Dương Quốc Kỳ
đang ngồi dưới đất lúc này phục hồi lại tinh thần. Có thể ngồi được vị
trí Phó chủ tịch huyện, y đã trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết và
mồ hôi, khiến tóc trên đầu cũng rụng gần hết. Dương Quốc Kỳ trong lòng
rất rõ ràng, bình thường người khác tôn kính mình, không phải là bản
thân mình mà là chiếc ghế Phó chủ tịch huyện của mình. Một người phụ nữ
xinh đẹp bám lấy mình cũng không phải là vì mình có sức hấp dẫn gì lớn.
Mình chỉ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, làm gì còn sức hấp dẫn. Các cô gái đó dính như sam với mình chỉ bởi vì mình có thân phận của
một Phó chủ tịch huyện. Nếu mình thực bị miễn chức thì cái gì cũng không còn.
Một khi hưởng thụ được chỗ tốt do quyền lực mang đến, liền giống như con nghiện. Dương Quốc Kỳ không dám tưởng tượng được, nếu chính mình đánh
mất vị trí Phó chủ tịch huyện, không còn quyền lực, không còn được tôn
kính, cũng không còn phụ nữ, chính mình sẽ còn bộ dạng gì.
Lúc này, y nhìn Nho Tử Ngưu tựa như nhìn một cây rơm cứu mạng, hổn hển
từ mặt đất đứng lên, bước vài bước túm lấy cánh tay của Nho Tử Ngưu:
- Bí thư Nho, tôi luôn trung thành và tận tâm với ngài. Ngài bảo tôi đi
tây, tôi tuyệt đối không dám đi đông. Ngài bảo tôi bắt gà, tôi tuyệt đối không dám bắt chó. Bí thư Nho, xin ngài hãy nhìn lại sự trung thành của tôi mà cứu tôi lần này. Trước mặt Chủ tịch thành phố nói giúp giùm tôi
mấy lời, đừng miễn chức của tôi.
- Anh câm miệng cho tôi!
Nho Tử Ngưu tức giận đến run cả người. Lúc này bố còn chưa lo nổi cho
mình, anh nói những lời như vậy không phải là muốn trói bố vào cùng một
chỗ hay sao? Ông ta quát:
- Dương Quốc Kỳ, anh không cần trông cậy vào ai có thể cứu được anh.
Phạm phải sai lầm thì nhất định phải trả giá. Anh hãy đem những vấn đề
mà mình đã làm báo cáo lên tổ chức cho rõ ràng. Không được giấu diếm bất cứ thứ gì.
Dương Quốc Kỳ sắc mặt cứng đờ, giống như nhà có tang, nhìn chằm chằm vào Nho Tử Ngưu, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ. Nho Tử Ngưu nói như vậy, rõ ràng là không muốn giơ tay cứu mình. Dù sao thì cũng chết rồi, bố cũng phải
có một cái đệm sau lưng chứ. Tiếng xấu này tuyệt không thể thay ông gánh vác được.
Dương Quốc Kỳ giơ tay chỉ vào Nho Tử Ngưu:
- Nho Tử Ngưu, ông chính là lão già khốn kiếp. Tôi hôm nay bị như vậy
còn không phải do ông chỉ thị sao? Lúc này xảy ra chuyện, ông liền chối
bỏ. Muốn tôi thay ông gánh lấy tiếng xấu này à, không có cửa đâu?
Nho Tử Ngưu lập tức biến đổi sắc mặt. Ngay trước mặt Chủ tịch thành phố, ông ta nào dám nói lời bảo lãnh người khác. Ai ngờ chỉ câu nói đầu tiên đã kích thích Dương Quốc Kỳ. Nhiều năm rèn luyện chính trị của anh đi
đâu hết rồi? Nho Tử Ngưu nhảy dựng lên quát:
- Dương Quốc Kỳ, anh điên rồi sao? Anh đây là ngậm máu phun người đấy.
Dương Quốc Kỳ lúc này đã hoàn toàn bằng bất cứ giá nào:
- Nho Tử Ngưu, chuyện ông làm cả huyện Nam Vân này ai mà chẳng biết. Nói ông dùng Tướng Quân Trà đi nịnh bợ người khác, rồi bắt tôi thay ông đấu tranh anh dũng, muốn đem quyền khai thác, phát triển đoạt lấy từ tay
của nhà máy. Nếu không phải vì ông, tôi làm sao cắt điện, cắt nước nhà
máy trà được. Chẳng lẽ tự mình tìm phiền toái sao?
Hôm nay, nếu lọt vào tay Tương Trung Nhạc thì Dương Quốc Kỳ còn có đường sống. Nhưng gặp hạn trong tay Diêu Tuấn Minh, y biết khẳng định là khó
thoát khỏi kiếp này. Thái độ của Nho Tử Ngưu vừa rồi khiến y thất vọng
đến cực điểm. Cho nên Dương Quốc Kỳ cũng là bằng bất cứ giá nào.
