Đêm hôm đó, tộc trưởng cùng đại nương quả nhiên đã tới.
Hai người chỉ hết sức uyển chuyển mà nói ra những câu êm ái, tính chỉ xin lỗi,
Phùng Dạ Bạch đương nhiên cũng rõ ràng trong mắt bọn họ hàm chứa oán hận cùng bất mãn, trong lòng cười lạnh một tiếng: tốt lắm, hắn chính là
muốn bọn họ sống không được an nhàn, bọn họ không thích hướng mình cúi
đầu, hắn càng khiến bọn họ cúi đầu chịu thua.
Vì thế nhân cơ hội
cảnh cáo bọn họ không được làm tổn thương Bạch Thự nữa, lại nói:” ta
thường xuyên nghe nói vùng Tô Châu này, trong gia tộc Phùng thị có người tự cao dùng quyền thế Phùng gia làm xằng làm bậy, lúc trước ta không
nói bởi vì để cho mặt mũi tộc trưởng cùng đại nương, nhưng hiện giờ nếu
không quản giáo, chỉ sợ đệ tử trong tộc liền lên tới trời, chúng ta vốn
là cây to đón gió, không biết bao nhiêu người nhãn hồng tâm tật (ganh
đến đỏ mắt, vừa ganh vừa tức), nếu tìm một lỗi lầm, đem chúng ta nhổ tận gốc, cũng không phải không có khả năng. Bởi vậy muốn mời nhị vị các
ngươi làm ơn chỉnh đốn các đệ tử trong tộc,nếu tương lai lại bị ta nghe
thấy có người sinh sự, liền chớ nên trách ta không khách khí.”
Tộc trưởng cùng đại nương nghe lời này, sắc mặt đều là thoạt đỏ thoạt trắng.
Phần lớn đệ tự trong tộc đều cùng hai người bọn họ thân cận,Phùng Dạ Bạch
nói như vậy, rõ ràng là chỉ trích hai người bọn họ, còn có một chút đoạt quyền chi thế. Bất quá bây giờ cũng đành chịu,
đành phải lại đáp ứng, sau đó kiên trì cười cười nói nói mấy câu, mới mang theo một bụng btức giận bỏ đi.
Phùng Dạ Bạch ở phía sau nhìn theo bóng lưng bọn họ hừ lạnh một tiếng, thói
quen xa hoa lãng phí của Phùng tộc hắn đã sớm muốn dựa vào cơ hội thích
hợp chỉnh đốn một phen, bất quá bây giờ chỉ là bước đầu tiên thôi, sớm
muộn gì cũng có một ngày,, toàn bộ Phùng tộc đều đã bị nắm ở trong tay
của hắn, tộc trưởng cùng cái đại nương kia đều phải cúi đầu bái lạy ở
dưới chân của hắn.
Trở lại phòng, lại ngạc nhiên phát hiện Bạch
Thự đã trở lại nhân hình (hình dáng con người), hai tay cầm mấy khối
điểm tâm ở nơi nào ngậm từng khụm từng khụm, hắn kinh ngạc mà cười
nói:”như thế nào? Ngươi lại khôi phục lại … ” Một câu còn chưa nói xong, Bạch Thự liền hùng hổ nhảy xuống giường – kỳ thật chính là di chuyển
xuống giường, chẳng qua nhình thấy tư thế y, rõ ràng là trong lòng nghĩ
nhảy xuống nhưng hành động lại làm không được.
Bạch Thự nhìn
khuông mặt tươi cười của Phùng Dạ Bạch giận trừng nói:”Như thế nào? Thấy ta khôi phục lại, ngươi tựa hồ đĩnh mất hứng a, không phải muốn nhìn bộ dáng con chuột của ta nửa chết nửa sống mới vui vẻ có phải hay không?”
Ngay sau đó, toàn bộ thân mình mảnh khảnh của y liền bị Phùng Bạch Dạ kéo
vào trong lòng, bời vì ôm thật chặt, cái eo thon nhỏ tội nghiệp của Bạch Thự kia cũng mau chóng bị chặt đứt, hắn ai ai kêu: “Tử Phùng Dạ Bạch,
ngươi mau buông ra, ta muốn bị ngươi bóp chết.”
