Thủ Tịch Ngự Y

Chương 122: Chương 122: Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ




Bước vào Tỉnh ủy và UBND tỉnh, Tăng Nghị gọi điện thoại cho Đường Hạo Nhiên, sau đó trực tiếp đến cửa phòng Phương Nam Quốc.

- Bí thư Phương đang tiếp khách, cậu chờ bên ngoài một lát.

Đường Hạo Nhiên nhiệt tình bước tới, bắt tay Tăng Nghị. Sau khi Tăng Nghị đến Nam Vân, y không còn cơ hội gặp Tăng Nghị thường xuyên:

- Ngồi đi, uống một tách trà nhé.

Tăng Nghị từ trong túi lấy ra một hộp trà:

- Nếm thử một chút trà mà tôi mang tới đi.

Đường Hạo Nhiên cười:

- Cho dù hiện nay cậu đang làm trà, nhưng cũng không cần gặp ai cũng phát, khiến mỗi người đều biết.

- Bí thư Phương sức khỏe gần đây như thế nào?

Tăng Nghị hỏi.

- Tốt lắm, vết thương cũ trên lưng cũng đã lâu rồi không tái phát. Mấy hôm trước tôi còn mát xa cho Bí thư, ông ấy khen cậu rất nhiều.

Ngoài cửa còn rất nhiều lãnh đạo đang chờ báo cáo công tác với Phương Nam Quốc, nhìn thấy Đường Hạo Nhiên thư ký của Bí thư Tỉnh ủy thân thiết với một chàng thanh niên thì không khỏi suy đoán thân phận của người đó.

Không bao lâu sau, từ bên trong đi ra một người đàn ông trung niên thần thái uy nghiêm, lên tiếng chào hỏi thân thiết với Đường Hạo Nhiên rồi mang cặp công văn rời đi.

Đường Hạo Nhiên lập tức bước vào bên trong. Chưa đến một hồi, y ngoắc tay Tăng Nghị:

- Tăng Nghị, Bí thư muốn gặp cậu.

Dòng người xếp hàng bên ngoài rất kinh ngạc. Chính mình vì muốn báo cáo công tác với Bí thư Phương mà đã hẹn trước vài ngày. Hôm nay lại phải xếp hàng cả ngày, người thanh niên này làm cái gì, không ngờ chỉ vừa mới tới đã có thể được Bí thư cho gọi.

Tăng Nghị bước vào văn phòng của Phương Nam Quốc. Phương Nam Quốc đang phê duyệt văn kiện, nói với Đường Hạo Nhiên:

- Văn kiện này khẩn cấp, cậu hãy lập tức đi làm đi.

Đường Hạo Nhiên tiếp nhận văn kiện, rồi rót nước vào tách cho Phương Nam Quốc, rót thêm một tách nữa cho Tăng Nghị, lúc đó mới rời khỏi văn phòng.

- Ngồi đi.

Phương Nam Quốc mỉm cười, chỉ vào cái ghế dựa trước mặt nói:

- Mấy tháng không gặp, như thế nào lại cảm thấy xa lạ.

Tăng Nghị liền cười ha hả ngồi xuống, thuận tay lấy ra một hộp trà:

- Bí thư Phương, đây là trà mang tôi mang từ Nam Vân đến. Ngài nếm thử một chút xem.

Phương Nam Quốc cầm lấy hộp trà, có chút hứng thú nói:

- Nghe nói cậu ở Nam Vân giúp đỡ người nghèo làm chính là loại trà này?

Tăng Nghị gật đầu:

- Tôi đã đổi tên cho loại trà này là Tướng Quân Trà. Đại bộ phận huyện Nam Vân đều trồng loại trà này. Nếu có thể đem Tướng Quân Trà ra thị trường, Nam Vân sẽ có hy vọng thoát khỏi hình ảnh huyện nghèo khó của quốc gia.

- Tướng Quân Trà? Ý tưởng không tồi.

Phương Nam Quốc khen một câu, rồi đặt hộp trà xuống. Ông ta cũng cảm giác được Tăng Nghị thay đổi rất lớn, kiên định hơn trước kia rất nhiều.

- Nếu ngài có thể đi đầu trong việc uống Tướng Quân Trà, tôi tin tưởng Tướng Quân Trà rất nhanh có thể thịnh hành ở Nam Giang.

