Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 25: Chương 25: Săn bắn bị tập kích




Bộ lạc hết thảy đều tiến triển thuận lợi, Yến Hằng chính thức quy định đo lường, y theo Yến Hằng tạo thành tượng Thú Thần thân cao 3 mét, chế định ra mét, deximet, centimet cụ thể.

1000 m2 là một mẫu, như cũ vẫn chọn lít dùng làm đơn vị đo dung lượng, cân và lượng để đo lường sức nặng, một cân bằng mười lượng, cũng chiếu theo đó chế tạo ra đòn cân cùng quả cân. Ngày sau, bộ lạc phân phối đồ ăn đều lấy đó làm tiêu chuẩn.

Cung tiễn, đại đao cùng nông cụ cũng chính thức đưa vào sinh hoạt của các thú nhân. Nó mang lại rất nhiều lợi ít cho người sử dụng, nhất là đi săn, so với Yến Hằng tưởng tượng còn muốn tốt hơn mấy lần. Thu hoạch trong bộ lạc dần dần trở nên phong phú, mà vừa lòng nhất chính là Vu y, đội đi săn sẽ không còn xuất hiện tình trạng cả người thương tích hoặc hấp hối nữa.

Bộ lạc chợt tăng nhiều người như vậy, Yến Hằng vẫn luôn lo lắng dã thú xung quanh khu vực này không đáp ứng nổi quá nhiều nhân khẩu thế này, nhưng trải qua gần nửa tháng quan sát, mọi người thu hoạch vẫn rất ổn định, Yến Hằng rốt cuộc yên lòng. Nhưng Yến Hằng vẫn không yên tâm dựa cả vào dã thú hoang dại thế này. Một khi số lượng dã thú sụp giảm bất chợt, các thú nhân lấy gì mà ăn đây, hơn nữa so với loại hoang dã ăn tươi nuốt sống thì nông canh nuôi trồng có vẻ an toàn ổn sinh hơn nhiều.

Xuân canh đã bắt đầu, Yến Hằng lại một lần nữa mở rộng diện tích đất trồng, đất ruộng bằng phẳng đã đạt tới gần ba ngàn mẫu, đưa mắt nhìn xa xa, một mảng mênh mông vô bờ, Yến Hằng đã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng ngày mùa thu hoạch sắp tới.

Bộ lạc chính thức thành lập đội đánh bắt cá, chủ yếu toàn do các thú nhân có cánh tạo thành. Canh chua cá đã được rộng rãi thú nhân chấp nhận. Cũng vì thế các loại thủy hải sản chính thức bước vào thực đơn hằng ngày nơi đây.

Chỉ tiếc Yến Hằng vẫn không tìm được ớt, ngược lại trong nhóm dược liệu của Vu y phát hiện được hoa tiêu, đây quả thật là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Kinh lịch qua một mùa tuyết rơi có thú triều, Yến Hằng sâu sắc phát hiện tường thành bộ lạc hơi thấp, nhân dịp mọi người có chút nhàn hạ này, Yến Hằng quyết định tiến hành cố tăng cao tường thành, từ 6m ban đầu nâng lên 10m, từ 10m thì nâng lên 15m. Tế đài cùng hầm trốn cũng mở rộng sang bốn bên. Có thể dung nạp khoảng 2000 Thú Nhân đồng thời xuất nhập, tượng Thú Thần vẫn cứ đứng sừng sững trên tế đài.

Trường học được xây dựng nhân dịp xây nhà cửa trong tộc chính thức đưa vào sử dụng, do các lão thú nhân đảm nhiệm thầy giáo dạy. Dựa vào tri thức của mình, Yến Hằng biên soạn ra một bộ sách từ cơ bản tới nâng cao, miễn cưỡng để các thú nhân bộ lạc học tập khoảng ba đến bốn năm.

Nhưng do trải qua một lần đại kiến thiết, nguyên vật liệu xung quanh bộ lạc, đặc biệt là đá gần như khô kiệt, giờ muốn lấy đá hoặc vật liệu khác cần phải đi đến một nơi cách bộ lạc khoảng hai ba ngày đường.

Theo thời gian trôi qua, An dần dần hình thành danh vọng lớn tại bộ lạc mới này, y vốn là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Viễn Sơn, giờ có thêm cung tiễn cùng đại đao, tự nhiên càng thêm xuất sắc, thậm chí được xưng là xạ thần 200m, chỉ cần vòng vây này, y chưa bao giờ thất thủ, được tộc nhân tôn làm phó thủ lĩnh.