Phùng Dạ Bạch
buông hắn ra, thu lại thâm tình trong nháy mắt, cùng với thả lỏng thần
sắc cũng không tránh được ánh mắt Bạch Thự, bất quá y chỉ làm bộ không
biết, lại thấy đối phương cao thấp tinh tế đánh giá mình một hồi, táp
lưỡi nói: ” chậc chậc, rõ ràng lúc biến thành con chuột vẫn là rất to
béo ma, như thế nào biến đổi thành người này, bộ dáng liền sửa thành gầy nhỉ? Xem ra lúc ngươi thành con chuột nhất định ăn tương đối nhiều.”
Liền xem Bạch Thự trừng hai mắt: “hừ hừ, ngươi có tin ta hay không nếu biến
trở về con chuột, có thể đem lương thực của đường đường thiên hạ đệ nhất thương lương ngươi ăn sạch sẽ.”
“A, ta rất sợ đó nha.” Phùng
Bạch Dạ vội vàng làm tâm trạng tây tử tán tụng, làm cho Bạch Thự đem
điểm tâm trong miệng văng đầy trên bàn, mỹ thực đến miệng lại phun ra,
bắt lấy Phùng Dạ Bạch mà bắt đầu đánh, một bên đánh một bên kêu gào:”Ta
cho ngươi ở thời điểm ta ăn cái gì nói giỡn nói, ta cho ngươi nói cho
ngươi nói...”
Lại thình lình bị Phùng Dạ Bạch ôm lấy một phen,
lúc này hắn không hề che dấu thâm tình cùng quan tâm trong ánh mắt, liên tục nói ra những lời ẩn tình đưa tình:””Ân, thật sự toàn bộ khôi phục
sao? Nhìn cái võng kia tựa hồ rất lợi hại, không phải nói tiếp qua một
canh giờ có thể hồn phi phách tán?” Nói đến bốn chữ hồn phi phách tán,
hắn luôn luôn bình tĩnh trấn định cũng không chịu được run rẩy một chút.
“Ân, pháp lực là còn không có khôi phục lại, bất quá dù sao hiện tại ta cũng không cần. Khác đều khôi phục lại.” Đối mặt Phùng Dạ Bạch như vậy, Bạch Thự cũng vui đùa không nổi, thành thành thật thật mà trả lời:”kỳ thật
nếu ngươi muộn nửa canh giờ nữa, cho dù ta không có hồn phi phách tán,
cũng phải nằm ở trên giường không thể ăn không thể uống hơn mười ngày là nhất định, hiện tại luyện yêu võng đem ta hiện ra nguyên hình một canh
giờ, tuy rằng lúc ấy thống khổ khó qua, bất quá đối với thân thể có nội
đan của ta tổn thương cũng không có quá lớn.” Hắn nói xong bỗng nhiên rũ xuống mắt, tư thế còn đang dựa vào trong lòng Phùng Dạ Bạch yếu ớt
hỏi:” “Vi tại sao phải cứu ta? Ngươi thật sự... Sớm chỉ biết ta là yêu
tinh sao? Vì cái gì ngươi không sợ thậm chí sẽ giết chết ta ư?”
“Kỳ thật ngay từ đầu ta chỉ là hoài nghi, thật ra cũng không có nhận định,
dù sao loại sự tình không thể tưởng tượng này, chuyện xưa Bạch nương tử
cùng hứa tiên tuy rằng thiên cổ lưu truyền, ai có thể thấy tận mắt qua
ni?” Phùng Dạ Bạch lôi kéo Bạch Thự ngồi xuống ở trên giường:” ngươi có
nhiều chỗ cùng người thường không giống nhau, nào có người sẽ ở khi mình có nguy cơ bị oan uổng đầu tiên nghĩ đến không phải là mình, mà là thay con chuột biện bạch ư? Hơn nữa ngươi thích ăn cơm điểm tâm, lại đối này mỹ vị thức ăn không quá hứng thú, khi sơ ngộ (ban đầu gặp gỡ) lại một
phen ăn sống gạo, nhưng mùi lại ngon.” Hắn điểm mũi Bạch Thự một
cái:”Ngươi a, thật không biết là như thế nào thành tinh, thế nhưng trở
thành như vậy, xem ra yêu tinh yêu giới các ngươi cũng là thói đời ngày
sau nhân tài suy bại.”
Bạch Thự hung tợn kêu “chi chi”hai tiếng,
buông tha ngôn ngữ nhân loại mà sữa dùng tiếng mẹ đẻ của mình, chính là
biểu hiện y cực kỳ bất mãn.