Phương Nam Quốc mỉm cười. Tăng Nghị thật lá gan cũng không nhỏ, không ngờ dám đem tính danh của mình ra kinh doanh. Ông ta nói:

- Trà thì tôi xin nhận. Có rảnh thì cậu đến thăm cô Phùng đi. Gần đây bà ấy cứ nhắc cậu mãi.

Tăng Nghị liền gật đầu:

- Tôi chuẩn bị sau khi đến gặp Bí thư Phương sẽ lập tức đến thăm cô Phùng.

Phương Nam Quốc chỉ biết Tăng Nghị tìm mình cũng không phải chính sự liền khoát tay, cầm lấy văn kiện đã phê trên bàn nói:

- Tối nay về nhà ăn cơm nhé.

Tăng Nghị biết Phương Nam Quốc muốn hỏi đến bệnh tình của vết thương thì liền nói:

- Cảm ơn Bí thư Phương, để tôi đến thăm cô Phùng ngay bây giờ.

Rời khỏi văn phòng, Đường Hạo Nhiên nói:

- Buổi tối an bài như thế nào?

Tăng Nghị chỉ vào cửa phòng làm việc.

Đường Hạo Nhiên liền hiểu ra. Y vỗ vai Tăng Nghị cười nói:

- Tối nay xem tình hình như thế nào rồi gọi điện liên lạc.

Tăng Nghị tạm biệt Đường Hạo Nhiên, xuống lầu thì đụng phải Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý buôn bá và mậu dịch Niếp Quốc Bình.

- Chào Phó chủ tịch tỉnh Niếp!

Tăng Nghị lên tiếng chào.

Niếp Quốc Bình cau mày một lát rồi mới nhận ra Tăng Nghị. Hiện tại trong Tỉnh ủy và UBDN tỉnh không nhiều người biết hắn. Chỉ có điều Tăng Nghị biết mình hay không thôi. Niếp Quốc Bình hai tay đặt trên bụng, cười ha hả:

- Là Tiểu Tăng à, trở về khi nào vậy?

- Vừa mới về tới. Phó chủ tịch tỉnh Niếp khí sắc thật tốt.

Niếp Quốc Bình liền đoán được Tăng Nghị hơn phân nửa là từ chỗ Phương Nam Quốc ra. Ông ta mỉm cười nói:

- Công tác ở cơ sở, thu hoạch nhất định là rất lớn.

Tăng Nghị vốn muốn đến sở Thương mại, nhưng hiện tại đụng phải Niếp Quốc Bình là người được phân công quản lý sở Thương mại, hắn thầm nghĩ có thể thuận tiện nói luôn:

- Tôi đang muốn sang gặp Phó chủ tịch tỉnh Niếp để báo cáo công tác.

Niếp Quốc Bình cười nói:

- Tôi muốn cùng với Chủ tịch tỉnh Tôn bàn chuyện. Như vậy đi, cậu cứ sang chỗ tôi ngồi chờ trước nhé.

- Cám ơn Phó chủ tịch tỉnh Niếp. Ngài bận trăm công ngàn việc mà lại phải tiếp một cán bộ cơ sở nhỏ như tôi.

Niếp Quốc Bình cười khoát tay, cũng không nói nhiều với Tăng Nghị, đi lên lầu tìm Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt.

Thư ký của Niếp Quốc Bình là Lư Hiểu Bằng, cười nói với Tăng Nghị:

- Chú em Tăng, sang chỗ tôi uống trà, nghỉ chân một chút. Từ Nam Vân đến đây hẳn là vất vả.

Tăng Nghị trong lòng buồn bực. Chính mình trước kia cùng Lư Hiểu Bằng cũng đã gặp mặt, nhưng chưa đến mức xưng huynh gọi đệ. Hắn không thể tượng tượng được Lư Hiểu Bằng nhiệt tình này là từ đâu tới:

- Vậy xin quấy rầy thư ký Lư.

- Có cái gì mà quấy rầy chứ. Đồng chí cơ sở đến đây, vốn nên nhiệt tình tiếp đãi.

Lư Hiểu Bằng cười rất thân thiết, dẫn Tăng Nghị đến phòng của Niếp Quốc Bình.

Rót cho Tăng Nghị một tách trà, Lư Hiểu Bằng nói:

- Chú em Tăng, UBND tỉnh này đều nói cậu y thuật rất cao minh, giống như Hoa Đà tái thế.

Tăng Nghị khoát tay:

- Quá khen, quá khen. Tôi làm sao dám so sánh với Hoa Đà chứ.

Lư Hiểu Bằng vươn tay:

- Tôi gần đây cảm thấy trên người không được thoải mái. Cậu hãy giúp tôi xem qua một cái?

