Thủ Tịch Ngự Y

Chương 161: Chương 161: Ai có thể chẩn không?




- Lúc ấy nếu như tìm đúng phương pháp thì bệnh sẽ được chữa khỏi. Nhưng đáng tiếc, sau này có làm cái gì thì cũng tuyệt vọng thôi. Hơn nữa, tâm trí của anh ta đã mất, không thể đem cảm nhận của mình nói cho bác sĩ biết. Hôm nay Tây y có ở đây thì giống như đốt một đống lửa dưới nồi. Ngày mai trung y đến, lại đốt thêm một đống lửa nữa, khiến ở dưới trở thành một biển lửa.

Tăng Nghị có chút thông cảm nhìn Địch Hạo Huy, nói:

- Khi anh ta cảm thấy khó chịu thì sẽ tìm biện pháp giải quyết. Nếu như mỗi ngày không sinh hoạt tình dục thì sợ sẽ sớm bị buồn làm cho phát điên.

Địch lão thật sự vừa tức vừa hối hận. Khó trách Địch Hạo Huy lại la hét đòi phụ nữ. Hóa ra là sau khi phát bệnh, nhu cầu bản năng bùng nổ giống như khát nước mà muốn ăn dưa hấu. Thật giận mấy gã lang băm, giết người không thấy máu. Thấy bệnh phát tác thì chỉ biết tiêm thuốc an thần. Đây không phải là chữa bệnh mà là hạ độc.

Tuy rằng trong lòng rất tức giận, nhưng Địch lão ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh. Ông nói:

- Nếu không phải là điên thật thì như vậy khẳng định sẽ có biện pháp cứu chữa.

Tăng Nghị thở dài, lắc đầu nói:

- Chữa bệnh thì dễ, nhưng nếu đem một căn bệnh đã bị chữa cho hỏng mà chữa khỏi thì vốn không thể dễ dàng như vậy.

- Cậu cứ việc điều trị, không cần băn khoăn cái gì.

Địch lão nói.

Tăng Nghị thầm nghĩ, hiện tại thì ông nói như vậy, sợ là sợ đến lúc trị không hết, ông sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Khi đó, nếu như ông đòi tôi đền mạng cho cháu ông, thì tôi chẳng phải là có cái kết cục như Hoa Đà sao?

- Chứng điên cuồng được phân thành một số loại khác nhau. Sau khi phát tác thì khóc rống lên, đây gọi là chấn thương do lách gây ra. Sau khi phát tác thì không ngừng cười to, đây là do tim gây ra. Sau khi phát tác thì trở nên cuồng bạo đó là bởi vì gan khó bình.

Tăng Nghị giải thích một hơi:

- Nếu muốn trị được tận gốc căn bệnh này, thì phải làm cho gan tắt lửa. Nhưng anh ta hiện tại lại đang trong trạng thái nóng lạnh giao nhau. Mạo muội khư hàn thì tất nhiên sẽ làm cho tâm hỏa phát tác, khả năng sẽ trở thành điên. Mà mạo muội hạn chế tiết nóng, lại khẳng định nguyên khí sẽ mất hết.

Thấy Địch Vinh Thái không tài hiểu được những gì mình nói, Tăng Nghị liền giải thích lại:

- Ở đây có nước ấm không?

Người của cục Cảnh vệ đưa ra một bình nước ấm đến trước mặt Tăng Nghị.

Tăng Nghị cầm bình nước khoáng trong tay Ngưu Vượng Sâm, sau đó đổ hết nước trong bình, rồi lại đổ nước ấm vào. Sau hai mươi giây, hắn đổ nước ấm ra ngoài, sau đó lắc sạch cái chai, thuận tay ném cái chai xuống dưới bóng cây. Qua một giây, chợt nghe cái chai rắc một tiếng, bắt đầu biến hình.

- Thấy sao, tình huống lúc này so với cái chai cũng không sai biệt lắm. Vô cùng khó giải quyết.

Tăng Nghị lắc đầu. Trung y có câu “Trữ trị thập bệnh, bất trị phôi bệnh” (Có thể chữa được mười bệnh, nhưng không thể chữa được một bệnh đã bị phá hư). Cái gọi là bệnh bị phá hư chính là chỉ căn bệnh đã bị những thầy thuốc khác chữa trị hỏng. Ô tô chạy lầm đường, nhưng xe còn tốt thì có thể quay đầu trở lại. Nhưng một cái chén đã bị bể nát thì khó mà khôi phục lại như cũ. Những căn bệnh bị chữa hư, cũng giống như một cái chén bị bể nát. Cho dù, tay nghề có thần diệu thì cũng không thể khiến anh ta trở lại như ban đầu.

