Thủ Thuận Thư

Chương 5: Chương 5




Chu Khuynh Vãn chưa từng đến quán bar, lúc cùng Chu Hành ra cửa cậu chỉ mặc áo tay dài trắng cùng quần màu vàng nhạt, giống y như con thỏ trắng nhỏ làm Chu Hành không khỏi chột dạ nói: “Đi quán bar tuyệt đối đừng nói với ba, bằng không anh của em có nhà mà không về nhà được.”

Chu Khuynh Vãn bé ngoan gật đầu, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”

Bọn họ đánh nhanh thắng nhanh đã đến dưới địa phương cần đến, Chu Khuynh Vãn đi theo bên người Chu Hành. Bọn họ đi vào một nơi gần như siêu thị, Chu Khuynh Vãn nghi hoặc mà nhìn Chu Hành mở ra một bên cửa tủ lạnh, sau đó lắc eo đi vào.

Chu Khuynh Vãn đứng ngơ ngác, Chu Hành thấy cậu không theo kịp, quay đầu hướng cậu vẫy vẫy tay, “Mau vào, ở trong này.”

Từ cánh cửa này đi vào là một đoạn cầu thang, ánh đèn lập tức tối mờ, Chu Khuynh Vãn có chút không thích ứng, một bước đi thiếu chút nữa đạp hụt. Anh trai cậu ở trước nhắc nhở cậu cẩn thận chút, chỉ là âm thanh chói tai hỗn tạp quá nhiều, cậu không thể nghe rõ lời anh.

Bên dưới cạnh sàn nhảy có bày trí một thanh ghế dài, Chu Hành đi ngang qua đó. Sóng âm rất mạnh, Chu Khuynh Vãn dừng một chút che ngực, Chu Hành mang cậu xuyên qua đám người đi về phía trước, Chu Khuynh Vãn sải bước theo sát lên hai tầng cầu thang thì thấy được thân ảnh Lý Khí.

Anh ngồi ở giữa, trên bàn bày rất nhiều rượu, sát bên cạnh anh là một người con gái, ánh sáng tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy đường nét người đó rất đẹp.

Bọn họ đều học cùng một trường, lúc thường cũng rất thân, nhìn thấy Chu Hành đến, liền hướng hắn bắt chuyện. Chu Hành chỉ chỉ Chu Khuynh Vãn bên người, cất cao giọng nói: “Đây là em trai tớ, ở nhà một mình nên tớ rủ tới chung.”

Chu Khuynh Vãn có chút sợ người lạ, đứng sát bên thân Chu Hành, hướng bọn họ gật gật đầu, đông cứng nói: “Các anh chị hảo.”

Dung mạo cậu thanh tú, không cao không lùn, hơi gầy, mấy nữ sinh thấy cậu liền dồn dập tiến tới, đem cậu kéo đến phía bên mình, bảo phải chăm sóc em trai Chu Hành thật tốt, cầm lấy hoa quả trên bàn đưa cho cậu.

Chu Khuynh Vãn đỏ mặt, khô khốc mà từ chối, nhưng cho dù như vậy, trong miệng vẫn bị nhét vài trái nho.

Cậu gọi Chu Hành, kết quả Chu Hành lại cười lớn bảo cậu hảo hảo chơi, bản thân hắn thì chạy tới sàn nhảy khiêu vũ.

Cả người Chu Khuynh Vãn cứng ngắc, bên cạnh đều là mùi nước hoa, cậu mím môi, căn bản không biết nên làm gì.

Thời điểm hoảng loạn luống cuống đột nhiên vị trí bên cạnh trống rỗng không còn mùi nước hoa nồng nặc, sau đó một mùi hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, cậu sững sờ, nghiêng đầu nhìn liền thấy Lý Khí đang ngồi bên cạnh mình.

“Lý Khí, cậu ngồi chỗ đó làm gì? Tiêu Tiêu không phải ở bên này sao?” Mấy người ngồi ở ngoài có một giọng nữ trêu ghẹo nói.

Chu Khuynh Vãn nhìn theo nơi phát ra âm thanh, liền thấy cô gái vừa rồi ngồi bên cạnh Lý Khí, thì ra gọi là Tiêu Tiêu.

Lý Khí lười nhác mà cười cười, duỗi dài tay từ trong mâm đựng trái cây cầm một quả nho, hắn nói: “Ăn chút trái cây, đừng uống rượu.”

Trong ánh sáng mơ màng anh không nói gì nữa, chỉ cầm chùm nho lặng lẽ đưa tới bên miệng Chu Khuynh Vãn.

“Ăn đi.”

