Nửa tiếng sau, thuốc đã được bào chế xong. Thư ký Đường tự mình bưng mâm thuốc, cùng Tăng Nghị quay trở lại phòng.
- Thuốc đắng dã tật. Ngàn vạn lần đừng sợ thuốc đắng.
Tăng Nghị bưng chén thuốc:
- Bà hãy thử một chút. Nếu cảm thấy không nóng thì tốt nhất là uống một
hơi. Tôi cam đoan sau khi uống xong, bà sẽ cảm thấy hiệu quả ngay.
Lý Chính Khôn không cảm thấy sốt ruột, chính là muốn nhìn xem hiệu quả
sau khi dùng thuốc như thế nào. Khi nghe Tăng Nghị nói vậy, ông cảm thấy giọng điệu của hắn hơi lớn. Người bệnh không phải bệnh một hai ngày,
cho dù là đúng bệnh thì thuốc cũng không nhanh có hiệu quả như vậy.
Phùng Ngọc Cầm cảm thấy rất tin tưởng. Bà dùng môi cảm giác một chút
nhiệt độ của thuốc. Mặc dù vừa mới nấu, nóng hừng hực, nhưng lại không
bỏng. Vì thế liền uống hết một hơi. Sau đó buông chén thuốc xuống, lẳng
lặng chờ thuốc phát huy tác dụng.
Trong phòng trở nên im ắng. Tất cả mọi người cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phùng Ngọc Cầm.
Mười phút sau, bụng Phùng Ngọc Cầm phát ra tiếng kêu ồn ột. Nét mặt của bà lộ ra vẻ thống khổ.
Hỏng rồi!
Mọi người trong lòng đánh bộp một cái. Giám đốc sở Phùng muốn đi tiêu
chảy. Y tá lập tức đến bên giường, chuẩn bị đỡ Phùng Ngọc Cầm đứng dậy.
- Không vội!
Phùng Ngọc Cầm nâng tay ngăn cản, ra hiệu mình còn chịu đựng được:
- Chờ một chút đi!
Mọi người đều thở ra, tiếp tục chờ đợi.
Qua tiếp nửa tiếng nữa, Phùng Ngọc Cầm không còn vẻ muốn tiêu chảy nữa
mà nét thống khổ càng lúc càng mờ nhạt. Đến cuối cùng, bà không ngờ
trước mặt mọi người chìm vào giấc ngủ.
Tảng đá trong lòng mọi người rốt cục rơi xuống. Thật sự là có hiệu quả!
Cả tuần nay, Giám đốc sở Phùng lúc nào cũng bị cơn đau tra tấn, ngay cả
việc chợp mắt cũng biến thành điều cực kỳ xa xỉ, chưa từng có giấc ngủ
chân chính quá một phút đồng hồ.
Lý Chính Khôn tiến lên một bước, cẩn thận quan sát, rồi hạ giọng ra kết luận:
- Trạng thái người bệnh chuyển biến tốt đẹp. Sốt cũng bắt đầu hạ, hẳn là không còn cái gì nguy hiểm. Tất cả mọi người lui ra ngoài đi, để người
bệnh nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người bước chân nhẹ nhàng, thật cẩn thận lui ra, sợ tiếng động của mình quấy nhiễu giấc ngủ của Giám đốc sở Phùng.
Tăng Nghị cũng chuẩn bị lui ra ngoài, Lý Chính Khôn liền nói:
- Tiểu Tăng à, cậu ở lại chỗ này tiếp tục chiếu cố người bệnh. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì cũng kịp xử lý đúng lúc.
Phương Nam Quốc vui buồn không hiện ra trên gương mặt. Lúc này thấy vợ
có thể chìm vào giấc ngủ một cách bình yên, thì trong lòng cảm thấy quá
mức vui mừng, sắc mặt có chút ửng hồng. Nghe được lời nói của Lý Chính
Khôn, ông đặt bàn tay to của mình lên vai Tăng Nghị, dùng sức vỗ:
- Tiểu Tăng, hay là kêu Tăng Nghị đi? Tốt, cậu tốt lắm. Nơi này toàn bộ nhờ vào cậu.