Địch Vinh Thái lúc này đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Khi vừa mới đem Địch Hạo Huy trở về, lúc ấy danh thủ quốc gia Tạ Toàn Chương đã đến khám bệnh và lúc ấy đã nói một câu “Trăm thuốc cũng không cần, cứ mặc cho cậu ta điên. Điên có thể hoàn toàn chữa trị được”. Đáng tiếc lúc đó mình nghĩ rằng Tạ Toàn Chương đã bó tay không còn biện pháp nên mới từ chối để ông trị liệu tiếp.

Cho đến hiện tại nghe chàng thanh niên này nói, mới biết được dụng tâm của Tạ Toàn Chương. Cao thủ chữa bệnh, tất nhiên là phải cẩn thận tìm hiểu nguyên nhân rồi mới dám dùng thuốc. Chỉ có bác sĩ có trình độ lang băm thì mới có thể lỗ mãng kê đơn. Đáng tiếc chính là Tạ Toàn Chương trước giờ chữa bệnh chỉ nói là trị thế nào, chứ không nói là làm sao lại trị như thế. Bằng không thì cũng sẽ không biến Địch Hạo Huy trở thành hình dạng như ngày hôm nay.

Địch Vinh Thái cho dù bây giờ hối hận cũng là muộn rồi. Ông ta hiểu được tâm tư những lời nói này của Tăng Nghị, lập tức lên tiếng:

- Cậu không cần có bất luận một băn khoăn nào. Mặc dù là trị hỏng, tôi cũng không oán cậu. Người ở đây có thể làm chứng cho cậu.

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút nói:

- Anh ấy đã bệnh một năm rồi, cho dù muốn trị thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Mọi người trước cứ xuống núi, rồi tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Trương Kiệt Hùng lúc này tiến đến bên người Địch Vinh Thái, nhẹ giọng nói:

- Lão thủ trưởng, trực thăng đã lập tức đến rồi.

Địch Vinh Thái nói một tiếng:

- Hôm nay ở lại Nam Vân thôi.

Trương Kiệt Hùng hiểu được ý tứ của Địch Vinh Thái, liền nháy mắt, phía sau lập tức có vài người tránh ra ngoài, đi liên hệ với đại bản doanh.

Địch Vinh Thái lúc này mới nhìn thấy hai cây súng săn mà người của cục Cảnh vệ mới thu được, lại hỏi:

- Vừa rồi là ai nổ súng?

Tăng Nghị thuận miệng nói:

- Lả tôi nổ súng!

Địch Vinh Thái cười ha hả, nói:

- Thật ngại quá! Hôm nay quấy rầy cuộc săn bắn của mọi người. Có hay không săn được con nào chưa?

Tăng Nghị liền xấu hổ cười nói:

- Lần đầu tiên dùng súng nên trình độ còn kém. Cái gì cũng chưa săn được.

Địch Vinh Thái tay duỗi ra, người của cục Cảnh vệ đưa tới một khẩu súng săn. Địch Vinh Thái là một người bắn súng rất giỏi. Cầm trong tay suy xét một phen rồi nói:

- Cây súng này quá kém, căn bản chẳng thể không thể hiện được trình độ gì. Khi nào trở về tôi sẽ tặng cho cậu một cây súng tốt hơn.

Trương Kiệt Hùng giương mắt nhìn thoáng qua Tăng Nghị, trong lòng kinh ngạc. Phải biết rằng Địch lão có tiếng là người thích súng. Súng bình thường căn bản là không lọt vào mắt của ông. Một cây súng của ông cũng đều có lai lịch của nó. Hôm nay không ngờ lại tặng cho một Trưởng phòng nhỏ nhoi trong lần đầu tiên gặp mặt. Nếu truyền ra ngoài không khiến người khác phải ganh tỵ sao. Một tư lệnh viên đại quân khu cũng chưa từng có được đãi ngộ như vậy. Súng chính là vận mệnh của Địch lão, như thế nào lại dễ dàng tặng cho người khác.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Vô công bất thụ lộc. Huống chi tôi lại không biết về súng, tặng cho tôi chỉ tổ uổng phí thôi.

Thang Vệ Quốc thật một phen muốn bịt miệng Tăng Nghị lại. Mau ngoan ngoãn đi! Địch lão muốn tặng súng cho cậu, cậu không ngờ còn dám cự tuyệt. Nếu là người khác thì tuyệt đối không dám có hy vọng xa vời như thế.