- Dương Quốc Kỳ, anh…Anh hoàn toàn là vu oan nói xấu. Tôi nhất định sẽ truy cứu tội ác ý hãm hại của anh.
Nho Tử Ngưu đầu đổ đầu mồ hôi lạnh, giáo huấn Dương Quốc Kỳ. Sau đó ông
ta nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười nói với Diêu Tuấn Minh:
- Chủ tịch thành phố Diêu, ngài đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn. Anh
ta là vì muốn trốn tránh xử phạt nên cắn người lung tung.
Diêu Tuấn Minh trong lòng mắng thầm mười tám đời của Dương Quốc Kỳ và
Nho Tử Ngưu. Ông ta biết người của đoàn khảo sát đang đứng xung quanh,
vốn tưởng rằng mình có thể rất nhanh ra tay giải quyết chuyện này, thay
thành phố vãn hồi hình tượng. Ai biết bọn chó ở huyện Nam Vân lại hung
hăng cắn nhau, đảo mắt một cái Bí thư Huyện ủy Nho Tử Ngưu trở thành thủ phạm đứng đằng sau.
Đường đường một Bí thư Huyện ủy, không ngờ vì tranh đoạt lợi ích mà chỉ
thị Phó chủ tịch huyện đi làm khó nhà đầu tư, trình diễn một cảnh tượng
tranh lợi với xí nghiệp một cách khôi hài. Sự việc này mang tính chất vô cùng ác liệt, quả thật có ý định xâm hại quyền lợi của nhà đầu tư.
Đoàn khảo sát không biết đang nghĩ cái gì.
- Đồng chí Tào Lượng!
Diêu Tuấn Minh hận không thể một cước đá vào gương mặt béo phì của Nho Tử Ngưu:
- Anh hãy lập tức gọi điện thoại, lấy danh nghĩa của tôi hướng Bí thư
Trần báo cáo chuyện này. Đồng thời mời Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đồng chí Liêu đến Nam Vân một chuyến.
- Vâng!
Tào Lượng không nói hai lời, xuất ra di động bắt đầu gọi điện cho Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh.
- Thật là coi trời bằng vung mà!
Diêu Tuấn Minh hai tay chống nạnh, phẫn nộ quát:
- Tôi muốn nhìn xem, huyện Nam Vân rốt cuộc còn có Đảng lãnh đạo hay
không? Trong mắt của các người, đến tột cùng còn có Thành ủy và UBND
thành phố tồn tại hay không? Các người còn biết quốc pháp kỷ luật của
Đảng nữa hay không?
- Chủ tịch thành phố….
Nho Tử Ngưu yết hầu run lên, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Diêu Tuấn Minh:
- Chủ tịch thành phố, tôi lấy nhân cách và tính giai cấp của mình ra bảo đảm, đây đều là Dương Quốc Kỳ vu oan và nói xấu tôi. Tất cả đều là
chuyện giả dối. Không cần mới Chủ nhiệm Liêu đến đây…
Vừa nghe gọi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đến, Nho Tử Ngưu liền biết chuyện
không ổn. Chủ tịch thành phố Diêu đây là hạ số chết. Nho Tử Ngưu quan
trường chìm nổi mấy chục năm, ông ta biết rõ điều này, hễ là bị Ủy ban
kỷ luật điều tra, vốn không có chuyện không tra ra vấn đề. Nguyên nhân
chính vì biết rõ nên ông ta mới sợ hãi.
Dương Quốc Kỳ chỉ là một Phó chủ tịch huyện, không phải là Ủy viên
thường vụ Huyện ủy, lại bị Chủ tịch thành phố nắm thóp, không để cho
chống chế. Cho nên Tương Trung Nhạc có thể xử lý y. Còn Nho Tử Ngưu là
nhân vật số một huyện Nam Vân, huyện Nam Vân không có quyền xử lý ông
ta. Chỉ có thành phố mới có quyền quyết định biện pháp xử lý nào với Nho Tử Ngưu.
Dương Quốc Kỳ lúc này hừ lạnh một tiếng nói:
- Giả dối hư ảo? Ông cùng người khác ký kết hiệp nghị đầu tư chẳng lẽ
cũng là giả dối sao? Nếu không thì vì sao ông lại sợ Ủy ban Kỷ luật đến
điều tra?
Dương Quốc Kỳ nhìn bộ dạng gặp phải xui xẻo của Nho Tử Ngưu, trong lòng
không ngờ còn có một chút vui sướng. Lão khốn kiếp, vừa rồi tôi cầu xin
ông, ông lại đối xử với tôi như thế. Hiện tại biết hối hận thì đã muộn
rồi. Nho Tử Ngưu ông rốt cuộc cũng có ngày này.