Giọng nói của Lý Khí vang lên khi anh ghé vào bên tai cậu mà nói, đầu óc Chu Khuynh Vãn như bị bom tập kích, “Oanh” một tiếng nổ tung, cả người đều rung động suy nghĩ tựa như bị gió lốc cuốn sạch. Cậu ngơ ngác hé miệng, đôi môi run rẩy. Ngậm quả nho lưỡi không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay Lý Khí.

Chu Khuynh Vãn chấn động, theo bản năng lui về phía sau, vai đột nhiên bị nắm khiến cậu không biết làm sao, nho trong miệng bị cắn vỡ mùi vị chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng. Nửa người cậu hoàn toàn dựa vào trong lồng ngực Lý Khí, khoảnh khắc Lý Khí cúi đầu mùi hương cảm thảo như gió vậy quanh tâm trí cậu.

Âm nhạc quá lớn tiếng trái tim cậu nhảy đập rất nhanh, dạ dày cũng bắt đầu đau lại không biết Lý Khí muốn làm gì, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, vai đột nhiên hạ xuống. Lý Khí không hề động đậy, anh thở dài nhìn ánh sáng ấm áp chiếu trên cổ Chu Khuynh Vãn. Chu Khuynh Vãn giật giật chưa kịp phản ứng lại chợt nhận ra Lý Khí giang hai tay ôm lấy cậu.

Người bên cạnh “Ồ” một tiếng, sau đó cười nói: “Các cậu xem, Lý Khí uống say rồi, ha ha ha, hắn vừa uống say liền yêu thích ôm người, em trai Chu Hành à làm khó em nha.”

Chu Khuynh Vãn nhếch miệng, nghiêng đầu không nói gì mà nhìn Lý Khí. Có người nhượng Tiêu Tiêu mau tới đỡ Lý Khí, Chu Khuynh Vãn nghe được phía sau lưng mát lạnh, cả người tóc gáy đều dựng lên, tay phản ứng nắm lấy tay Lý Khí, nhanh chóng đứng dậy.

Trên trán có chút mồ hôi, trong ánh sáng mờ nhạt ảo mộng mọi người xung quanh đều nhìn cậu. Chu Khuynh Vãn căng thẳng muốn chết, như là cậu hiện tại đang làm một chuyện đại nghịch bất đạo, điều chỉnh lại giọng nói: “Anh ấy uống say, chắc là muốn... Ói ra... Em... Em dẫn anh ấy vào nhà vệ sinh.”

Nói xong nắm chặt cánh tay Lý Khí, tại lúc mọi người vẫn nhìn chằm chằm, kéo Lý Khí từ ghế dài xuống dưới lảo đảo hướng WC mà đi.

Tránh né những chỗ đông người, luẩn quẩn một vòng, Chu Khuynh Vãn mới tìm được nơi cần đi.

Trong WC đầy người, cậu cũng không vội đi vào. Chu Khuynh Vãn không biết Lý Khí có say hay chưa, đem Lý Khí đặt ở bên tường đỡ anh dựa vào tường, cằm khẽ nhếch nhìn hầu kết dưới cằm chuyển động. Chu Khuynh Vãn nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng gọi một tiếng Lý Khí, Lý Khí bộ dạng phục tùng cụp mắt, tầm mắt mông lung, thật giống muốn đem Chu Khuynh Vãn nhìn đến thủng người.

Chu Khuynh Vãn nhớ anh trước đây không biết uống rượu, lần nào uống cũng say.

Cậu nhìn chằm chằm Lý Khí, không nhịn được thân thủ sờ một cái. Chỉ là đụng nhẹ, Lý Khí lại như chó con thiếu thốn tình cảm, một phát bắt được tay Chu Khuynh Vãn, đem mặt mình hướng tay cậu cọ cọ.

Tay Chu Khuynh Vãn như có lửa, co rúm một chút, giãy dụa nhưng không tránh ra.

Ánh đèn tối, động tác của bọn họ bị giấu ở trong bóng đêm, nhiệt độ lòng bàn tay lan truyền, cùng tiếng hít thở hô hấp nhịp nhàng quấn lấy một ai đó triền miên dây dưa.

Chu Khuynh Vãn cảm giác được hai má của Lý Khí mềm mại, tâm cậu nhũn ra, hai tay một lần nữa cảm giác được thứ gì đó ấm nóng.

Anh đang khóc sao.

Đợi khoảng năm phút rốt cục đến phiên bọn họ.

Chu Khuynh Vãn đỡ Lý Khí đi vào, thân thể cả hai họ giao chồng lên nhau, Lý Khí say đến rất lợi hại, dáng dấp đi đứng đều loạng choà loạng choạng.

