Tăng Nghị từ nhà
Thiệu Hải Ba đi ra, hành lý cũng chỉ có một chiếc thùng gỗ. Thiệu Hải Ba ngay từ đầu không đồng ý, cực lực giữ lại. Sau suy nghĩ một chút, Tăng
Nghị dù ra ngoài ở, nhưng cũng thuộc Vinh Thành, xem như tâm nguyện của
mình đã đạt được. Cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Tới chỗ thuê nhà, đơn giản thu dọn một chút, mua thêm vài thứ, xem như là mình đã có một căn nhà ở Vinh Thành.
Sau khi thu dọn xong, Tăng Nghị đặt thùng gỗ lên bàn, xoa xoa nụ hoa
trên bề mặt thùng một chút, chợt nghe cạch một tiếng, từ bên cạnh thùng
nứt ra một kẽ hở.
Bình thường cái thùng gỗ này đều cao thấp khép mở. Ở trên là nắp, ở dưới là thân hòm. Mà cái rương này của Tăng Nghị cũng là trái phải khép mở.
Thùng đầu tiên tách ra từ một bên, sau khi quay một trăm tám mươi độ thì vòng qua một trục khác, biến thành một tủ đứng nho nhỏ, giống như chúng ta mở một quyển sách rồi sau đó dựng đứng nó lên mặt bàn.
Tủ đứng chia làm ba tầng. Tầng trên là hơn mười cái bình sứ màu trắng.
Bình sứ trực tiếp gắn vào trong cái bệ lõm vào. Như vậy sẽ không phát
sinh động đậy. Hai tầng dưới đều là ngăn kéo. Tầng giữa có bốn ngăn kéo
nhỏ. Tầng dưới có hai ngăn kéo lớn hơn.
Loài thùng gỗ này là hộp thuốc làm nghề lúc xưa. Thời cổ, khi thầy thuốc đến khám bệnh tại nhà đều mang theo nó. Những bình sứ trắng ở tầng trên đều là thuốc trị ngoại thương và một số thuốc cấp cứu cải tử hồi sinh.
Bốn ngăn kéo chính giữa chính là đá châm cứu, kim châm cứu, hộp lửa và
thiết bị. Còn hai ngăn kéo dưới, một ngăn chứa giấy và bút mực, dùng để
viết đơn thuốc. Một ngăn đựng lương khô và sách thuốc. Thời cổ giao
thông không thuận lợi, có đôi khi thầy thuốc một lần đi khám bệnh phải
mất cả mấy ngày đường.
Thời đại thay đổi, tất cả những gì trong thùng gỗ đã không còn nhiều.
Tới thời hiện đại thì cơ bản không còn nhìn thấy những vật xưa cũ nữa,
đã bị hòm thuốc Tây y thay thế khi đến khám bệnh tại nhà.
Tăng Nghị mở một trong hai ngăn kéo to tầng dưới cùng, từ bên trong lấy
ra hai quyển sách. Một quyển là “Hoàng đế nội kinh”, nội dung hoàn toàn
khác với những quyển sách bán trên thị trường. Bên trong còn có chú
thich của ông cụ. Quyển sách này có thể nói là quyển sách cần thiết khi
học trung y. Còn một quyển thì không có tên, cũng không có bao ngoài.
Nội dung bên trong đều là viết tay, tổng hợp lại những trường hợp khi
ông cụ Tăng còn hành nghề y.
Ngoại trừ Tăng Nghị ra thì cũng không ai có thể hiểu quyển sách này nói
cái gì. Tất cả nội dung bên trong đều dùng tiếng lóng. Bản ghi chép này
ghi lại việc chữa bệnh cho những khai quốc công thần ngày xưa. Có rất
nhiều cái tên, đến nay vẫn còn được nhắc trên truyền hình hay điện ảnh.
Theo bản ghi chép này, ông cụ Tăng năm đó hẳn cũng là một vị xứng danh
“ngự y”. Hơn nữa trình độ còn rất cao. Nhưng kỳ quái chính là, Tăng Nghị từ nhỏ cũng chưa từng nghe ông nội nhắc tới chuyện này. Quyển sách này
là khi lâm chung, ông đã giao cho hắn. Lúc này cũng chẳng nói gì. Mấy
năm đó, Tăng Nghị cũng tìm rất nhiều tư liệu, nhưng chưa từng thấy nhắc
đến một vị ngự y họ Tăng nào. Điều này đã thành một vấn đề suy tư không
thể giải thích được của hắn.
Tuy nhiên, nội dung ghi chép trong quyển sách, Tăng Nghị tin là thật.
Tất cả trường hợp đều có chỗ đến chỗ đi. Giữa những hàng chữ, thậm chí
còn mơ hồ nhắc đến một số bí mật trong gia tộc cao nhất.
Khi rảnh rỗi, Tăng Nghị lại lấy quyển sách này ra xem. Bởi vì những bệnh án bên trong rất đặc sắc. Mỗi lần xem, hắn đều có thêm một chút thu
hoạch. Mà còn một nguyên nhân khác là hắn muốn từ trong đó tìm kiếm một
chút manh mối. Hắn biết y thuật ông nội mình rất cao minh nhưng lại tình nguyện ở một thị trấn nhỏ dưới chân núi sống quãng đời còn lại.
Không nghĩ tới, mình lại đi theo con đường của ông nội năm đó.