Đối lập với cuộc sống nền nếp nhàn hạ của người khác, Yến Hằng lại bận đến bù đầu bù cổ. Mãi đến khi mọi chuyện qua đi mới thở ra hơi. Hiện hắn thuộc về cái loại ‘Người bên trên mở miệng, kẻ phía dưới chạy gãy chân’ này, chính thức trở thành là người nhàn hạ rồi.

Thỉnh thoảng đến trường dạy học, không có việc gì thì chạy đến ruộng giẫy cỏ, hiện tại ngay cả làm chuyện đó cũng không dám kêu to quá mức, e sợ ‘Quấy rầy’ đến An cách vách. Yến Hằng cảm giác ngày qua sao khó quá à!

Đứng lên từ bãi cỏ, phun nhánh cỏ trong miệng ra, nhàn nhã đến khó chịu Yến Hằng quyết định tự mình muốn đi săn thú, đã lâu không có hoạt động thân thể, hắn thấy xương cốt sắp rỉ sắt rồi.

“Ngươi có thể đi ra ngoài, nhưng ta thật sự chẳng đi được, nên không có cách nào đi cùng.” Tề nghe Yến Hằng tính toán, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói đúng tình hình thực tế.

Mắt thấy mùa mưa sắp đến, Yến Hằng giống như sắp quên đi quan hệ giữa hắn và An. Ngày thường, đối đãi với An như một tộc nhân bình thường mà thôi. Tề ngược lại cũng không phải không chấp nhận nổi, nhưng trong bộ lạc không biết có bao nhiêu người ngấm ngầm lan truyện tin đồn này nọ, tuy y biết rõ Yến Hằng làm như vậy một phần cũng vì lo lắng cảm thụ của y, nhưng cái thái độ bỏ qua một người khác như thế, Tề thấy hình như làm hơi quá mức. Trưởng lão trong tộc cũng đã ngầm ám chỉ về vấn đề này mấy lần với y rồi.

An cũng thật là, Yến Hằng không tỏ vẻ, hắn cũng không biết chủ động ra tay sao? Thiệt làm mất mặt giống cái quá đi, nơi nào giống y chứ, hồi lúc thích Yến Hằng, chẳng phải y đã trực tiếp cầu yêu luôn đấy sao? Chẳng lẻ bây giờ còn muốn y tự mình tác hợp cho nữa mới chịu à.

Yến Hằng thu thập mọi thứ thật chính tề, lúc đang chuẩn bị xuất phát thì thấy An từ xa đi đến. Yến Hằng mơ hồ biết điều gì đó.

“Nếu đến thì xuất phát chung luôn đi!” Một người trong đoàn lên tiếng.

Yến Hằng là trực tiếp đi cùng đội săn bắn, đoàn người cộng thêm Yến Hằng thì có 11 người, đều là người từng thuộc bộ lạc Viễn Sơn.

Một đường đi tới, ánh mắt Yến Hằng thỉnh thoảng lại nhìn theo An, lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ, thiệt đẹp trai.

Thú Nhân thân hình vốn đã cao lớn, An chính là một ví dụ điển hình. Cung tiễn mang chéo qua lưng, eo phải giắt thêm ống tên, tay trái luôn đặt lên đai đao bên hông. Lông mày dày đậm mang nét ngang tàn luôn nhướng lên cao, tóc mái hơi xoăn rũ nhẹ xuống, đôi mắt sâu thẳm luôn cảnh giác nhìn bốn phía, tựa như một vị mãnh tướng uy vũ mạnh mẽ.

Mấy cái đó cũng không tính là gì, chủ yếu là dây cung theo nhịp chân bước mà du nhập giữa cơ ngực đầy đặn, phát thảo nên đường nét cường tráng dũng mãnh, Yến Hằng theo bản năng nhìn về phía ***g ngực mình, rõ ràng hắn cũng đeo cung như y, cơ mà sao khác biệt lớn đến thế?

An tất nhiên có thể cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm từ người bên cạnh, không khỏi nhìn qua, lại bắt gặp động tác ưỡn ưỡn ngực của Yến Hằng, không khỏi bật cười, vết sẹo trên mặt theo nhịp cười mà run nhẹ, chợt thấy ánh mắt buồn bực của Yến Hằng quét qua, “Dù sao ngươi cũng chỉ là một giống đực.” An theo bản năng giải thích.

Yến Hằng cũng nhìn căm chú vào vết sẹo đang giật nhẹ bên khóe mắt của An, vốn đã đẹp trai ngời ngời nay cười rộ lên lại mang nét ngàng tàng quyến rũ, nếu đây là vợ hắn, thật con mẹ nó gợi cảm quá đi. Vì đang miên man suy nghĩ cho nên Yến Hằng chả nghe được câu giải thích kia của An, nếu hắn mà biết An nói thế, e rằng tức đến nổi phổi.