Phùng Dạ Bạch ha ha cười, đưa y lại
kéo vào trong lòng: “Tốt lắm tốt lắm, ta biết tiểu Bạch Thự của ta tuy
rằng dốt nát, chính là hắn là yêu tinh thiên hạ thiện lương nhất xinh
đẹp nhất đáng yêu nhất đích...”
Nói còn chưa dứt lời đã bị Bạch
Thự đánh gãy: “Ân, tuy rằng ta nghe đến mấy cái lời ca ngợi này thật cao hứng, bất quá Phùng Dạ Bạch, ta không thể giấu diếm ngươi, yêu tinh
lương thiện nhất chính là con thỏ cách vách của cách vách của cách vách
của ta, yêu tinh xinh đẹp nhất chính là con xà cách vách của cách vách
của cách vách của cách vách của cách vách của ta, yêu tinh đáng yêu nhất là con heo cách vách của ta.”
Y cách vách liên tục khiến cho đầu óc Phùng Dạ Bạch choáng váng:” được rồi được rồi, tiểu Bạch Thự, ngươi
như thế nào sát phong cảnh như vậy ni?Tóm lại ngươi ở trong lòng ta là
yêu tinh thiện lương nhất xinh đẹp nhất đáng yêu nhất.” Hắn ở trên môi
Bạch Thự khẽ hôn một cái, vốn định là lướt qua như chuồn chuồn lướt nước rồi dừng, ai ngời dính vào một cái liền bị hơi thở ngọt ngào kia sở
đoạt, mà hôn xuống thật sâu.
Phải nói rõ là, lúc Phùng Dạ Bạch
vừa mới đem đầu lưỡi vối vào miệng Bạch Thự, con chuột tinh kiên định
này nghĩ tới là cự tuyệt, nhưng khi hắn nghĩ tới mạng của mình là do
Phùng Dạ Bạch cứu, mà phương pháp duy nhất báo đáp ân nhân của vô số
tiền bối hồ ly tinh xà tinh đều là lấy thân báo đáp, y liền thoáng do dự một chút, thì do dự lần này hại y.
Nghĩ Phùng Dạ Bạch kia tuy là người tốt, nhưng cũng ở tần lâu sở quán (chỉ nơi ăn chơi không đàng
hoàng) tư hỗn quán, là rất lão đạo(chỉ người hiểu biết rất rành) của
việc phong nguyệt (chuyện gió trăng, chuyện í í tự hiểu), không đợi Bạch Thự kia suy nghĩ do dự xong, liền cả người đều bị hôn thần hồn điên đảo thất điên bát đảo, khả năn muốn chống đẩy ban đầu lại biến thành dục cự hoàn nghênh (?/?)Ngay sau đó Phùng Dạ Bạch nhìn lên thấy hai mắt sương
mù cùng với hai gò má đỏ ửng của Bạch Thự, liển biết tiểu chuột tinh đã
bị mình khiêu khích tình dục, Tục ngữ nói vô gian bất thương (không gian xảo không phải thương nhân), Phùng Dạ Bạch một lòng phải lưu lại Bạch
Thự ở trong hồng trần cùng mình tư thủ một đời, mặc dù tương lai Bạch
Thự nói tâm kiên quyết nhất định muốn ly khai, hắn cũng sớm nghĩ biện
pháp hảo lưu y lại, trong đó đủ thủ đoạn tàn nhẫn.
Cái gì chỉ cần vợ hạnh phúc, chính mình cũng liền vui vẻ với hắn mà nói đều là đạo lý
cẩu thí bất thông (= rắm chó không kêu), vợ hạnh phúc, chính mình cô đơn chiếc bóng có thể nào vui vẻ, hắn cũng không có tình cảm vĩ đại như
vậy, hắn yêu Bạch Thự, liền cần phải lưu y lại bên người tư thủ sớm
chiều mặt mũi tương đối.
Nguyên nhân đã tồn tại ý tưởng này, là
do ngay từ đầu liền hạ quyết tâm phải bắt đầu lộng y, hiện giờ càng biết chỉ cần đem Bạch Thự lộng, yêu tính quyến rũ kia, khó chống cự tình
dục, y sẽ không ly khai chính mình nữa.