“Khụ, đây không phải chỉ là giơ tay lao động thôi sao?”. Tăng Nghị cười, thầm nghĩ khó trách Lư Hiểu Bằng khách khí với mình như vậy. Hóa ra là muốn mình coi bệnh giùm anh ta.

Hắn vươn tay, bắt mạch cho Lư Hiểu Bằng, một lát sau mới nói:

- Không có gì trở ngại, Chỉ là bệnh ngoài da thông thường, âm dương không đều. Để tôi kê cho anh một phương thuốc, điều trị một chút là khỏi ngay.

Lư Hiểu Bằng liền lộ ra thần sắc thất vọng, hỏi:

- Không có biểu hiện gì xấu sao?

Tăng Nghị cảm thấy hơi bực. Tại sao mình hỏi anh ta không bệnh, anh ta lại thất vọng? Trên đời này có người nào lại trông ngóng mình mắc bệnh.

- Không có gì xấu. Sức khỏe của thư ký Lư bình thường. Hàng ngày nên thường xuyên tập thể dục.

Lư Hiểu Bằng thu tay lại:

- Đúng vậy, tôi mỗi ngày đều tập thể dục nên sức khỏe mới tốt như vậy.

Tăng Nghị đưa cho Lư Hiểu Bằng một phương thuốc uống cũng được, không uống cũng được:

- Phương thuốc này không cần dùng nhiều. Ba lần là được.

Lư Hiểu Bằng luôn miệng nói cảm ơn:

- Chú em Tăng, uống trà đi.

Nói xong rồi đứng dậy ngồi vào bàn làm việc của mình, cầm lấy một văn bản xem qua.

Tăng Nghị lắc đầu, trong bụng thầm nói Lư Hiểu Bằng này thật sự kỳ quái. Hoàn toàn chẳng hiểu ra sao? Chính mình nói anh ta không bệnh, anh ta ngược lại mất hứng.

Nửa tiếng sau, Niếp Quốc Bình trở lại. Nhìn thấy Tăng Nghị ngồi ở gian ngoài, liền lên tiếng:

- Tiểu Lư, sao cậu lại không mời Tăng Nghị vào bên trong ngồi?

Tăng Nghị đứng dậy, cười nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, trong phòng làm việc tất cả đều là văn kiện cơ mật, chỉ có Chủ tịch tỉnh mới vào. Tôi không dám vào đâu.

- Cậu đúng là Tiểu Tăng!

Niếp Quốc Bình cười, trêu ghẹo một câu:

- Mau vào đây ngồi đi.

Sau khi ngồi xuống, Niếp Quốc Bình lại hỏi:

- Tiểu Tăng, có phải công tác gặp khó khăn gì?

Tăng Nghị liền cười nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Niếp liệu sự như thần. Đối với công tác cơ sở ngài thật sự rất am hiểu. Tôi còn chưa báo cáo thì ngài đã biết ý đồ của tôi đến đây, khiến cho tôi cảm thấy ngại quá.

- Tôi chỉ biết cậu tới đây có việc.

Niếp Quốc Bình mỉm cười nói:

- Nói đi.

Tăng Nghị liền từ trong túi lấy ra tập tài liệu của Nam Vân, đặt xuống bàn của Niếp Quốc Bình:

- Nghe nói tháng sau tỉnh tổ chức một phái đoàn giao lưu sang Anh quốc. Huyện Nam Vân chúng tôi rất quý trọng cơ hội lần này. Đây là tài liệu của chúng tôi.

Niếp Quốc Bình liền cười nói:

- Lãnh đạo huyện Nam Vân rất biết cách chọn thuyết khách, phái cậu qua đây nói chuyện.

- Tổ chức tín nhiệm thì mới đem chuyện này giao cho tôi.

Tăng Nghị cười.

- Để tôi xem qua rồi mới nói.

Niếp Quốc Bình đeo mắt kính vào rồi xem qua tài liệu của huyện Nam Vân một lần:

- Đem toàn bộ đặc sắc của Nam Vân làm thành một khối, ý tưởng này khá độc đáo.

- Có ý tưởng không khẳng định không đủ. Còn cần Phó chủ tịch tỉnh Niếp chỉ đạo và quan tâm.

Niếp Quốc Bình buông mắt kính xuống nói:

- Ý tưởng của các người không sai, lại phái tới một vị thuyết khách như cậu. Tôi cảm thấy phủ quyết là điều rất khó.