Tương Trung Nhạc lúc này không âm không dương nói thêm một câu:
- Bí thư Nho, ngài nên hiểu được nỗi khổ của Chủ tịch thành phố Diêu. Ủy ban Kỷ luật điều tra chính là vì bảo vệ cho cán bộ Đảng. Sau khi điều
tra ra manh mối sự việc thì có thể trả lại trong sạch cho ngài.
Nho Tử Ngưu thiếu chút nữa là tát vào cái miệng rộng của Tương Trung Nhạc. Tiểu nhân, mười phần tiểu nhân!
Diêu Tuấn Minh nhìn thoáng qua Tương Trung Nhạc, trong lòng cũng có chút ý kiến. Chuyện này náo loạn ra như vậy, Tương Trung Nhạc tuy rằng không có tham dự vào, nhưng cũng có trách nhiệm nhất định.
Thấy đại cục đã định, Tương Trung Nhạc liền gọi người của phòng Công an
huyện và Viện kiểm sát đến, bảo bọn họ bắt hết tất cả những người có
tham dự vào chuyện ngày hôm nay về điều tra.
Những người này không dám phản kháng, nhưng ngoài miệng vẫn một mực kêu oan.
- Các người chính là vẽ đường cho hươu chạy, còn mặt mũi nào kêu oan à?
Tính giai cấu và nguyên tắc của các người đi đâu hết rồi?
Tương Trung Nhạc oán giận mắng một câu rồi hướng Diêu Tuấn Minh nói:
- Chủ tịch thành phố Diêu, là tôi không làm tốt công tác của mình.
Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm, khắc sâu ghi nhớ, đề
cao trình độ chấp pháp.
Diêu Tuấn Minh hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý đến Tương Trung
Nhạc, ngược lại quay người lại, sải bước đến đám người, từ xa đã vươn
tay, trên mặt nét lạnh lùng cũng tan mất, nở nụ cười vừa nhiệt tình vừa
áy náy nói:
- Giám đốc sở Bao, thật sự là hổ thẹn! Long Sơn xảy ra vụ bê bối như
vậy, tôi làm Chủ tịch thành phố trong lòng thật sự cảm thấy hổ thẹn. Tôi xin hướng ngài kiểm điểm.
Bao Á Kiến giơ tay nắm chặt:
- Chủ tịch thành phố Diêu đã nói quá lời. Phát sinh chuyện như vậy, tất
cả chúng ta đều không muốn thấy. Nhưng Chủ tịch thành phố Diêu có thể
phát hiện vụ việc này, ngay lập tức giải quyết, nhanh chóng sửa chữa,
điều này chứng minh Chủ tịch Diêu đối với nhà đầu tư rất coi trọng.
- Tận mọi khả năng giữ gìn quyền lợi hợp pháp cho nhà đầu tư, vì nhà đầu tư mà sáng tạo ra một hoàn cảnh phát triển tốt đẹp là chính sách mà
thành phố Long Sơn chúng tôi kiên trì quán triệt.
Diêu Tuấn Minh trong lòng cảm kích. Bao Á Kiến trong thời khắc mấu chốt
đã nắm lấy tay mình. Ông ta nếu bày ra tư thế khác thì chính mình cũng
sẽ rất bị động.
- Phát hiện vấn đề cũng không phải mấu chốt. Dùng thái độ nào để nhìn vấn đề, giải quyết vấn đề thì mới là quan trọng.
Bao Á Kiến cũng không nói tốt cho Diêu Tuấn Minh, vẫn chỉ là một hai câu.
- Vâng, Giám
đốc sở Bao nói rất đúng. Chúng ta nhất định sẽ lấy việc này làm gương,
còn thật sự tiếp thu giáo huấn một phen, tiến hành triển khai giáo dục
thu hút đầu tư trên toàn bộ thành phố.
Diêu Tuấn Minh nói xong liền quay sang nhìn Quách Hiển Nghị và Đổng Lực Dương nói:
- Là Quách tiên sinh và Đổng tiên sinh, thật sự là có lỗi. Tôi xin đại
diện cho chính quyền thành phố Long Sơn hướng hai vị cùng với tất cả các xí nghiệp trong đoàn khảo sát. Là chúng tôi không làm tốt công tác của
mình, khiến nhà đầu tư phải chịu ủy khuất.
Đổng Lực Dương nói:
- Chủ tịch thành phố Diêu nói quá lời. Loại chuyện này rất khó tránh.
Giám đốc sở Bao nói đúng, tra ra vấn đề không sợ, như thế nào giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất.
- Cám ơn Đổng tiên sinh đã lý giải.
Diêu Tuấn Minh nhẹ nhàng thở ra. Xem ra chính mình hôm ra ra tay hạ thủ vẫn là có kết quả.
Quách Hiển Nghị vốn không khéo đưa đẩy như Đổng Lực Dương, ông ta nói: