh táo lại, đã thay trời đổi đất. Đây là lần đầu tiên Yến Hằng xuyên việt.
Ngay hôm sau khi tỉnh lại, trong đầu Yến Hằng cũng được chèn thêm nhiều đoạn ký ức, đây là thuộc về một kẻ mang tên ‘Yến Hằng’ như hắn.
Nơi này thuộc về thời Dân quốc, hiện là ngày 25 tháng 11 tại Trung Quốc, cũng chính là tháng 11 năm 1931, thân thể này vừa tròn 22 tuổi, là một sinh viên, vốn muốn về nhà xin gia đình đi nhập ngũ, không ngờ vừa về đến thì nhà liền bị thổ phỉ đột kích, toàn gia đều bị tàn sát, hắn được quản gia giấu xuống hầm mới tạm thời không bị thổ phỉ phát hiện, không nghĩ tới ngay lúc tiền thân kiềm nén nước mắt cùng cừu hận liều mạng chạy trốn ra ngoài lại bị vài gã thổ phỉ lưu lại canh giữ phát hiện, bị truy đuổi liên tục, thắt lưng cũng bị chém một đao, cuối cùng nhảy thẳng xuống sông, mới tránh được một kiếp. Được một thợ săn cứu lên.
Không, thực ra cũng có thể nói kẻ đó vẫn là chết rồi, bởi vì lần tỉnh lại này là một Yến Hằng hoàn toàn khác.
Yến Hằng chính là dưới bối cảnh như vậy xuyên qua sống lại.
Được thợ săn cứu trợ. Yến Hằng an tâm dưỡng thương hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, Yến Hằng vẫn luôn tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì đây.
Mỗi một người Trung Quốc đều có một lòng yêu nước nồng nàn, nếu đã đến thế giới này, tự nhiên cũng muốn làm ra một phần cống hiến cho thời đại kháng chiến chống Nhật, tòng quân không thể nghi ngờ chính là một lựa chọn tốt nhất.
Chủ yếu là Yến Hằng ở hiện học chuyên tu hóa học tại đại học chính quy, tri thức hiện đại chuyên sâu khẳng định viễn siêu so với lúc này, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy cũng quên gần hết rồi còn gì, nhớ rõ nhất cũng chỉ có một ít phương pháp làm gốm cùng luyện chế sắt và đồng đơn giản, đây cũng là do Yến Hằng vì viết tiểu thuyết nên đặc biệt nắm rõ, mà pháp phương tinh luyện kim loại của thế giới này sớm viễn siêu hơn mấy cái đó rồi. Hơn nữa hiện Yến Hằng không quyền không thế, tứ cố vô thân lại còn phải báo thù cho khổi thân thể này cũng gia đình y, chung quy bản thân hắn chiếm thân thể người ta thì phải báo đáp chớ. Nghĩ đến nghĩ đi chỉ có thể làm binh mà thôi.
Vả lại hiện nay chiến tranh trên quy mô lớn còn chưa diễn ra. Lúc này chính là thời điểm Yến Hằng rèn luyện chính mình cùng tích tụ lực lượng tốt nhất. Nắm giữ ý tưởng ‘Giết một quỷ tử liền không thiệt, giết chết hai tên là buôn bán lời!’, Yến Hằng cứ như vậy định ra con đường tham quân kháng Nhật tương lai cho mình. Bởi vậy, trong quá trình dưỡng thương Yến Hằng nhờ ân nhân thợ săn dạy hắn bắn súng, thợ săn sau khi biết thân thế cùng khát vọng của Yến Hằng tự nhiên nguyện ý dạy hắn, may mắn Yến Hằng cũng xem như có thiên phú ở phương diện này đi, hơn nửa tháng cũng học được bảy tám phần.
Quỷ tử ý chỉ giặc ngoại xăm, ở đây chỉ lính Nhật ấy.
Cảm ơn nhiều lần với thợ săn xong, Yến Hằng từ biệt chú ấy, quay đầu ly khai. Nơi này là một vùng nông thôn Hỗ ninh, Lộ quân 19 sắp đến, Yến Hằng nhớ rõ Lộ quân 19 là một trong những binh đoàn nổi tiếng trong lịch sử kháng Nhật.
Hỗ ở đây là Hỗ độc 滬瀆 sông Hỗ Ðộc, ở vào địa hạt tỉnh Giang Tô, nên lúc bây giờ gọi xứ Thượng Hải là đất Hỗ. Cả câu ý nói vùng nông thôn này ở phần nhỏ Thượng Hải còn yên bình lúc bấy giờ.
Ngày 20 tháng 11 năm 1931, Yến Hằng gia nhập Lộ quân 19, trở thành một binh nhì.
Yến Hằng chỉ nhớ rõ Lộ quân 19 đánh qua đại chiến, vạn lần không nghĩ tới làm quân đoàn nổi tiếng thế mà quân trang được trang bị kém cỏi tới dường này.