Chu Khuynh Vãn đem Lý Khí dìu đến bồn rửa tay, một bên mở vòi nước, tiện tay mang khăn tay ướt nhẹp vắt khô, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng lauqua khuôn mắt ửng đỏ củaLý Khí. Khăn tay ẩm ướt lạnh lạnh chạm vào da, nhiệt độ thoáng hạ xuống một chút, Lý Khí tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều. Anh liền đứng trước người Chu Khuynh Vãn, khóe miệng chậm rãi cong lên, ngẩng đầu, không nhúc nhích, như một bé ngoan thật hiểu chuyện.

Vắt khô hăn tay rồi lại lau mặt, động tác như thế lập lại bốn, năm lần, Chu Khuynh Vãn thở một hơi, chậm rãi thu tay về.

Ngay vào lúc này, nhanh như chớp, cổ tay mảnh khảnh bị một đôi tay to khỏe dùng sức nắm lấy. Cái người nguyên bản luôn híp mắt giờ đây minh bạch nâng mi mắt, lười biếng nhìn Chu Khuynh Vãn, môi mỏng khẽ khép, anh nói: “Em đang làm gì?”

Chu Khuynh Vãn sợ sệt nhìn anh, cúi đầu nghĩ muốn tranh, nhưng cuối cùng vẫn không có tránh, làn da trắng lập tức liền biến đỏ, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: “Em thấy anh say, em.....”

Cậu còn chưa có nói xong, liền cảm giác được một luồng sức kéo, tầm nhìn phía trước thay đổi, tay bị người nắm, thân thể trực tiếp bị Lý Khí ôm vào phòng vệ sinh riêng bên cạnh.

WC có để huân hương, bên trong phòng riêng chật chội có thể ngửi được mùi đàn hương nồng nặc, Chu Khuynh Vãn vùi mặt ở bả vai Lý Khí, giãy dụa nghiêng đầu qua một bên, liền ngửi được mùi vị đó. Cậu “A” một tiếng, lại động đậy tự giác vùi đầu trên người Lý Khí, liều mạng ngửi khí vị cam thảo trên người Lý Khí.

Lý Khí cúi đầu nhìn Chu Khuynh Vãn, ánh mắt phức tạp.

Người trong ngực so với một năm trước hình như không hề thay đổi, thân thể gầy yếu, ôm vào trong ngực lại mang cho người ta cảm giác chỉ cần hơi dùng sức là có thể đem cậu làm hư. Anh không dám tạo áp lực, đành chậm rãi thả nhẹ lực đạo, âm thanh cũng không hiểu vì sao trở nên ôn hòa, anh thấp giọng hỏi: “Vãn Vãn, em có từng nghĩ về anh không?”

Chu Khuynh Vãn không nói gì, Lý Khí nhắm mắt lại, hơi cúi đầu, đôi môi kề sát ở bên tai Chu Khuynh Vãn, nụ hôn nhỏ vụn rơi trên vành tai, trên gáy cậu. Thân thể Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng run rẩy, như đang trốn tránh.

Lý Khí miên man lặp lại mấy chữ kia, có lẽ thật sự say rồi, ngữ khí như được lập trình từ nỗi lo lắng canh cánh trong lòng, biến thành những cái hôn trấn an, anh nói: “Anh rất nhớ em, Vãn Vãn, còn em, em có nhớ anh sao?”

Chu Khuynh Vãn không nói, Lý Khí liền theo tới cùng mà hỏi mãi, đến tột cùng có bao nhiêu chua xót cùng oán hận.

Cổ Chu Khuynh Vãn bị Lý Khí hết liếm lại hôn, não cậu hỗn loạn rối tung, tim “Ầm ầm ầm” đập đến rất nhanh.

Loại tưởng niệm khắc cốt này làm sao có thể rõ ràng rành mạch như vậy nói ra khỏi miệng, Chu Khuynh Vãn nghĩ nếu tình cảm của chính cậu dành cho Lý Khí biến thành một dạng thực thể hữu hình, thì thứ thực thể này tồn tại vững chãi như một ngọn núi, nhẹ nhàng tinh khiết nguyên vẹn tựa một mảnh mây trời, rực rỡ chói lọi một không gian đầy ánh sao. Khi cậu bị mệt mỏi ép tới thở không được, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, nếu may mắn, tầng tầng lớp lớp mây đen biến mất, lộ ra mảnh tinh không lộng lẫy mà cậu và Lý Khí từng đứng cùng nhau nhìn qua.

Cậu rất muốn rất muốn rất muốn Lý Khí, nhưng những điểu này đều không thể nói.

Dù sao cũng là cậu đưa ra lời chia tay, dù sao cậu luôn nghĩ mình sẽ không sống tới ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.