Địch Vinh Thái nếu đã nói ra thì tự nhiên sẽ không đổi ý. Ông ta ném lại cây súng săn cho cảnh vệ, rồi nói:

- Sáu mươi năm không trở lại xã Lão Hùng, thật muốn ăn lại thịt khô của quê hương. Cũng không biết là hương vị có còn như lúc trước?

Tăng Nghị mỉm cười:

- Chuyện này thì dễ dàng quá. Hôm nay tôi không lên núi nữa, mọi người theo tôi xuống núi đi. Tôi sẽ cho người chuẩn bị thịt khô, thuận tiện suy nghĩ một chút làm cách nào để trị căn bệnh này.

Địch Vinh Thái cười hào sảng:

- Tôi hôm nay làm phiền cậu vậy.

- Không có gì phiền cả. Ông không phải nói mình cũng là người của xã Lão Hùng, thì chính là bà con của xã Lão Hùng. Ăn một miếng thịt khô thì có đáng gì đâu.

Tăng Nghị cười ha hả, quay đầu nói với Thang Vệ Quốc:

- Anh, anh cho mượn cái điện thoại, bảo người ta mang thịt khô và thịt mặt heo của chú Tam đến đây. Chọn lấy hai mươi cân tốt nhất, thuận tiện bảo người đến phòng Xúc tiến đầu tư mang hòm thuốc của em đến đây.

- Tôi sẽ đi an bài ngay.

Thang Vệ Quốc làm sao mà không rõ tâm tư của Tăng Nghị, khẩn trương gọi điện thoại. Y đầu tiên là gọi cho cha vợ của mình, đem chuyện Địch lão đang ở xã Lão Hùng nói cho cha vợ mình biết.

- Vệ Quốc, con có biết rõ ràng không?

Vi Trường Phong từ bàn làm việc đứng dậy, truy vấn:

- Địch lão đến Nam Giang, chuyện lớn như vậy, như thế nào quân khu một chút tin tức cũng không biết.

- Sự việc như vậy con nào dám nói lung tung. Cực kỳ chính xác!

Thang Vệ Quốc nói.

Vi Trường Phong lập tức nói:

- Thang Vệ Quốc, ba hiện tại lấy thân phận của Phó tư lệnh viên quân khu ra lệnh cho con, cần phải làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho Địch lão. Nếu xảy ra bất luận một sai lầm nào, ba sẽ hỏi tội duy nhất mình con.

- Vâng, xin thủ trưởng cứ yên tâm.

Vi Trường Phong cúp điện thoại, đến văn phòng của Tư lệnh viên Sở Chấn Bang để báo cáo chuyện này.

Sở Chấn Bang cảm thấy bất ngờ. Địch lão đến Nam Giang, vì sao lại không thông báo cho mình? Chẳng lẽ Địch lão có ý kiến gì với mình sao? Lãnh đạo nhất cử nhất động đều có hàm nghĩa trong đó. Sở Chấn Bang cảm thấy khẩn trương. Địch lão trong quân đội ảnh hưởng không nhỏ, không người nào có thể bì kịp. Nếu ông ấy có thành kiến với mình thì chính là không ổn.

- Trường Phong, anh hãy lập tức chuẩn bị một chút, cùng với tôi chạy đến xã Lão Hùng.

Sở Chấn Bang cầm lấy mũ tướng quân của mình, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Sở Trường Phong trước kia không vừa mắt với Thang Vệ Quốc, cảm thấy Thang Vệ Quốc là người rất lỗ mãng, không nghĩ tới hôm nay ngược lại mình lại nhờ con rể của mình. Nếu không, lấy thân phận của một Phó tư lệnh viên, căn bản không có cơ hội gặp mặt Địch lão.

Thằng khờ thì có phúc của thằng khờ. Vi Trường Phong cảm thấy lát nữa mình gặp Địch lão thì nên nói như thế nào, nói cái gì thì mới tạo được ấn tượng tốt trước mặt vị Định Hải Thần Châm trong quân đội.

Xã Lão Hùng. Địch Vinh Thái cùng với Tăng Nghị trở lại xã, đi chung quanh một chút, muốn nhìn lại xem còn dấu vết cũ của năm xưa không.

Trương Kiệt Hùng tiến đến bên tai Địch Vinh Thái, thấp giọng báo cáo thân phận của bốn người Tăng Nghị. Cục Cảnh vệ trước đây làm việc hiệu suất rất cao. Chỉ cần một chút công phu thì điều tra một cách rõ ràng thân phận của bốn người Tăng Nghị.