Tăng Nghị mỉm cười, mở quyển sách ra. Khi hắn đến Vinh Thành, cũng không dự đoán được hiện tại của mình lại như vậy, không ngờ trở thành chuyên
gia của sở Y tế tỉnh Nam Giang, khoảng cách trở thành ngự y chỉ là một
bước.
Buổi sáng hôm sau, Tăng Nghị ra ngoài tìm đồ ăn sáng. Sau khi ăn xong
trở về, ngoài cửa đã có một người chờ sẵn. Đó chính là Chủ nhiệm Uông
của viện trung y dược học.
- Quản lý Tăng, cậu thuê được chỗ này không tồi, rất gần với sở Y tế.
Chủ nhiệm Uông nhìn Tăng Nghị, cười chào đón trước:
- Thủ tục phòng khám tôi đã giúp cậu hết rồi. Tôi mang qua đây giùm cho cậu.
Tăng Nghị vội vàng cảm ơn:
- Thật làm phiền Chủ nhiệm Uông quá. Ngài cho tôi biết một tiếng, tôi
chạy qua đó lấy được rồi. Như thế nào lại phiền ngài chạy đến đây một
chuyến.
- Không phiền, không phiền.
Chủ nhiệm Uông đưa thủ tục cho Tăng Nghị, nói:
- Muốn nói làm phiền thì tôi hiện tại có một việc muốn phiền đến quản lý Tăng.
Tăng Nghị khoát tay:
- Chúng ta vào trong rồi hãy nói.
Đi vào trong phòng, Tăng Nghị rót cho Chủ nhiệm Uông một ly nước, cười nói:
- Tôi điều kiện chỗ này còn đơn sơ, tiếp đón không được chu đáo. Mong Chủ nhiệm Uông đừng trách.
- Không sao đâu!
Chủ nhiệm Uông khoát tay:
- Đây chỉ là tạm thời mà thôi. Tôi khi mới tốt nghiệp về công tác, đơn
vị phân cho phòng ở, ngay cả cái phòng vệ sinh còn không có. So với chỗ
này còn đơn sơ hơn. Công việc của quản lý Tăng là bảo vệ sức khỏe cho Bí thư Phương. Về sau tiền đồ khẳng định là không nói trước được.
- Cũng không phải người ngoài, lời khách sáo xin ngài đừng nói.
Tăng Nghị cười:
- Chủ nhiệm Uông vừa rồi nói có chuyện, là chuyện gì vậy? Nếu tôi có thể làm khẳng định sẽ không hai lời.
Chủ nhiệm Uông trước nói một tiếng cảm ơn, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Danh Sĩ ở thành phố bị bệnh.
Tôi có một người bạn làm trong tập đoàn Danh Sĩ. Ông ấy biết tôi làm
việc trong hiệp hội trung y, quen biết khá nhiều chuyên gia liền tới hỏi tôi. Là bạn bè mấy chục năm, cho nên….
Tăng Nghị vừa nghe, liền nói:
- Là việc này à? Không thành vấn đề. Tôi đi với ngài một chuyến là được. Tuy nhiên, tôi không dám nói trước là sẽ trị hết bệnh, chỉ có thể nói
là hết sức.
- Hiểu rồi, hiểu rồi. Quản lý Tăng đồng ý đi một chuyến thì tôi đã cảm ơn lắm rồi.
Chủ nhiệm Uông liên tục nói lời cảm ơn. Ông ta không nghĩ tới Tăng Nghị
lại đồng ý một cách thống khoái như vậy. Bình thường khi ông đi tìm
những chuyên gia khác, nói hết nước miếng mới vất vả mời người tới.
Nhưng còn chưa nhất định có thể trị được bệnh.
- Có một việc tôi xin nói rõ với quản lý Tăng. Bệnh của Chủ tịch hội
đồng quản trị tập đoàn Danh Sĩ, theo tôi được biết thì đã lâu rồi. Sợ là có đến hai năm. Nghe nói là đã tìm rất nhiều danh y nhưng tất cả đều bó tay.
Chủ nhiệm Uông nói ra, sợ đến lúc đó Tăng Nghị lại trách mình. Ông ta
lúc trước đã mời rất nhiều chuyên gia, nhưng khi nghe tới chuyện này,
tất cả đều lắc đầu cự tuyệt, sợ trị không được thì hỏng hết thanh danh
của mình.
Tăng Nghị khoát tay:
- Không có việc gì đâu. Thấy người bệnh rồi nói sau.
Chủ nhiệm Uông rất cảm kích:
- Vậy cậu thấy khi nào thì tiện, để tôi liên lạc với bên kia.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút:
- Trước mắt thì phòng khám còn chưa khai trương, tôi cũng chẳng có việc gì. Ngoại trừ cuối tuần thì còn lại đều được.
- Để tôi liên lạc một chút.
Chủ nhiệm Uông đứng lên, ra bên ngoài gọi điện thoại. Chỉ hai phút sau, ông ta liền trở lại, nhỏ giọng nói:
- Quản lý Tăng, hôm nay có tiện không? Bên kia họ nói hiện tại có thể sang.
- Xem ra bệnh này rất cấp bách. Được rồi, để tôi theo ngài một chuyến.
Tăng Nghị đứng lên:
- Chủ nhiệm Uông cứ ở dưới lầu chờ tôi. Để tôi đi lấy đồ.