Tập thể các bác sĩ đều cảm thấy phẫn nộ. Cái tên thực tập sinh này quả
thật là ăn gan báo. Nếu không, sao dám làm sự việc trầm trọng thêm, dám
chỉ trích thẳng Chủ nhiệm Lý như thế.
Trương Nhân Kiệt tức giận đến run cả người. Ông ta nhảy lên, rống to:
- Cậu, cậu biến khỏi chỗ này ngay lập tức.
- Các người làm gì vậy? Sao không có người trẻ tuổi có cơ hội được lên tiếng?
Thật kỳ lạ, Lý Chính Khôn lại đưa tay vẫy Tăng Nghị:
- Chàng thanh niên, cậu đến đây, nói cho tôi biết vì sao cậu cho rằng ruột của người bệnh có vấn đề?
Cái gì?
Người trong phòng toàn bộ đều cảm thấy mình không có nghe lầm. Lời nói
của lão Lý hoàn toàn không nghe ra có sự tức giận trong đó. Ngược lại
còn có chút hòa nhã. Điều này thật quỷ dị.
Ánh mắt mọi người bắt đầu liếc nhìn bên hông lão Lý, phỏng đoán chỗ này
rốt cuộc ẩn dấu điều gì mà lại có thể khiến cho thái độ của lão Lý trong nháy mắt đã chuyển biến 180o.
Hai người cảnh vệ của Phương Nam Quốc lúc này đều khẩn trương cao độ, đem tầm mắt tập trung vào bên hông của Lý Chính Khôn.
Câu nói kia của Tăng Nghị rốt cuộc là có ý tứ gì? Khả năng chỉ có mình Lý Chính Khôn mới hiểu được.
Ai cũng không nghĩ đến tay phải của Lý Chính Khôn lại có vấn đề. Kỳ thật thì cái gì cũng không có, nhưng nguyên bản chỗ đó là thận phải của ông
ta. Bởi vì một lần chẩn đoán lầm, mà Lý Chính Khôn phải cắt bỏ một bên
thận phải của mình.
Chuyện này rất mất mặt. Cho nên ngoại trừ Lý Chính Khôn và người bác sĩ
ngoại khoa biết thì không còn ai biết nữa. Cho dù vợ của Lý Chính Khôn
cũng không biết rõ. Lý Chính Khôn sau cũng từng cho rằng sẽ không ai
biết chuyện của ông ấy. Nhưng có một lần, trong lần hội chẩn cho một thủ trưởng trung ương, gặp lại đại danh thủ quốc gia Tạ Toàn Chương, lúc ấy ông cụ chỉ nhìn bằng hai mắt rồi lắc mắt:
- Chính Khôn à, sao cậu lại lỗ mãng như thế?
Rồi sau đó lưu lại một phương thuốc.
Sau khi dùng phương thuốc này, căn bệnh của Lý Chính Khôn cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Cho nên, sau khi nghe lời nói của Tăng Nghị, ông cảm thấy
kinh hãi, không phải bởi vì ông khinh thường người thanh niên ấy chỉ là
một thực tập sinh, mà là vì người thanh niên ấy liếc mắt một cái là có
thể nhìn ra bệnh tình của ông. Muốn xem được thì người đó ít nhất là
phải là một danh y.
Tăng Nghị lúc này nếu không giải quyết được bệnh tình của Phùng Ngọc Cầm cho tốt thì sư ca khẳng định là sẽ bị liên lụy. Nhiều năm cố gắng làm
việc sẽ tan thành mây khói.
Hắn bước đến phía trước vài bước, đứng trước mặt Lý Chính Khôn:
- Đúng vậy, theo kết quả kiểm tra, chúng ta có thể nhìn thấy đích xác là cỏ xanh đã bị hoàn toàn khô héo. Nhưng tại sao không suy nghĩ một chút, cỏ xanh vì sao lại chết héo chứ? Nếu là thổ nhưỡng sớm đã bị tha hóa,
hoặc là gặp hạn hán thì như vậy xin hỏi, cho dù ngài có gieo tiếp hạt
mầm mới thì tỷ lệ cỏ xanh sống sót sẽ là bao nhiêu?
Lý Chính Khôn rất khó trả lời vấn đề này. Đối với các phương án khác mà
nói thì phương án này tỷ lệ thành công trước mắt là cao nhất. Nhưng đến
tột cùng là cao bao nhiêu, có chữa khỏi cho người bệnh hay không thì ông ta không dám cam đoan.
- Ừ, cách nói của cậu cũng rất có đạo lý. Vậy cậu hãy nói ruột của người bệnh rốt cuộc là bị trạng thái gì?
Lý Chính Khôn liền chuyển đề tài, đồng thời cũng muốn mượn câu hỏi này
để thử một chút, người thanh niên trước mắt này thật có thực lực ngang
với một danh y quốc gia hay không? Hay là chỉ biết lý luận suông, nói
xằng nói bậy.
