Thủ Thuận Thư

Chương 13: Chương 13




Nơi Lý Khí ở là nhà cha mẹ để lại, không tính là tiểu khu mới gì, trong thang máy dán rất nhiều giấy quảng cáo. Bọn họ đi vào thang máy, ấn tầng trệt, thang máy chuyển động âm thanh hơi lớn, Chu Khuynh Vãn không dám nhìn mặt Lý Khí, cúi đầu hỏi: “Anh vẫn luôn ở nơi này sao?”

“Công việc bây giờ từ từ ổn định rồi, trừ khi có cuộc họp thường kỳ, nếu không anh sẽ về chỗ này.”

Cửa thang máy mở, Lý Khí đi ra ngoài, tháng trước anh vừa mới đổi ổ khóa thành khóa vân tây, thời điểm nhận diện vân tay, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu hướng Chu Khuynh Vãn nói: “Vãn Vãn, đưa tay em tới đây cho anh mượn chút.”

“Làm sao vậy?” Chu Khuynh Vãn mờ mịt, theo lời anh giơ tay ra, bị hắn nhanh chóng nắm lấy, nhẹ nhàng đè ngón trỏ cậu vào phần khóa vân tay.

Lý Khí nói: “Đem vân tay của em làm thành chìa khóa.”

Chu Khuynh Vãn vào nhà, phòng ở rất lớn, có vết tích sửa chữa qua, phi thường sạch sẽ.

Cậu đứng ở cửa, nhìn Lý Khí từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê màu lam nhạt, bảo cậu đi vào, kích cỡ vừa khớp.

Cậu đi vào trong, có chút hơi say, Lý Khí nói cậu ngồi ở ghế sa lon một lát, sau đó đi nhà bếp, mở tủ lạnh cầm bình nước, vặn nắp bình đưa cho Chu Khuynh Vãn.

Chu Khuynh Vãn uống vào mấy ngụm, trong miệng cay đắng hòa tan, cậu dựa vào ghế sa lon, Lý Khí đứng ở một bên, tiện tay mở TV.

Bên tai có âm thanh, trong phòng khách không còn yên tĩnh, Chu Khuynh Vãn cầm bình nước khoáng, ánh mắt chập chùng không biết nên uống tiếp không.

Lý Khí buồn cười nhìn cậu, đem bình thủy tinh trong tay cậu đặt xuống bàn, trêu ghẹo nói: “Hơn phân nửa nồi lầu đều là em ăn, làm sao? Chẳng lẽ bữa ăn muộn kia em không ăn no, hử?”

“Không phải... Em no rồi.”

Lý Khí ngả lưng dựa vào ở ghế sa lon, chống cằm đánh giá cậu, đột nhiên đến gần, chóp mũi muốn dán sát mặt cậu. Chu Khuynh Vãn bị anh dọa sợ hết hồn hai mắt hơi trợn to, nghe Lý Khí nói: “Vãn Vãn, sau này thường xuyên tới nhà anh có được hay không?”

Chu Khuynh Vãn há miệng, không nói chuyện, sau gáy bị Lý Khí nắm giữ, nụ hôn cực nóng bỏng nhưng vẫn ôn nhu hạ xuống, thân thể dễ như ăn cháo mà bị mở ra, trong lúc hoảng hốt nghe thấy có người ở bên tai nói, nói cái gì, nói anh yêu em, Vãn Vãn.

Chu Khuynh Vãn không dám để cho Lý Khí phát hiện mình khóc, cậu nghiêng đầu sang một bên, nụ hôn của Lý Khí liền rơi vào trên cổ cậu.

Nhỏ giọng thở dốc, bản thân nỗ lực duy trì mạch đập bình thường, nhưng rất khó, chỉ cần Lý Khí ở bên cạnh, cậu liền cảm thấy không cách nào khống chế được trái tim.

Quần áo trên người bị vén lên, chất đống ở ngực, Chu Khuynh Vãn nằm trên ghế sa lông, ghế sa lon kia quá mềm, nhượng cậu cảm thấy cả người đều lún xuống. Quần áo bị kéo lên chặn lại một phần tầm mắt, Chu Khuynh Vãn gọi tên Lý Khí, mở to mắt nhìn đèn trên trần nhà.

Ánh sáng lọt vào trong mắt cậu, nụ hôn ấm áp hạ xuống tại lồng ngực của cậu.

Lý Khí cúi đầu nhìn người trong lòng, một vết sẹo nhỏ, da chỗ đó như nổi một cái mụn nhỏ, khiến người không nghĩ tới đằng sau vết sẹo này sẽ có bao nhiêu đau đớn. Nhẫn nhịn chua xót dâng lên trong khoang mũi, rầu rĩ nói: “Vãn Vãn, anh có thể nghe nhịp tim của em đập được không?”

Thân thể Chu Khuynh Vãn hơi chấn động, có chút sợ sệt, theo bản năng mà dịch về sau, tay lại bị Lý Khí chặt chẽ nắm lấy, sau đó trên cơ ngực trần trụi đặt xuống tràn đầy ôn nhu. Ôn nhu kia có trọng lượng rất nặng, là nụ hôn của Lý Khí, là nước mắt của anh, là hô hấp của anh, Lý Khí muốn đem tất cả nhưng đau đớn mà Chu Khuynh Vãn phải chịu cùng sự dũng cảm của cậu khi đó tất cả đều khắc vào trong tim mình.