Hiện tại vừa nhìn thấy
hắn động tình, nào có ý buông tha? Vì thế càng thêm ra sức đùa, dụng tâm lấy lòng. Tại trên cổ và trong ngực kia hôn nhẹ cọ sát, lửa lập tức nổi lên trên người Bạch Thự giờ không đếm được, chỉ đem hai gò y cháy sạch
đỏ bừng, thân mình vặn vẹo giãy giụa một cái, liền dần dần nhuộm thành
một màu đỏ ửng, ngay cả hai mảnh môi mỏng hồng nhuận kia cũng phát ra
những tiếng rên rỉ vừa mềm mại vừa động lòng người.
Lúc Bạch Thự
động tình, vẫn còn nhớ nghi vấn ở trong lòng, cùng vành tai và tóc mai
Phùng Dạ Bạch chạm vào nhau hết sức rên rỉ hỏi hắn nói: “Ngươi... Ngươi
tốt ta, ta... Ta cũng nhận thức, chính là... Chính là ngươi không sợ ta
hút của nguyên khí ngươi sao? Không... Không nghĩ tới... Ta là một con
chuột... Liền cảm thấy ghê tởm xấu xa sao? Ngươi…..ngươi hiểu rõ rồi
chứ, nhớ…..nhớ Hứa Tiên kia, cùng Bạch nương tử ân ái biết bao….một khi
biết nàng là xà tinh….còn không phải….tùy ý Pháp Hải…..Bắt vào dưới Lôi
Phong tháp sao?”
Nghĩ lúc đầu chính mình vì đoạn tình cảm lưu
luyến này làm cho rơi không ít nước mắt, do đó cũng hiểu được nhân loại
thật là có chút phụ tâm bạc hạnh chi đồ ( phụ tâm bạc hạnh chi đồ: thay
lòng đổi dạ), hơn nữa đối với yêu tinh bọn họ, có sự sợ hãi khác cốt ghi tâm cùng khinh bỉ. Mặc dù Phùng Dạ Bạch cứu mình, Bạch Thự cũng không
muốn vì loại người như vậy mà bỏ đi đạo hạnh ngàn năm khổ cực tu luyện.
” Bạch nương tử, nàng là gặp phải người không tốt, Hứa Tiên kia là hạng
người vô ơn bạc tình bạc nghĩa, thì làm sao xứng đáng với thâm tình của
nàng? Bạch Thự đừng đem ta tưởng tượng giống loại nam nhân này, đó là vũ nhục ta biết không?” Dạ Bạch giữa lúc rảnh rỗi đốt lửa mà ngẩng đầu
lên, còn thực sự mà nhìn về phía Bạch Thự, gằn từng chữ một: “Ngươi nhớ
kỹ, tối nay nếu hai tâm cùng hứa, ngày sau liền phải yêu đến đầu bạc,
cộng tử cộng sinh.” Nói xong lại nhào tới nói:” được rồi, lương tiêu
nhất khắc trị thiên kim (đêm xuân1 khắc cũng giá trị đến ngàn vàng), nói chuyện đó làm chi, hai ta hãy tận hưởng cá nước thân mật, chớ để khổ
đoản ( đau khổ ngắn) cô phụ đêm xuân quan trọng.”
Bạch Thự nghe
được hắn nói “Tối nay nếu hai tâm cùng hứa, ngày sau liền phải yêu đến
đầu bạc, cộng tử cộng sinh.” Không khỏi tâm thần đại chấn, hai mắt nhìn
thẳng vào trong con ngươi của Phùng Dạ Bạch, sau một lúc lâu, bỗng nhiên theo hắn nằm xuống đi, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười mềm mại đáng yêu, nhẹ giọng nói:” Phùng Dạ Bạch, ngươi…đừng quên lời mới vừa nói, chớ để ở tương lai phụ ta.”
Mười ngón tay thon thon của y chậm rãi cở bỏ
lớp quần áo (câu này ta chém), ngay tức khắc một thân mình tuyết bạch
hương điễm (trắng như tuyết và bóng bẩy) lộ ra:” ta thích ngươi….ta cũng thích gạo trắng trong tay ngươi ăn mãi không hết.” Y cười nói, sau đó
thân thể nhu nhược như không có xương quấn lấy Phùng Dạ Bạch:” được rồi, bây giờ để ta xem bản lĩnh của Phùng lão bản như thế nào đi.”