Mọi người nhìn Tăng Nghị, ánh mắt khẩn trương. Có thể khiến cho Bí thư
Tỉnh ủy nói “tốt lắm”, và còn có thể khiến Bí thư Tỉnh ủy nhớ kỹ tên của anh, đây chẳng khác nào khả năng thăng quan phát tài của anh sẽ được
nâng lên.
Mọi người cùng nhau bước xuống lầu, tiễn bước Lý Chính Khôn và Phương
Nam Quốc. Sau khi trở lại văn phòng thì liền đều lấy tay xoa bên hông
của mình. Rốt cuộc thì lão Lý phía dưới tay phải giấu cái gì? Thái độ
của ông ấy đối với tên thực tập sinh ban đầu rất gay gắt, thậm chí là ác liệt. Nhưng sao chỉ bằng một câu, đã khiến cho lão Lý trong nháy mắt
thay đổi 180o?
Cân nhắc đi cân nhắc lại, ai cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì.
Thiệu Hải Ba cũng không có tâm suy nghĩ điều đó. Y hiện tại đầu óc trở
nên mơ hồ. Hôm nay, ở phòng đặc biệt số 1, Trương Nhân Kiệt ngay trước
mặt mọi người miễn đi chức Chủ nhiệm của y, tất nhiên là không phải nói
đùa. Nếu không thì ông ta chẳng còn là viện trưởng nữa, về sau còn gì là uy tín nữa, làm sao mà trấn áp được các bác sĩ trong bệnh viện này nữa?
Phòng cấp cứu tình huống như thế nào thì toàn bộ nhân viên bệnh viện ai
cũng biết. Cả năm không có ngày nghỉ thì không nói, mà đưa tới đều là
những ca bệnh nặng. Một khi ứng phó không thỏa đáng thì sẽ gây thành sự
cố. Đến lúc đó lại bị Trương Nhân Kiệt túm tóc, khẳng định là khó bước
đi nửa bước.
Thiệu Hải Ba phấn đấu nhiều năm như vậy, mới trở nên nổi tiếng, nhưng
chỉ trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, trong lòng nhất
thời đều cảm thấy sầu ai.
Khi tan tầm, y vào phòng bệnh đặc biệt số 1, dặn dò Tăng Nghị vài câu rồi sau đó lái ô tô về nhà.
Trong nhà lúc này đã được bày sẵn một bàn đồ ăn, chờ Tăng Nghị về đổi
gió. Ai ngờ chỉ có mình Thiệu Hải Ba trở về, mà không có Tăng Nghị. Vợ
của Thiệu Hải Ba liền hỏi thăm, nhưng y cũng chẳng còn tâm trạng nào trả lời, cơm cũng không muốn ăn, liền vào nhà nằm than thở.
Cả đêm trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ. Đang mơ mơ màng màng,
Thiệu Hải Ba nhìn đồng hồ. Ôi, muộn giờ rồi! Y không kịp rửa mặt, vội
khẩn trương lái xe chạy đến bệnh viện.
Khi vừa vào đến cổng chính, tâm trạng Thiệu Hải Ba liền chùng xuống.
Trương Nhân Kiệt chắc hẳn đang ở trong phòng khám bệnh lầu dưới, chờ y
đến để đưa quyết định chuyển đi.
Sau khi dừng xe, Thiệu Hải Ba liền chậm rãi đi tới, hướng về phía Trương Nhân Kiệt, trong lòng cố trấn an. Nếu thật sự không được thì cùng lắm
sẽ gọi điện cho bạn học cũ ngoài tỉnh. Nghe nói hiện nay anh ta đang là
Phó cục trưởng cục Y tế thành phố đó. Sắp xếp công tác cho mình hẳn là
không thành vấn đề.
- Viện trưởng Trương, tôi đến muộn, xin được làm kiểm điểm trước ngài.
