Ta là công mà, ta là công đó, thế mà bị một tiểu thụ đặt dưới thân, y còn nghi ngờ năng lực của ta nữa. Yến Hằng hiện đầy đầu đều là mấy câu nói đó.
Ta muốn phản kháng, thế nhưng… thế nhưng ta phản kháng hem được. Vẻ mặt Yến Hằng trông thiệt là thảm thiết, cả người không tốt tí nào.
An khều khều đồ chơi trên tay, mắt thấy nó trên tay y càng ngày càng lớn, nóng đến phỏng tay luôn, Yến Hằng không chịu nổi bắt đầu vặn vẹo thân người, muốn thoát khỏi trói buộc.
An nghĩ nghĩ, bèn cúi đầu xuống, ngậm chặt môi Yến Hằng, chậm rãi liếm láp. Yến Hằng dứt khoát cam chịu luôn, hắn tuy bị vợ đặt dưới thân, nhưng y có thể bạo cúc hoa hắn được sao? Này bất quá chỉ là tình thú thôi, đúng… chỉ là tình thú! Yến Hằng thầm an ủi mình.
Ai biết, An vừa hôn lên thì chẳng làm ra động tác gì nữa, cứ ngây ngốc nhìn Yến Hằng. Ánh mắt Yến Hằng chợt loé quỷ dị, chậm rãi cạy hàm răng của y, từ từ liếm láp, quấn quít chiếc lưỡi thơm tho cùng nhanh khiêu vũ, nước bọt giữa lúc giao triền bắt đầy trượt xuống, thật lâu sau, môi mới rời ra.
An suy tư một hồi, nhẹ nhàng xê dịch lên trên, kẹp lấy thân vật dưới thân, sau đó để yên bất động, mi gian nhăn lại, thật sự không biết bước kế tiếp nên làm.
Yến Hằng thấy y như vậy, không khỏi mừng thầm, dù bị vợ đặt dưới thân thì thế nào, dù cho tay không thể động đậy mạnh thì thế nào, cuối cùng còn không phải nghe hắn chỉ huy sao.
Vật dưới thân trướng căng lợi hại, Yến Hằng nhịn xuống dục vọng. Mở miệng nói: “Ngươi động động một chút đi, ma sát nó ấy.”
Yến Hằng bị cọ đến mức hai mắt bốc lửa.
“Đúng rồi, chính là nơi đó, mạnh một chút.”
“Đưa ngón tay vào…” Yến Hằng chợt nuốt nuốt nước miếng, nhìm chằm chằm động tác của An, tự mình động tay làm sao bằng tận mắt mình vợ mình tự làm chớ.
“Rồi, được rồi, giờ thì ngồi lên nó đi, chậm một chút, chặt quá, sẽ làm ngươi bị thương đấy!” An là lần đầu tiên, dù đã chuẩn bị nhưng cứ như vậy ngồi xuống, nhất thời đau đến môi trắng bệch, không khỏi nhéo hông Yến Hằng.
“Làm nó nhỏ lại cho ta, quá lớn rồi.”
Yến Hằng nhịn không được cười khổ, nó đúng là gậy Như ý, nhưng hắn đâu phải Tôn Ngộ Không! Làm sao nói nhỏ là nhỏ được.
Nghe Yến Hằng nói, An không khỏi bị kích thích mạnh.
“Thôi thì… ngươi hôn ta này.” Yến Hằng bị cắn chặt, thích đến chết được, nhịn không được nói.
Ta quả thật là thiên tài, bị cưỡi ngựa có là giề chứ, làm khó được hắn à, chỉ là quá trình có chút không đẹp thui.
Hôm sau, lúc Yến Hằng tỉnh lại, bên cạnh đã trống rỗng, nghĩ đến chuyện mĩ mãn đêm qua, Yến Hằng không khỏi chép chép miệng.
Chốc lát sau, An đẩy cửa vào, thấy bộ dáng này của Yến Hằng, mỉm cười: “Hiện tại mới tỉnh hử?”
Hiện tại mới tỉnh hử? Hiện tại mới tỉnh hử? Những lời này tựa như búa tạ đập thẳng vào lòng Yến Hằng. Bị vợ trêu chọc năng lực, Yến Hằng cả người đều tối tăm. Tôn nghiêm làm công của hắn đâu?
Mùa mưa qua một chút, cánh tay Yến Hằng rốt cuộc cũng lành hẳn, hắn hiện đã triệt để chìm đắm trong sinh hoạt thối nát mục rửa này.
Mọi chuyện trong bộ lạ hết thảy đều thuận lợi, bên cạnh Yến Hằng lại thêm hai vị hiền thê lương mẫu hỗ trợ trong ngoài, mỗi ngày nơi nơi nhàn tản đã trở thành phần lớn sinh hoạt hằng ngày của Yến Hằng, chỉ kém không xách ***g chim ra chơi mà thôi. Ngay lúc Yến Hằng sắp rảnh đến đau trứng, Thú Thần rốt cuộc nhìn không nổi nữa.
“Hùng đồ bá nghiệp của ngươi đâu? Dã tâm xưng bá thiên hạ của người đâu? Ngươi xem ngươi hiện tại đang làm cái gì hả?” Thú Thần chỉ cái kẻ không biết cố gắng kia mắng.
Nghe y nói thế, Yến Hằng không khỏi cười cười. Lúc trước xuất ra mấy ý tưởng ấy, chẳng qua do cảm giác ưu việt vượt trội của Yến Hằng khi vừa mới đến thế giới này quấy phá mà thôi, hiện hắn đã chấm dứt ý nghĩ đó lâu rồi. Nếu như không có súng ống, không có Thú Thần giúp đỡ, hắn làm sao có địa vị như ngày hôm nay chứ.