Phùng Dạ Bạch bị những lời nói này kích thích, toàn thân trên dưới tựa như
vào một biển lửa, đem Bạch Thự áp đảo, trong miệng nói:” hảo cái tiểu
yêu tinh ngươi, hôm nay không cùng ngươi làm đến khi cầu xin tha thứ, ta cũng không phải nam nhân.” Nói xong ở chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của Bạch Thự gậm vài hớp, nghe được trong miệng y líu ríu ra tiếng,
không khỏi tà tà cười nói:” thật là một thân thể tuyện vời, lại dễ trêu
chọc như thế.” Nói xong ngẩng đầu lên, liền gặp hai hạt nhũ trên ngực
kia chậm rãi đứng lên, liền ra vẻ kinh ngạc nói:” ai da, hai hạt đông
tây này mẫn cảm đến thế sao, ta bất quá là cọ cọ cơ thể mấy cái, còn
chưa có dụng tâm âu yếm, sao liền cương.” Không đợi nói xong, Bạch Thự
đã sớm xấu hổ đến trên mặt đỏ như biển lửa, thân mình kia chỉ vì mấy câu nói đó liền run rẩy đứng lên, tựa hồ đến mức phát đau, nhưng như thế
nào để giải trừ thì nửa điểm cũng không biết.
Phùng Dạ Bạch há
lại là mãng phu cô phụ phong nguyệt kia, hắn gặp Bạch Thự động tình, kỳ
thực chính mình cũng nhịn không được từ lâu, chỉ là biết rõ ràng dù sao, người lần đầu tiên thừa nhân nam nam hoan ái này, ngoài thống khổ thực
sự khó chịu đựng, nếu bởi vì vậy mà làm cho tiểu ái nhân sau này sinh
tâm e ngại, chẳng phải mất nhiều hơn được?
Càng huống chi chính
mình cũng đau lòng hắn, bởi vậy liền cố nén, chỉ lấy hai tay đi ấn hai
tiểu nhũ trên ngực kia, chỉ cảm thấy nơi va chạm mềm mại vô cùng, thầm
nghĩ quả nhiên yêu tinh cùng nhân loại bất đồng. Nếu là nam tử tầm
thường, sao lại có nhũ tuyệt vời như thế? Vì vậy lại nắm lấy mà chơi
đùa, lại tận hứng chơi đùa, khi thì lấy đầu ngón tay khẽ gãi nhũ châu
tiên điễm ướt át kia, khi thì lấy ngón tay vẽ vài vòng mê hồn.
Cứ như vậy, liền khiến cho Bạch Thự liên tục phát ra những tiếng rên rỉ ai kêu, thân mình kia càng phát ra lửa nóng. Hắn đi vào chỗ mao (mao: ta
thích để hán việt, cực kỳ kị cái từ kia của nó, thông cảm) đen bóng chỗ
dưới bụng kia, xốc ra ngọc trụ (là vật wan trọng của zống đực) hồng phấn khéo léo chậm rãi chà xát, phút chốc, liền thấy ngọc trụ kia run rẩy
đứng thẳng, lại cố tình lộng vài cái, liền bắn.
Bạch Thự bắn tinh dịch, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ vô cùng, Phùng Dạ Bạch đang nằm ở
bên trên, như trôi bồng bềnh giữa không trung, thần hồn phiêu đãn. Tai
nghe được Bạch Thự thở dốc không thôi, không ngừng la hét cái gì “A,
muốn chết, Phùng Dạ Bạch ngươi thi hành pháp thuật gì, làm cho ta vừa
khoát hoạt vừa khổ sở, ô ô ô, ngươi mau nghĩ phương páp cứu ta a, sao
thân mình lại khó chịu đến bước này, a a a a a... Đừng, đừng lấy tay ra, chỗ... chỗ song nhũ tê dại ngứa vô cùng, ngươi lại dùng lực nhu chúng
nó,a a a a….” Thân mình yêu mị của y lại vặng vẹo.
Phùng Dạ Bạch
huyết khí phương cương, sao chống lại khuyến khích như vậy, tăng lớn lực đạo nhu lộng gặm cắn hai tiểu nhũ mềm mại kia. Phút chóc, hai hạt nhũ
đầu liền sung huyết sưng tấy đựng đứng lên, cái đĩnh phía trên ngược,
thật chọc người ta yêu thương không nói lên lời, hận không thể nuốt nó
vào bụng để cùng với mình trở thành một thể.
Lập tức đẩy hai cái
chân thon dài nhẵn nhụi trắng như tuyết ra, chỉ thấy ngọc trụ xinh xắn
cùng với hai viên ngọc nhuộm hồng phía bên trong, động lòng người không
nói nên lời, Phùng Dạ Bạch không nhịn được liền xoa nắn một chút, khiến
cho Bạch Thự rên rỉ một trận, lúc đó, Phùng Dạ Bạch cũng không khống chế được nữa, miệng hống nói:” bảo bối nè, tạm chịu đựng một chút.”