Thiệu Hải Ba trước mặt Trương Nhân Kiệt giống như học sinh tiểu học làm
kiểm điểm trước thầy giáo. Khi nói lời này, sắc mặt của y hơi chút khó
chịu.
Vốn tưởng rằng nghênh đón mình là mưa rền, gió dữ, ai ngờ Trương Nhân Kiệt lại cười ha hả:
- Hải Ba à, mấy ngày nay thật vất vả cho cậu. Vì bệnh của Giám đốc sở
Phùng, cậu ngày đêm làm lụng. Khi Giám đốc sở Phùng lành bệnh, tôi sẽ
phê cho cậu mấy ngày phép, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt. Có như thế thì
mới có khả năng phục vụ cho người bệnh.
Thiệu Hải Ba trong đầu liền ong ong lên. Sao lại chuyển biến như thế này? Viện trưởng Trương không phải là đang diễn kịch chứ?
- Viện trưởng, tôi về sau nhất định sẽ nghiêm khắc với bản thân. Chuyện như vậy tuyệt không tái lại nữa.
Trương Nhân Kiệt giọng điệu oán trách:
- Sao cậu lại nói như thế? Tôi nhất định còn phải kêu gọi các đồng chí trong bệnh viện học tập cậu.
Nói xong, Trương Nhân Kiệt thân thiết ôm lấy cánh tay của Thiệu Hải Ba :
- Đi, theo tôi đến chăm sóc Giám đốc sở Phùng.
Thiệu Hải Ba xoa mồ hôi trên trán, cẩn thận hỏi:
- Giám đốc sở Phùng có đỡ hơn chưa?
- Kỳ tích! Quả thật là kỳ tích.
Trương Nhân Kiệt nói lớn:
- Bệnh của Giám đốc sở Phùng đã đỡ hơn phân nửa. Hải Ba, làm tốt lắm.
Nhân tài như Tăng Nghị, về sau phải tiến cử cho bệnh viện chúng ta nhiều hơn. Tôi chuẩn bị đề nghị sau này cho cậu phụ trách công tác đó.
Thiệu Hải Ba vừa nghe, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Nói như vậy,
chức Chủ nhiệm của mình chẳng những không mất đi, mà ngược lại còn đi
vào quản lý cao tầng của bệnh viện?
Từ phòng khám bệnh lầu một, các thầy thuốc đều nhìn thấy cảnh viện
trưởng sáng sớm đã mỏi mắt chờ mong đứng ở cửa. Mọi người cứ tưởng viện
trưởng đang chờ một vị lãnh đạo quan trọng nào. Hóa ra là đang chờ Chủ
nhiệm Thiệu. Không thể nào! Nghe nói viện trưởng ngày hôm qua trước mặt
mọi người phát hỏa, muốn Chủ nhiệm Thiệu đến phòng cấp cứu báo danh,
chẳng lẽ lời đồn này là giả?
Nhưng nhìn thái độ của viện trưởng Trương với Thiệu Hải Ba, hòa ái, dễ
gần, thỉnh thoảng còn vỗ vai. Viện trưởng Trương trước giờ chưa từng
thân thiết với ai như thế. Mọi người liền cảm thấy thoải mái. Cũng không biết là ai đã tạo nên lời đồn như vậy. Chủ nhiệm Thiệu giỏi như vậy,
khiến cho viện trưởng phải đứng đón ở cửa, bằng không thì chính mình hôm nay nói không chừng sẽ đắc tội với Chủ nhiệm Thiệu.
Thiệu Hải Ba ngày hôm qua cả đêm không ngủ, thì Trương Nhân Kiệt cũng
không chợp mắt được. Ông ta cả đêm cân nhắc, phải như thế nào mới lấy
lại được ấn tượng của Giám đốc sở Phùng đối với mình.