Nghe nhịp tim Vãn Vãn đập, tưởng tượng trái tim của chính mình cũng từng chịu đựng đau xót, tưởng tượng chính mình cũng từng nằm trên giường phẫu thuật lạnh như băng, nghĩ chính mình cũng từng hoảng loạn vượt qua nỗi tuyệt vọng sống cuộc sống chỉ có hôm nay không có quyền nghĩ tới ngày mai.

Anh nghĩ, Vãn Vãn đã sợ như thế nào, đã đau dường nào, còn có bao nhiêu chịu đựng mà chính anh cũng không dám nghĩ tới.

Mặt anh sát qua trước ngực Chu Khuynh Vãn, chóp mũi đặt tại bụng, đầu lưỡi mềm mại liếm qua, Chu Khuynh Vãn co rúm thân thể phát run.

Hàm răng cắn mở khóa quần, nút buộc bị anh tháo ra hết, phần bụng bằng phẳng dưới lớp quần áo, xương hông run lên, hiển nhiên lộ ra Chu Khuynh Vãn đang căng thẳng.

Lần trước tại phòng vệ sinh quán bar làm khẩu giao như là một hồi vụng trộm đáng thẹn, không gian chật chội, thân thể giao chồng lên nhau không có cách nào làm hết khả năng, hô hấp gấp gáp hòa vào nhau, còn có một trái tim mơ hồkhông xác định được thân phận lúc đó của nhau là gì. Cùng hiện tại toàn bộ cảm giác không giống nhau, thân thể mở ra nằm dưới thân Lý Khí, tính khí bởi vì căng thẳng mà mềm nhũn bị Lý Khí nắm trong lòng bàn tay, nghe Lý Khí khẽ nói, thật đáng yêu.

Không hề làm gì cả, chỉ bởi vì ba chữ này, Chu Khuynh Vãn co quắp ngón chân, cậu cư nhiên cứng rồi.

Cậu muốn trốn tránh, nhưng bị hai chân Lý Khí đè lại, thân thể chỉ có thể mở lớn. Quần áo vừa nãy ngăn trở tầm mắt giờ bị cậu tóm chặt, đem mình lừa gạt ở bên trong lớp vải kia, ý đồ che giấu bản thân đang căng thẳng còn có gương mặt đỏ bừng.

Tính khí cương cứng bị đầu lưỡi ướt át liếm qua, thường ngay cậu không hay đụng vào, ngay cả thủ dâm cũng rất ít, dương v*t màu nhạt, Lý Khí thuận trụ liếm qua, làm ẩm ướt sau đó há miệng ngậm vào. Chu Khuynh Vãn nghẹn ngào một tiếng, không phải đang khóc, mà là thoải mái kêu lên.

Làm chuyện như vậy, một lần hai lần sẽ có kinh nghiệm, làm nhiều rồi sẽ có cảm giác thành công, đặc biệt nhìn Chu Khuynh Vãn bị mình chọc cho bắn, mềm nhũn nằm trên ghế sôpha, Lý Khí xấu tính đem lớp áo đang che trên mặt Chu Khuynh Vãn kéo xuống, lộ ra khuôn mặt ửng hồng.

Nâng khóe miệng cười, cầm tay Chu Khuynh Vãn để cậu sờ mặt của mình, cổ họng có chút khàn, anh nói: “Vãn Vãn, em bắn lên mặt anh.”

Chu Khuynh Vãn “A” một tiếng, cũng không dám mở mắt ra, cảm xúc ẩm ướt trên tay chính là tinh dịch của mình, những thứ đồ này hiện tại tất cả đều ở trên mặt Lý Khí.

Cậu nói xin lỗi, Lý Khí hé miệng, đầu lưỡi liếm ngón tay cậu, thu hồi hàm trụ ung dung thong thả hút, mô phỏng lại động tác mới vừa rồi.

Chu Khuynh Vãn thân thể cứng đờ, như điện giật rút tay ra, tiếng cười Lý Khí nặng nề, anh nói: “Vãn Vãn, hiện tại xấu hổ rồi?”

Chu Khuynh Vãn không nói một lời, sau đó cảm giác được người đang đè trên cơ thể mình đột nhiên thay đổi, cậu nghiêng người sang nhìn thấy Lý Khí đi xuống khỏi ghế sô pha.

“Anh đi đâu vậy?”

Chu Khuynh Vãn trầm thấp hỏi, Lý Khí đi tới cửa, kéo cửa ra. Chu Khuynh Vãn nghe anh cùng ai đó nói chuyện, vội vã đem quần áo chỉnh lại, sau đó thấy Lý Khí mang theo một cái túi trở về, anh nói: “Mua hai hộp, nhờ người giao tới đây.”

Chu Khuynh Vãn nhanh chóng chớp hai lần mắt, tầm mắt xác định trong túi lấy ra chai bôi trơn, cậu hơi há miệng, Lý Khí hai tay khoanh trước người bắt đầu cới áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.