Một bên đem hai cái chân trắng tuyết nâng lên, đặt lên hai bên thắt lưng,
bên này tách hai phải mông cánh hoa trắng nõn mềm mại ra, chỉ thấy một
đạo thịt màu đỏ nhỏ hẹp khẽ nhở bên trong, một đóa hoa cúc lả lướt còn
gắt gao mấp máy, những nếp nhăn rậm rạp quanh thân phấn nộn hướng ra
phía bên ngoài xòe ra, chạm qua một cái, lại bỗng nhiên co rút lại, chợt lại hướng ra phía bên ngoài mở ra, nhưng do tấm thân xử nam, đóa hoa
cúc kia mấp máy phun ra nuốt vào vài lần, huyệt khẩu vẫn không thể mở
ra.
Phùng Dạ Bạch nuốt một hơi nước miếng, tay chấm lấy thuốc cao đặt ở trên giường, từ từ đưa vào chỗ huyệt khẩu, Bạch Thự bị đau, vặn
vẹo thân mình vài cái, không sai yêu tinh tính mị tính, phút chốc liền
thích ứng, chỗ thịt non nơi tràng bích gắt gao hấp thụ đầu ngón tay kia, Phùng Dạ Bạch rèn sắt khi còn nóng, dần dần đưa vào ba ngón, mới rút
ra, khố hạ sớm dâng trào lúc này gấp đến không thể chờ nữa, nhờ vào
thuốc bôi trơn, liền ”vèo” một tiếng tiến vào hơn phân nửa, nhất thời
chỉ cảm thấy lửa nóng nơi đó xiết thật chặt, tràng bít kia dường như có ý thức của chính mình, cắn quái vật thật lớn này không ngừng phun ra nuốt vào, trong lúc nhất thời liền đem Phùng Dạ Bạch khoái hoạt đến dục tiên dục tử, như đang bay trên mây.
Bạch Thự lúc đầu còn cảm thấy mặt sau nóng bỏng đau đớn, dần dần liền có một cỗ cảm giác ngọt ngào kỳ dị
nhảy lên, cho đến khi cái vật lớn kia của Phùng Dạ Bạch hoàn toàn đi
vào, khi bắt đầu một trước một sau co rúm, thì càng thêm vui sướng khoát hoạt vô cùng, y đem hai tay gắt gao bấu vào lưng của ái nhân, mười ngón tay loạn trảo loạn nạo (loạn trảo loạn nạo: cào cấu lung tung), trong
miệng cứ:” A a a a… Phùng Dạ Bạch… Chậm một chút… Không không không… Chớ để dừng lại… A a a a a a… Ngươi… Ngươi cuồng nhân này… A ừ, muốn chết…
Khoái hoạt muốn chết… Ừ a…” kêu gào lung tung, đến tột cùng hô những thứ gì, đến chính mình cũng không biết.
Phùng Dạ Bạch kia đem hết
bản lãnh cả người ra sử dụng, đem số đông cung đồ đã xem qua toàn bộ
diễn luyện hết một lần (TBD: tội em nó T.T), liền đem cái con chuột tinh mới quen với chuyện hoan ái khiến cho muốn ngừng mà ngừng không được,
cuối cùng chỉ có thể treo tại trên người hắn, trên một cái thân mình
tuyết trắng cùng mái tóc đen tới thắt lưng bị mồ hôi phủ kính ướt nhẹp.
Thẳng đến hai canh giờ sau, hai người đều giống như từ trong ao nước đi
ra, ngay cả Phùng Dạ Bạch cũng đã kiệt sức, mới sơ thu mây mưa.
Phùng Dạ Bạch tự mình xách thùng nước đến, đem Bạch Thự rửa, gặp con chuột
tinh này sớm không chịu được mệt mỏi, ngủ thật say. Hắn yêu thương hôn
lên cái mũi xinh xắn kia, nhẹ nhàng đưa y để ở trên giường, vừa cẩn thậm mặc cái áo ngủ bằng gấm tốt, chính mình mới bắt đầu thu thập, nhất thời thỏa đáng, liền tiến vào ổ chăn ấm áp ôm vợ, phút chốc liền chìm vào
trong mộng đẹp.