Đạn trong tay Yến Hằng mặc dù mỗi lần đi săn đều chú ý thu về, nhưng vẫn tiêu hao không ít rồi. Yến Hằng không phải vạn năng, hắn cũng không thể tạo ra mấy loại súng ống đạn dược này. Lúc ấy hắn mới chợt nghĩ đến, Thú Thần nếu thật lòng bình đẳng giao dịch với hắn, làm sao ngay lúc hắn vừa tiêu hao một lượng lớn đạn dược trong không gian mới đem hắn tới đây.
Tuy y đã thề chỉ cần Yến Hằng làm chuyện có ích cho Thú Nhân, y sẽ cố gắng ủng hộ hắn hết mức, vậy nếu hắn làm chuyện vô ích hoặc có hại thì sao? Uy thế hiện tại của hắn trong bộ lạc, một phần vì hắn có ân cứu mạng bọn họ, nhưng phần lớn là do Thú Thần ở sau lưng không ngừng ám chỉ hỗ trợ. Không thấy hắn hiện đang được dán nhãn ‘sứ giả Thú Thần’ à?
Yến Hằng muốn xưng vương xưng bá, tất nhiên sẽ được các tộc lão, tế tự duy trì, nhưng bọn họ không phải đều là tín đồ thành kính của Thú Thần sao? Không phát hiện bọn họ mỗi ngày đều phải đến tế đài cúng bái cái pho tượng bên trên à? Một khi hắn xưng vương xưng bá, nếu hắn làm tốt, dần dần hình thành danh vọng trong lòng các thú nhân, dần hưởng thụ được sự hấp dẫn của quyền thế, hắn còn chấp nhận làm còn rối của Thú Thần? Lúc đó chính là quân quyền cùng thần quyền va chạm, ngươi nói mấy Thú Nhân này sẽ duy trì ai, duy trì cái loại tín ngưỡng mấy vạn năm qua, duy trì kẻ sáng tạo ra Thú Nhân hay duy trì Yến Hằng, một tên sứ giả Thú Thần lại muốn phản bội Ngài ấy.
Nói cho cùng, Thú Thần ngay từ đầu đã không tính toán hoàn thành dã vọng của Yến Hằng, đại lục Thú Nhân quá mức mở man, mỗi một bộ lạc đều cách nhau rất xa, chỉ có khoảng cách như thế mới thoả mãn được nhu cầu đồ ăn khổng lồ của các Thú Nhân mà thôi.
Bộ lạc Kỳ Đông hiện cũng đã bị tài nguyên hữu hạn mà hạn chế sự phát triển. Nó cũng chỉ có thể duy trì bộ dáng như bây giờ. Dã tâm của Yến Hằng ngay từ đâu đã không có khả năng thành công. Yến Hằng đều hiểu rõ, trong bộ lạc hiện tại vẫn luôn dùng thời gian trước đây, tỷ như mùa xuân mấy tháng, mùa khô mấy tháng, mà không phải 16 tháng như Yến Hằng đã chế định, cũng chưa từng có một thú nhân nào hỏi Càn Nguyên năm đầu tiên là gì. Ngươi nói mấy thứ này nếu không có Thú Thần ở sau lưng phá rối, Yến Hằng chắc chắn không tin.
Hiện tại, đại lục Thú Nhân đều phải dựa vào mối quan hệ này ràng buộc, tế tự truyền đạt ý chỉ Thú Thần, hình thức mới nào cũng phải do chính Thú Thần đưa ra mới được hưởng ứng. Mỗi một thú nhân đều vô cùng tín ngưỡng Thú Thần, Thú Thần mới chính là kẻ thống trị duy nhất của nơi này.
Từ đây mà nói, Thú Thần ngay từ đầu chỉ tính lợi dụng Yến Hằng giúp đại lục này từ thời đại nguyên thủy quá độ sang thời đại đồ sắt mà thôi. Về phần hùng tâm tráng chí của hắn, hiện tại không phải tự giác bỏ rồi sao?
Yến Hằng rất hiểu mình, hơn nữa sinh hoạt bây giờ của đã vô cùng mỹ mãn, so với hai thế trước đó không biết tốt bao nhiêu lần đâu, nếu nói Yến Hằng buông tha dã tâm có năm phần nguyên nhân từ phía trên thì năm phần còn lại là do vì Tề và An. Cả hai đều rất tốt, Yến Hằng có được bọn họ là phúc phận của hắn tu mấy kiếp, có thể yên ổn sinh hoạt thế này cũng không sai. Nghĩ như vậy, mọi thứ đều có thể buông bỏ.
Thú Thần sở dĩ tiếp kiến Yến Hằng lần này, hoá ra là do Hỗ thị trên qui mô lớn sắp bắt đầu, là một bộ lạc bên trong trao đổi, Thú Thần dĩ nhiên hi vọng Yến Hằng có thể nhân dịp đi Hỗ thị lần này để truyền thụ mọi thứ tiên tiến hiện nay cho các bộ lạc khác, nhằm gia tốc các thú nhân phát triển.
Yến Hằng nghĩ nghĩ, cũng nhanh chấp nhận, dù sao trong bộ lạc cũng không có việc gì, Yến Hằng nhàn đến đau trứng, cũng vừa vặn có cơ hội đi ra ngoài một chuyến để đổi gió.