Tăng Nghị biết Niếp Quốc Bình đây là đồng ý nên khẩn trương nói lời cảm ơn, sau đó lấy ra một hộp trà:

- Đây là đặc sản trà của huyện Nam Vân chúng tôi. Phó chủ tịch tỉnh Niếp sau khi uống xong sẽ cảm thấy, tuyệt không thua gì trà Long Tỉnh cực phẩm đâu.

- Tiểu Tăng, không phải là tôi phê bình cậu. Đây là tác phong không thấy thỏ là không thả ưng. Hôm nay nếu tôi không đồng ý thì chắc cậu không chịu lấy trà ngon ra.

- Sao lại như vậy được? Nếu Phó chủ tịch tỉnh Niếp thích uống thì ngày mai tôi cho người mang đến cho ngài một xe.

- Cậu đấy…

Niếp Quốc Bình cười ha hả, tiếp nhận hộp trà:

- Cho cậu xuống cơ sở, thật là một tổn thất lớn ở tỉnh. Hiện tại tôi cảm thấy đau đầu. Bình thường cũng không gọi bác sĩ đến. Trình độ của bác sĩ hiện nay thật sự khiến người ta không yên tâm.

Tăng Nghị còn có chút kinh ngạc, trong bụng thầm nói, hôm nay tại sao tất cả mọi người đều muốn hắn xem bệnh.

- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, có bệnh thì phải khám bệnh. Sức khỏe là tiền vốn mà.

- Hôm nay cậu đến thì xem mạch giùm luôn cho tôi, xem có cái gì cần phải chú ý hay không. Tôi tin tưởng vào trình độ của cậu.

Niếp Quốc Bình cười ha hả.

Tăng Nghị có chút không rõ. Trước kia đâu bao giờ thấy các người tìm tôi xem bệnh. Tôi chẳng lẽ không thoát nổi cái Cục Bảo vệ sức khỏe đó sao?

Tuy nhiên, hắn vẫn xem mạch giùm cho Niếp Quốc Bình, phát hiện Niếp Quốc Bình cũng chẳng có bệnh tật gì, chỉ là tính khí suy yếu, ăn cái gì cũng không tiêu. Ngoài ra thì chẳng còn gì khác.

Nghe xong Tăng Nghị chẩn đoán, Niếp Quốc Bình nói:

- Đó là bệnh cũ nhiều năm, cũng không quan trọng. Không nghĩ tới cậu chỉ xem mạch là biết. Tôi đã nói rồi, cậu đi xuống cơ sở là một tổn thất cho tỉnh. Những thầy thuốc khác cũng không có bản lãnh như cậu.

Tăng Nghị cười:

- Phó chủ tịch tỉnh Niếp quá khen. Tôi tranh thủ sớm ngày làm ra chiến tích, trở lại Vinh Thành phục vụ các lãnh đạo.

Tăng Nghị viết một phương thuốc. Niếp Quốc Bình nhận lấy cũng không nói gì thêm, khách khí vài câu. Tăng Nghị liền đứng dậy cáo từ.

Rời khỏi văn phòng của Niếp Quốc Bình, Tăng Nghị vẫn không hiểu ra làm sao, trong bụng thầm nhủ Niếp Quốc Bình và Lư Hiểu Bằng đang có chuyện gì. Không có việc tự dưng lại thích tìm người bắt mạch.

Rời khỏi Tỉnh ủy và UBDN tỉnh, Tăng Nghị lại đến sở Y tế.

Đi ngang qua văn phòng của Quách Bằng Huy, hắn gõ cửa bước vào, chuẩn bị hỏi thăm trước Phùng Ngọc Cầm có ở đây hay không.

Quách Bằng Huy nhìn Tăng Nghị, ngay lập tức bước ra khỏi bàn làm việc, nét mặt nhiệt tình nói:

- Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ đại giá quang lâm?

- Cái gì Phó trưởng ban?

Tăng Nghị vừa vào cửa đã nghe Quách Bằng Huy nói như vậy nên cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng hiểu là có ý tứ gì trong đó.

- Mau đến đây ngồi đi!

Quách Bằng Huy liền nắm tay Tăng Nghị ngồi xuống, sau đó vươn cánh tay ra:

- Giúp tôi bắt mạch xem tôi có được đề bạt hay không?