Chính vì sai lầm của mình, khiến cho Giám đốc sở Phùng lâm vào cửa tử,
đã là tội đáng chết. Nghĩ muốn bù lại mà không biết phải làm như thế
nào. Ngày hôm qua ngàn vạn lần không nên nóng lòng đoạt công rồi nói
sai, khiến cho Giám đốc sở Phùng phải hiểu lầm. Lúc này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hiện tại, người có thể nói trước mặt Giám đốc sở Phùng chỉ có Tăng Nghị. Bất kể Tăng Nghị chỉ là một thực tập sinh, bất cứ lúc nào có thể nịnh
được thì nịnh. Hơn nữa, cũng chưa chắc người ta đã chịu nói chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui, viện trưởng Trương liền nhớ tới Thiệu Hải Ba . Thiệu
Hải Ba là sư huynh của Tăng Nghị, nếu mình đối xử tốt với y thì Tăng
Nghị sẽ đối xử tốt với mình. Chỉ cần tên tiểu tử kia không hồ đồ thì hẳn sẽ biết phải làm gì.
Mặc dù biết nói với Thiệu Hải Ba như vậy là rất mất mặt nhưng làm gì có
biện pháp nào hay hơn. Tình thế mạnh hơn người. Lãnh đạo một khi sinh ra ấn tượng không tốt đối với anh, thì tiền đồ của anh cam đoan là một
chút ánh sáng cũng không có.
So sánh với vị trí viện trưởng và tiền đồ của mình, mặt mũi thì tính cái gì. Sau khi trong lòng đã có quyết định, Trương Nhân Kiệt sớm đến bệnh
viện chờ Thiệu Hải Ba .
Đẩy cánh cửa phòng đặc biệt số 1, đã nghe được tiếng cười của Phùng Ngọc Cầm. Giờ phút này bà đã hoàn toàn khôi phục được phong thái của một đệ
nhất phu nhân. Nét mặt tỏa sáng, khí thế hừng hực, so với người bệnh
ngày hôm qua là hoàn toàn khác nhau.
Nhìn thấy Trương Nhân Kiệt bước vào, nét mặt Phùng Ngọc Cầm sa sầm
xuống, trong bụng thầm nhủ ông ta còn mặt mũi nào mà xuất hiện nữa. Thầy thuốc Tiểu Tăng chỉ cần một phương thuốc là đã chữa khỏi bệnh, còn ông
lại hành tội tôi, lại còn xém dùng đến liệu pháp ghê tởm kia nữa.
Trương Nhân Kiệt nhìn thấy sắc mặt Phùng Ngọc Cầm thì biết là tình huống không ổn. Tuy nhiên vẫn kiên trì tiến lên chào hỏi:
- Giám đốc sở Phùng, báo cho bà một tin tức tốt. Bệnh viện đã quyết định cho bác sĩ Tăng Nghị được trở thành bác sĩ chính thức, hưởng thụ đãi
ngộ của một chuyên gia. Mấy ngày nay, tôi để cậu ấy ở đây, là chuyên tâm chăm sóc cho Giám đốc sở Phùng.
Phùng Ngọc Cầm hừ một tiếng:
- Tăng Nghị ở đây sẽ không khiến viện trưởng Trương phải lo lắng. Ngày
mai tôi sẽ sắp xếp cho cậu ấy đến tổ chuyên gia chữa bệnh của sở Y tế
báo danh.
Trương Nhân Kiệt a một tiếng, giật mình. Tên tiểu tử này số quả thật là
tốt. Tổ chuyên gia chữa bệnh của sở Y tế, người bình thường có thể vào
sao?
Lý Chính Khôn cũng là một “ngự y”, phụ trách sức khỏe cho các lãnh đạo
trung ương. Còn tổ chuyên gia của sở Y tế, chính là “ngự y” của tỉnh Nam Giang, phụ trách sức khỏe cho các lãnh đạo cấp Phó tỉnh trở lên. Có thể có tư cách vào được chỗ này, kia tuyệt đối là ngàn người chọn mười.
Toàn bộ thầy thuốc tỉnh Nam Giang, người nào lại không suy nghĩ nát óc
để vào được nơi này. Ngoại trừ là trình độ y thuật cao, thì còn phải có
quan hệ. Mỗi ngày được thân cận với các lãnh đạo, tiền đồ còn có thể kém sao?