Suy xét đến giống đực là Yến Hằng trong đội ngũ, mọi người cũng không tính xâm nhập sâu vào rừng, chỉ cố tìm một chỗ đất đai màu mỡ, sông suối vây quanh, ở nơi đấy thường xuất hiện động vật ăn cỏ tương đối nhiều.

Ánh vào mi mắt là một hồ thiên nhiên nhỏ, vừa nghe tiếng bước chân của đám người Yến Hằng đi đến, không ít động vật hoang dã từ trong bụi cỏ hoảng sợ chạy toán loạn. Bên hồ vốn không thiếu dê rừng, lộc hoang này nọ đang chậm rì rì uống nước, lúc này cũng phịch phịch chạy mất.

Kế tiếp mọi người bắt đầu tán ra xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại Yến Hằng cùng An.

Mấy các thú nhân này vừa chuẩn bị đi thì được báo cho biết lần săn bắn này bọn họ căn bản chỉ theo làm nền, nhân vật chính thật sự chính là Yến Hằng cùng An. Người ta hai người muốn bồi dưỡng tình cảm, bọn họ tất nhiên không thể quấy rầy được, tuy không có bàn bạc trước nhưng ai ai cũng ăn ý tự mình tản ra.

Chỉ để lại hai người, không khí xấu hổ cũng vơi bớt vài phần.

“Bọn họ đều đi, chúng ta tự mình đi săn sao?” An thản nhiên nói.

“Ừ.” Trái lại, giọng Yến Hằng có chút khô cằn.

Yến Hằng xạ thuật cũng không tệ, mặc dù có kinh nghiệm bắn súng, nhưng vì có nhiều chỗ không quá giống nhau nên không tính là giỏi được, tuy vậy Yến Hằng cũng bắn trúng không ít gà, dê rừng. An thấy vậy cũng dần dần nổi lên hứng thú, giống như Yến Hằng trở nên vô cùng hăng hái, ngươi tới ta đi liên tục.

Chỉ là sau khi bắn khoảng hai mươi mấy mũi tên, tay Yến Hằng bắt đầu mệt mỏi, vì thế buông cung xuống, lẳng lặng nhìn An đại phát thần uy.

An tương đối thỏa mãn việc Yến Hằng nhìn chăm chú mình, không có chuyện gì thích thú hơn việc ở trước mặt người mình thích phô bài khoái trá toàn bộ năng lực của bản thân.

Hai người, một chuyên tâm săn bắn, một chăm chú nhìn nhìn, dần dần cả hai đều bỏ quên ý thức nguy hiểm rình rập khắp nơi trong rừng rậm.

Trên vách núi cách đó không xa, một Ngốc Ưng nằm trong tổ mới xây của nó nhìn chằm chằm vào hai người bên dưới rất lâu rồi. Giờ phút này, nó rốt cuộc đập cánh bay vút lên, đánh úp về phía hai người kia, chuẩn xác mà nói là tấn công An.

Ngốc Ưng cho tới nay là loại dã thú mà thú nhân không cánh kinh sợ nhất, chúng nó cao tới gần 4m, luôn tấn công từ không trung xuống, đặc biệt là chưa bao giờ phát ra tiếng vang quá lớn, cho nên khó lòng phòng bị.

Ngay lúc nguy cấp, Yến Hằng bất chợt phát hiện một con chim lớn đột kích, hắn đã không kịp để giương cung, đành phải phóng nhanh qua ôm lấy An vào lòng, lộn một vòng tránh thoát một vuốt của Ngốc Ưng kia.

Yến Hằng xoay người, từ không gian lấy móc ra □□, xạ kích, Ngốc Ưng thấy cú tấn công thấy bại bèn xoay nhanh người lại, chợt trên cánh hiện ra một đóa hoa máu đỏ thẳm, đau đớn kịch liệt truyền đến, Ngốc Ưng nhất thời cuồng bạo. Vỗ cánh, đánh úp về phía Yến Hằng, Yến Hằng chợt căng thẳng, không kịp tránh đi, lập tức bị phất một cú văng ra ba thướt.

An quay đầu, đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, lập tức biến về thú hình, một phát nhào đến liều mạng, Ngốc Ưng thấy tình cảnh này, dứt khoát buông tha mục tiêu ban đầu, quập lấy Yến Hằng đang muốn xạ kích, lợi trảo đâm thẳng vào cánh tay hắn, đau đớn kịch liệt bất ngờ tập kích trung ương não khiến Yến Hằng buông lỏng tay cầm □□ ra. Ngốc Ưng lập tức phi thân mà đi.

An bám theo sát Ngốc Ưng phóng một cú mạnh lên không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.