Tăng Nghị cảm thấy như muốn điên mất, cười khổ nói:

- Cục trưởng Quách, ngài cũng đừng đùa tôi nữa. Tôi hiện tại chẳng hiểu ra làm sao. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao mọi người nhìn thấy tôi là bảo tôi bắt mạch. Toàn bộ Vinh Thành này bị bệnh truyền nhiễm à?

Quách Bằng Huy cười ha hả:

- Tất cả mọi người đang chờ Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ là cậu đề bạt.

- Phó trưởng ban?

Tăng Nghị cảm thấy khó hiểu:

- Thế thì có quan hệ gì với tôi?

- Xem ra thì cậu còn chưa biết?

Quách Bằng Huy rót cho Tăng Nghị một tách nước, cười nói:

- Cậu hiện tại ở Vinh Thành danh tiếng rất lớn, có biết mọi người gọi cậu như thế nào không?

- Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ?

Tăng Nghị hỏi.

- Đúng rồi!

Quách Bằng Huy cười ha hả:

- Cậu có quen biết Lý Ứng Nguyên.

Tăng Nghị gật đầu:

- Quen, là thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Cố.

- Phó chủ tịch tỉnh Cố khi điều đến Đông Giang không dẫn anh ta đi mà an bài anh ta làm Phó giám đốc sở Tài chính.

Quách Bằng Huy nhìn Tăng Nghị:

- Cậu xem mạch cho Phó chủ tịch tỉnh Cố mà biết được thăng quan, hiện tại toàn bộ quan trường tỉnh Nam Giang đều biết. Người chờ cậu xem mạch chắc có thể xếp hàng dài ba mươi cây số.

Tăng Nghị không kìm nổi cười khổ, không nghĩ tới ngoại hiệu Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ của hắn là do như vậy mà có. Chính mình lúc ấy chỉ căn cứ vào mạch tượng, biết được tâm trạng vui sướng khó tả của Cố Minh Phu, nên phỏng đoán ông ta có thể thăng quan. Ai biết việc này truyền ra ngoài, không ngờ lại biến thành chuyện trước mắt. Chính mình thật có thể bắt mạch mà biết được thăng quan thì còn chờ tới người khác sao, tự mình đã xem mạch trước cho mình rồi.

Cố Minh Phu trong mắt mọi người không phải là một Phó chủ tịch tỉnh có triển vọng. Tất cả mọi người đều cho rằng con đường làm quan của ông chỉ dừng lại ở chức Phó chủ tịch tỉnh, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Cố Minh Phu lại được điều tới một đại tỉnh có nền kinh tế lớn đảm nhiệm quyền Chủ tịch tỉnh. Đây quả thực là một bước lên trời. Chuyện truyền kỳ trong quan trường như vậy ai mà chẳng muốn phát sinh trên người của mình.

Từ lúc biết được Cố Minh Phu thăng quan, cũng đã được Tăng Nghị thông báo trước. Vì thế tất cả mọi người cũng muốn Tăng Nghị mở một lần kim khẩu cho mình. Trong quan trường. anh nói hắn mê tín cũng được, nói hắn mê làm quan cũng được. Ai lại chẳng muốn mình có điểm tốt chứ. Ví dụ như trong ngày đầu mừng năm mới, ai cũng hy vọng người khác gặp mình sẽ nói một câu “Chúc mừng phát tài”.

Quách Bằng Huy cười nói:

- Lần sau nếu có cơ hội đề bạt, trước hết phải nghĩ đến tôi.

Khụ! Tăng Nghị hết nói nổi:

- Ngài cũng muốn chọc tôi mà. Sự tình không giống như người khác đã truyền.

Quách Bằng Huy đối với Tăng Nghị cũng là có chút hiểu biết, lập tức cũng không nói giỡn:

- Cậu trở lại Vinh Thành khi nào?

- Cũng vừa mới đến. Từ chỗ của Bí thư Phương liền đến chỗ này. Giám đốc sở Phùng có ở đây không?

- Có!

Quách Bằng Huy cũng không dám lôi kéo Tăng Nghị nói chuyện phiếm nhiều hơn nữa:

- Cậu mau đi đi. Giám đốc sở Phùng vừa mới họp xong, chắc giờ này đang ở trong văn phòng.

- Tôi sẽ quay lại tìm ngài tán gẫu.

Tăng Nghị đứng lên, đi đến văn phòng của Phùng Ngọc Cầm trên lầu.

Phùng Ngọc Cầm đối với việc xuất hiện của Tăng Nghị có chút bất ngờ. Sau khi hỏi thăm tỉ mỉ tình huống của Tăng Nghị ở Nam Vân, cuối cùng cũng giống như Phương Nam Quốc, mời Tăng Nghị đến dùng cơm vào buổi tối.