Nghe Trương Kiệt Hùng nói xong kết quả điều tra, Địch Vinh Thái có chút không ngờ. Ông không nghĩ tới Tăng Nghị lại là người chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc, làm nên danh tiếng của Tướng Quân Trà.

Địch Vinh Thái khi rời khỏi xã Lão Hùng tham gia kháng chiến, trong nhà chẳng còn người thân. Cho nên sau khi rời khỏi, ông không quay trở về. Năm nay có người tặng cho ông một hộp Tướng Quân Trà, nói lai lịch của nó khiến ông nhớ lại quê hương. Ông nghĩ muốn về thăm lại quê hương, vì thế nhân dịp thanh minh trở về cúng mộ.

Một tách trà chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng, chuyện này Địch Vinh Thái cũng có nghe qua, nhưng không hề tin. Ông cho rằng sự việc này quá mức huyền bí. Hơn phân nữa là do truyền thông đầu cơ vào. Tuy nhiên, hôm nay chính thức tận mắt nhìn thấy Tăng Nghị dùng kim châm làm giảm bớt bệnh tình của Địch Hạo Huy, Địch Vinh Thái cảm thấy những gì báo chí đưa tin có thể là thật.

- Những vùng xung quanh đều trồng loại Tướng Quân Trà này sao?

Địch Vinh Thái lại hỏi.

- Đại bộ phận đều trồng, nhưng diện tích gieo trồng không lớn. Ở huyện đã cẩn thận mời chuyên gia đến nghiên cứu, xem địa hình nào là thích hợp với Tướng Quân Trà nhất. Loại quy mô này, sau khi được nghiên cứu cẩn thận thì về sau sẽ tiến hành.

Tăng Nghị trả lời.

Địch Vinh Thái hơi gật đầu, nghe Tăng Nghị trả lời chỉ biết là hắn thực tâm làm hạng mục Tướng Quân Trà này.

- Hạng mục Tướng Quân Trà này lúc trước là do ai đề xuất?

- Là Trưởng phòng Tăng.

Ngưu Vượng Sâm khó khăn lắm mới có được cơ hội lên tiếng:

- Bao gồm cái tên Tướng Quân Trà cũng là do Trưởng phòng Tăng đặt.

Tăng Nghị cười khoát tay nói:

- Chúng ta đến phía trước dạo xem, có thể tìm được cảnh vật lúc xưa không?

Địch Vinh Thái một lần nữa đánh giá Tăng Nghị một phen, thầm nghĩ người thanh niên này thật không đơn giản. Vừa có bản lĩnh lại có tâm. Một tách trà liền trở thành một đại phú một phương.

Bởi vì thời gian đã qua lâu lắm rồi, những gì trong ấn tượng của Địch Vinh Thái đã hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc tìm không được cái gì. Ở xã dạo qua một vòng, ông quay trở lại UBND huyện.

Ngưu Vượng Sâm đã cho người dọn dẹp phòng họp, rồi mời Địch lão vào bên trong ngồi, sau đó tự mình đến tiệm cơm đối diện, tận mắt kiểm tra những món ăn đặc sắc của xã Lão Hùng mà chủ tiệm làm. Cục Cảnh vệ cũng phái người đến quan sát.

- Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi

Hương âm vô cải, tấn mao thôi

Nhi đồng tương kiến, bất tương thức

Tiếu vấn: “Khách tòng hà xứ lai”?

(Hồi Hương Ngẫu Thơ - Hạ Tri Chương)

(Trẻ đi già trở lại nhà

Giọng quê vẫn giữ - tóc đà pha sương

Thiếu nhi gặp gỡ - lạnh lùng

Cười lơ đễnh hỏi khách phương mô về?)

Địch Vinh Thái âm thầm ngâm một bài từ, sau đó nâng tách trà lên, ngồi một chỗ chậm rãi uống trà, trên mặt thoáng lộ ra một tia sầu thảm.

- Hữu tình tri vọng hương, thùy năng chẩn bất biến?

Tăng Nghị cười nói một câu.