Lúc này Yến Hằng mới phát hiện không gian mình có tác dụng lớn như thế. Nhờ không gian, Yến Hằng tích lũy xuống không thiếu của cải, cậy da mặt dày dây dưa không ngớt với lão binh để ông dạy mình không ít thứ.
Thời gian vạch qua biến cố Phúc Kiến, đi đến tháng 8 năm 1937. Yến Hằng trở thành doanh trưởng, sau khi thay khối thân thể này cùng người nhà báo thù, cũng nghênh đón trận chiến Tùng Hỗ, biết rõ được kết cục thất bại trong cuộc chiến này, Yến Hằng biết chính mình chẳng thay đổi được cái gì, nhưng lại vẫn nỗ lực, dĩ vãng tích cóp vũ khí cùng đạn dược cũng không chút khách khí ném vào địch nhân liên tục.
Tùng ý chỉ sông Tùng phát nguồn từ tỉnh Giang Tô, chảy qua thành phố Thượng Hải, đổ vào sông Hoàng Phổ, Trung Quốc. Tui không biết quá nhiều lịch sửa TQ T^T
Yến Hằng tại vùng ngoại thành Thượng Hải ngoan cường thủ vững 20 ngày, ngay khi Yến Hằng dẫn dắt vài tiểu binh tìm kiếm đạn dược trên người kẻ địch lại bất ngờ nghênh diện một tràn đạn pháo oanh tạt tan xương nát thịt. Yến Hằng chỉ tiếc nuối duy nhất một điều là không thể sống đến tận ngày thứ 34 (theo lịch sử, Lộ quân 19 ở trong này thủ vững đến ngày thứ 33 mới rút lui) cứ như vậy, Yến Hằng nghênh đón lần thứ hai xuyên việt.
Ký ức khép lại, Yến Hằng đứng lên từ dòng suối nhỏ, hoạt động gân cốt toàn thân, chỉ nghe thấy từng tiếng răng rác vang lên liên tục.
Yến Hằng dự tính khối thân thể này ước chừng cao khoảng 175cm, chắc tầm tầm thân thể kiếp trước hắn, chỉ là thân mình nhỏ gầy hơn rất nhiều, trên cơ bản nhìn không thấy cơ bắp là gì cả, từ đó có thể suy đoán đại khái kẻ này không thường rèn luyện. Khó trách vừa rồi trong quá trình đánh nhau cảm giác bị trói buộc như thế. Đối với thế giới này, Yến Hằng cũng không nóng lòng tìm tòi nghiên cứu, lại nói nơi này cũng không an toàn, không thuận tiện thăm dò lắm. Nếu dựa theo kinh nghiệp kiếp trước, hắn có khả năng ngủ một giấc sẽ có được ký ức của khối thân thể này.
Yến Hằng thu hồi súng, cầm ra búa (rìu) hắn bỏ vào không gian lúc trước, thừa dịp mùi máu còn chưa còn chưa bay quá xa, trong khoảng thời gian ngắn loại hình dã thú to lớn khác sẽ không tùy tiện tới đây, phải nhanh chóng dọn dẹp cái xác của lão hổ kia mới được. Bởi vì phần lớn động vật đều có ý thức lãnh địa, nơi này có một đầu mãnh thú như vậy tương đương địa bàn nơi đây cũng bị nó chiếm mất, dã thú khác sẽ không tùy tiện bén mãng tới.
Yến Hằng bắt đầu giải phẫu lão hổ to cỡ voi kia, hắn nhanh nhẹn cắt thịt lão hổ, bỏ vào không gian làm đồ dự trữ, cẩn thận lột xuống tấm da hổ cũng bỏ vào không gian luôn.
Làm xong mấy chuyện này, Yến Hằng nhìn nhìn sắc trời, phát hiện trời đã tối muộn từ lúc nào không hay, rừng rậm buổi tối là cực kỳ nguy hiểm, nghĩ đến điểm này, Yến Hằng bắt đầu tìm kiếm một nơi có thể an thân.
Rốt cuộc trước khi trời đen hẳn, Yến Hằng tìm được một nơi tương đối an toàn nghỉ ngơi, đó là một khe hở trên vách đá đồ sộ, nói là khe hở nhưng cũng cỡ động đá chứ chẳng ít, nhặt một vài cành khô, Yến Hằng dùng diêm trong không gian đốt lên đống lửa, tuy rằng việc này có khả năng đưa tới dã thú, thế nhưng theo sắc trời tối dần, nhiệt độ trong không khí cũng ngày càng xuống thấp, chỉ mặc một thân quân trang hắn đã cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào người.
Hắn đã đổi vài thú đơn sơ trên người thành quân trang trong không gian, không gian hắn luôn lưu trữ mấy bộ quân y phòng hờ, nay có dịp dùng đến, nghiêng người nằm xuống đống cỏ khô bên dưới lấy về lúc nhặt củi.
Nghe tiếng lách tách của củi cháy. Yến Hằng nghĩ, có thể lại sống sót thật tốt.
—- Hết chương 1 —-