Buổi tối, Tăng Nghị ngồi xe đến tòa nhà số 1 Ủy viên thường vụ, kiểm tra lại tỉ mỉ vết thương sau lưng của Phương Nam Quốc, thấy cơ bản đã khôi phục. Hắn khuyên nên kiên trì mát xa thêm một thời gian nữa, hẳn là sẽ không tái phát.

Vết thương này đã đi theo Phương Nam Quốc hơn ba mươi năm, ông ta vốn tưởng rằng mình sẽ mang nó theo vào quan tài. Không nghĩ tới sau khi được Tăng Nghị chữa trị, đã giảm bớt được sự đau đớn khiến ông rất vui mừng. Khi nghe Tăng Nghị chẩn đoán kết quả rất tốt, bình thường Phương Nam Quốc rất ít khi uống rượu, nay ngoại lệ uống đến ba ly. Có thể thấy được ông ta trong lòng rất cao hứng.

Ăn cơm xong, Phương Nam Quốc cũng không lưu Tăng Nghị lại. Ông ta biết Tăng Nghị đã lâu rồi không có trở về Vinh Thành, khẳng định là còn có một đám người đang chờ hắn.

Quả nhiên, Tăng Nghị vừa mới bước ra khỏi nhà Phương Nam Quốc thì Đường Hạo Nhiên đã gọi điện đến:

- Chỗ cũ, Venus. Tôi đã thay mặt cậu hẹn mọi người rồi.

Diệp Thanh Hạm lúc này đang đứng trước cửa Venus. Cô sau khi nhận được thông báo của Vi Hướng Nam, nói Tăng Nghị đã trở lại Vinh Thành thì vội vàng chạy lại đây. Kết quả bỏ quên máy di động ở nhà, không liên hệ được với Vi Hướng Nam nên bị bảo vệ ngoài cửa ngăn cản.

- Xin lỗi, nơi này là nơi tụ họp của cá nhân. Nếu không có thể khách quý thì không thể tiếp đãi.

Diệp Thanh Hạm lên tiếng:

- Tôi đến tham dự bữa tiệc họp mặt bạn bè. Bạn của tôi là Tăng Nghị. Anh có thể kiểm tra một chút, phòng chúng tôi đặt chính là phòng Venus.

Bảo vệ cửa vừa nghe nói đến phòng cao cấp nhất thì không dám chậm trễ, dùng máy bộ đàm gọi vào bên trong liên hệ một chút, rất nhanh liền có được kết quả.

- Thành thật xin lỗi, phòng Venus tối nay tiếp đãi không phải là bạn của cô.

Bảo vệ cửa nhìn Diệp Thanh Hạm, trong bụng thầm nghĩ bộ quần áo cô đang mặc trên người không phải là hàng hiệu, trông không giống như người hay tiêu phí. Thấy gương mặt cô xinh đẹp, chắc không phải muốn vào bên trong mượn cơ hội đến gần người giàu có chứ? Loại sự tình này chẳng phải là lần đầu tiên gặp. Gần như mỗi ngày đều có phát sinh.

- Vậy anh hãy giúp tôi kiểm tra xem có người khách đó ở phòng Cẩm Tú hay không? Nói tôi tên là Diệp Thanh Hạm.

Bảo vệ cửa vẫn không nhúc nhích:

- Rất xin lỗi, chúng tôi không có quyền hạn tìm hiểu tin tức của khách. Cô hãy liên lạc với bạn của mình xem sao.

Diệp Thanh Hạm nghĩ nên gọi điện thoại cho Tăng Nghị. Số điện thoại của Tăng Nghị cô nhớ rất rõ ràng.

- Đây không phải là Thanh Hạm à?

Trước cửa Venus lúc này có một chiếc BMW trờ tới. Một số nam nữ trẻ tuổi bước xuống. Trong đó có một chàng thanh niên tóc dài, tiến lên chào hỏi Diệp Thanh Hạm.

Diệp Thanh Hạm nhíu mày. Cô quen biết với người thanh niên này. Y chính là bạn học của cô, tên là Dương Bảo Tài. Nghe nói gia đình rất giàu có, kinh doanh về thầu xây dựng.

Thấy bạn học, Diệp Thanh Hạm cũng không chào hỏi, chỉ nói:

- Dương Bảo Tài, thật sự là trùng hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.