Địch Vinh Thái đầu tiên là ngẩn ra, theo sau liền cười ha hả. Ông ta đọc chính là bài “Hồi hương ngẫu thơ” của Hạ Tri Chương, cảm thán chính mình khi rời nhà chỉ là một đứa trẻ, đến khi trở về thì tóc đã phai sương. Ai ngờ Tăng Nghị lại nói với ông một câu như thế. Đây là câu của Tạ Thiếu của Nam Bắc triều, ý tứ là mong nhớ về cố hướng, mỗi ngày tưởng niệm nó, như thế nào tóc lại không bạc trắng?

Hai bài thơ đều là nói về nỗi nhớ nhà, cũng nói đến việc tóc bạc trắng. Nhưng Tăng Nghị nói như vậy, Địch Vinh Thái trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Đúng vậy, ngày nào cũng nhớ về cố hương, tóc làm sao mà không bạc chứ.

- Tiểu Tăng, con người của cậu rất thú vị.

Địch Vinh Thái cười nói.

Tăng Nghị cười khổ nói:

- Tôi mười bốn tuổi đã rời khỏi cố hương, một người du lịch khắp nơi. Cho nên có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhà.

Địch Vinh Thái vừa rồi đã nghe Trương Kiệt Hùng nói về chuyện của Tăng Nghị, chỉ có điều không kể lại tỉ mỉ thôi. Ông ta lại hỏi:

- Nhỏ như vậy đã rời khỏi cố hương, chẳng lẽ trong nhà cậu lại không có thân nhân nào khác?

- Không có!

Tăng Nghị cười, liền đứng dậy nói:

- Không nói chuyện này nữa. Ông trước cứ nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đi chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh.

Địch Vinh Thái không nghĩ tới những gì Tăng Nghị trải qua cũng có chút tương tự với mình. Năm đó, khi ông mười bốn tuổi cũng đã rời bỏ quê hương. Ông không khỏi thở dài một tiếng. Cảm giác cô độc bên ngoài một mình, ông ta có thể hiểu được cảm xúc của Tăng Nghị.

Tăng Nghị bước ra khỏi phòng họp hỏi:

- Bí thư Ngưu đâu rồi?

Người của cục Cảnh vệ lập tức đi gọi Ngưu Vượng Sâm. Ngưu Vượng Sâm chạy đến một hơi, trên mặt đổ đầy mồ hôi:

- Trưởng phòng Tăng có gì chỉ bảo?

- Anh mau cho người tìm cho tôi tám cái tô, phải là loại lớn nhất. Rồi thêm một cái bếp lò. Tôi muốn nấu nước tiên dược.

Tăng Nghị nói xong:

- Ngoài ra anh tìm cho tôi một cái hũ to, và một nồi nấu thuốc.

Ngưu Vượng Sâm liên tục gật đầu:

- Tôi lập tức đi làm ngay.

Tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy khó hiểu. Chữa bệnh cho một người vì sao lại dùng nhiều vật như vậy? Lại còn có nồi và hũ.

Chưa đến một hồi, Ngưu Vượng Sâm đã bảo người chở tới một xe gạch. Còn có hai trăm cân than. Người của cục Cảnh vệ tự mình động tay, ngay tại sân UBDN huyện tạo thành một cái lò. Sau đó bắt đầu nhóm lửa, chỉ chờ nồi tới là bắt lên nấu nước.

Tăng Nghị lúc này tìm được giấy bút, viết xuống hai phương thuốc, phân biệt làm hai tờ, sau đó đưa tới trước mặt Địch Vinh Thái, nói:

- Tôi nghĩ một chút, muốn trị bệnh này phải là hai bút cùng vẽ. Thuốc có tính nhiệt và thuốc hạ nhiệt phải dùng cùng nhau. Đây là phương thuốc có dược tính khá mạnh. Ông nên cân nhắc một chút xem có nên dùng hay không?

Địch Vinh Thái không ngờ cũng không thèm nhìn tới, nói:

- Cậu cứ việc trị đi. Phương thuốc này tôi không nhìn đâu.

- Nếu như vậy thì tôi cho người đi bốc thuốc.

Tăng Nghị đem một phương thuốc khác đưa cho Trương Kiệt Hùng:

- Anh đi ra phía trái, khoảng bốn trăm mét chính là trạm y tế xã.

Trương Kiệt Hùng so sánh hai phương thuốc, xác định không có nhầm lẫn, rồi sau đó giao phương thuốc cho người bên cạnh, nói:

- Trưởng phòng Tăng, cậu là bác sĩ, cho nên chuyện thuốc cậu cứ quyết định. Nhất định là phải dùng loại thuốc tốt nhất.

Tăng Nghị đành phải đi theo tên cảnh vệ kia đi ra ngoài bốc thuốc.

Trương Kiệt Hùng thấy Tăng Nghị đi xa thì liền lên tiếng:

- Thủ trưởng, tôi hiện tại liên hệ với lão Tạ một chút, đem phương thuốc này nói cho ông ấy biết, để ông ấy đưa ra nhận xét.

Địch Vinh Thái khoát tay nói:

- Không cần đâu. Tôi thấy trình độ của Tăng Nghị phải cao hơn Tạ Toàn Chương.

Địch Vinh Thái không phải là tùy tiện nói như thế. Tạ Toàn Chương bản lĩnh ông đã từng chứng kiến qua, tuy rằng là danh thủ quốc gia, nhưng tuyệt đối không có năng lực một kim châm có được hiệu quả như vậy.

Trương Kiệt Hùng cũng không nói nữa. Y đem hai phương thuốc cất vào trong túi, sau đó lấy cớ ra ngoài xem xét chuẩn bị tình hình rồi bước ra ngoài phòng họp.

Thang Vệ Quốc lúc này tiến lên hai bước, đến trước mặt Trương Kiệt Hùng nói:

- Trương tướng quân, lãnh đạo quân khu địa phương của chúng tôi hiện tại đã tới xã Lão Hùng, còn đang muốn anh hướng Địch lão xin chỉ thị một chút.

- Chờ đó!

Trương Kiệt Hùng rất bất mãn nhìn Thang Vệ Quốc, sau đó quay trở lại phòng họp. Khi y biết thân phận của Thang Vệ Quốc thì cũng biết cục diện của ngày hôm nay.

Thang Vệ Quốc ở trong bộ đội lăn lộn nhiều năm tất nhiên là biết nhìn người. Y biết rõ quy cũ trong đó. Địch lão một khi ra bên ngoài, người phụ trách công tác bảo vệ an toàn bên cạnh, nhất định phải là một nhân vật cấp bậc phó đoàn trưởng. Đừng nhìn tuổi của Trương Kiệt Hùng so với y không lớn hơn bao nhiêu, nhưng cấp bậc thì Thang Vệ Quốc không thể so sánh tới. Người ta dù gì cũng là thiếu tướng, lại là thiếu tướng bên cạnh lãnh đạo trung ương.

Chuyện nổ súng trên núi ngày hôm nay, chỉ cần vị Thiếu tướng Trương bỏ qua thì ngày sau mình sẽ không còn vấn đề gì, còn không thì chính mình tuyệt đối sẽ không chịu nổi. Cho nên Thang Vệ Quốc cũng ráng kềm chế tính tình lỗ mãng của mình, thành thật dựa theo quy cũ, trước báo cáo cho Trương Kiệt Hùng, rồi từ Trương Kiệt Hùng xin chỉ thị của Địch lão.

Chỉ trong chốc lát, Tkd đi ra nói:

- Địch lão nói, không cần kinh động bà con ở xã.

- Cám ơn Trương tướng quân.

Thang Vệ Quốc nói một tiếng cảm ơn, rồi khẩn trương mang chỉ thị của Địch lão chuyển đạt lại cho cha vợ của mình.

Sở Chấn Bang và Vi Trường Phong lúc này đã sớm chạy đến xã Lão Hùng. Mấy cái máy bay trực thăng đang bay xung quanh ngọn núi. Ngoại trừ hai người bọn họ, quân khu còn khẩn cấp điều tới một đại đội đặc chủng. Chỉ có điều chưa được sự chấp thuận của Địch lão, bọn họ không dám hạ xuống đất.

Thang Vệ Quốc sau khi phát ra tin tức, máy bay trực thăng mới tìm một chỗ yên lặng hạ xuống, đem hai vị tư lệnh thả xuống đất.

Sở Chấn Bang và Vi Trường Phong thay đổi y phục thường ngày. Dưới sự hộ tống của một vài cảnh sát đặc chủng tiến vào xã Lão Hùng. Còn lại đội đặc chủng cũng bắt đầu tiến vào xã Lão Hùng, âm thầm bài trừ những tai họa ngầm, đề phòng bất cứ lúc nào.

Khi đến sân UBND xã, liếc mắt đã nhìn thấy một cái nồi nước lớn đang nấu. Sở Chấn Bang có chút khó hiểu, chẳng lẽ đang muốn giết heo bò làm một nồi đồ ăn lớn sao?

Ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì ông đã thấy Địch lão đang đứng khoanh tay đứng bên cạnh nồi nước, rất có hứng thú xem một người thanh niên làm cái gì trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.