- Cụ thể là tình huống gì thì phải cần tiến thêm một bước chẩn đoán.
Tăng Nghị nghe trong lời nói của Lý Chính Khôn nguyện ý cấp cho đối
phương một cơ hội thì trong lòng kiên định hơn, thật sự hồi đáp:
- Nhưng căn cứ vào bước đầu quan sát, tôi cho rằng người bệnh trước mắt là ngoại nhiệt nội hàn, trong cơ thể ngưng tụ hàn khí.
- Hàn khí?
Trương Nhân Kiệt chỉ vào Tăng Nghị:
- Ánh mắt của cậu có bị mù không? Không nhìn ra người bệnh bị sốt cao à?
- Im miệng!
Lão Lý lông mày nhướng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Nhân Kiệt:
- Nếu anh có phương án tốt thì hiện tại cứ nói ra. Còn nếu không có thì đứng qua một bên, không cần huyên náo như vậy.
Mọi người đều hít sâu một hơi, giống như là thế giới này chuyện đó không có khả năng xảy ra. Lão Lý không ngờ lại bắt Viện trưởng Trương im
miệng, còn nói không cần làm ồn ở đây. Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Mọi người cảm thấy đầu óc của mình mơ hồ, có chút không thể tin nổi.
Lý Chính Khôn ánh mắt không thèm liếc nhìn những người này. Ông ta quay đầu lại nhìn Tăng Nghị:
- Ý của cậu là, hàn khí ngưng tụ bên trong, khiến cho ruột của người
bệnh bị lạnh, vận hóa mất linh. Cho nên mới xảy ra tình trạng tiêu chảy
liên miên?
Tăng Nghị gật đầu:
- Đúng vậy!
Lý Chính Khôn trầm tư một lát:
- Nhưng người bệnh lại bị sốt, cậu giải thích như thế nào?
- Cũng chính vì hai cái nóng lạnh này. Nóng lạnh không cùng tồn tại. Một khi hàn khí ngưng tụ bên trong, sẽ khiến cho nhiệt bốc ra ngoài. Nhiệt
tụ bên ngoài thân thể, người bệnh tự nhiên là bị sốt không ngừng.
Lý Chính Khôn xoa cằm:
- Cậu nói rất có đạo lý!
Người trong phòng, lúc này không còn khiếp sợ nữa mà đã phục hồi lại
tinh thần. Lão Lý đã bỏ qua tiếng danh y của mình, lại đi thảo luận với
một thực tập sinh, giống như một đòn tấn công thật lớn đối với mọi
người.
Trương Nhân Kiệt đứng ở một bên, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. Ông ta thân là
Viện trưởng, lại bị lão Lý răn dạy trước mặt mọi người, uy tín chẳng còn sót lại chút nào, xấu hổ và giận dữ đến nỗi muốn tìm một cái chỗ chui
vào.
Hàn, nhiệt đều là cách nói của trung y. Lý Chính Khôn thân là danh y,
kiến thức rộng rãi, tất nhiên là sẽ không giống như cái thứ vô tri
Trương Nhân Kiệt. Chiếu theo chế độ bảo vệ sức khỏe hiện hành, lãnh đạo
cấp phó của trung ương trở lên, sẽ có tổ chuyên trách chữa bệnh. Mà tổ
chữa bệnh này, ngoại trừ có thầy thuốc tây y thì còn phải có một thầy
thuốc trung y.
Cho nên, Lý Chính Khôn thông thường công tác sẽ thường xuyên tiếp xúc
với trung y, cũng từng nhiều lần thấy sự thần kỳ của trung y. Thậm chí
ông ta còn học tập một số lý luận của mảng trung y này. Thân là tổ
trưởng tổ chữa bệnh chuyên trách, nếu đối với trung y cũng không hề hiểu biết thì rất dễ dàng trong thời khắc mấu chốt đưa ra lựa chọn sai lầm.
Mà xem bệnh cho các lãnh đạo cao cấp, là tuyệt đối không cho phép sai
lầm xảy ra.
Gần vua như gần cọp. Chỉ cần một phút vô ý thì có thể sẽ bị tai ương ngập đầu.
Lý Chính Khôn bước đi thong thả, lại hỏi:
- Thế cậu hãy nói xem, hàn tà này từ đâu mà có?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Chuyện này khó nói lắm. Tôi cần biện chứng thật sự mới có thể xác định.
- Tôi biết rồi!
Lý Chính Khôn dừng bước, xoay người nhìn Phương Nam Quốc:
- Bí thư Phương, tôi đề nghị ngài cho phép người thanh niên này tiến hành chẩn đoán cho người bệnh một lần.
- Lão Lý, dường như là không hợp quy định.
Trần Cao Phong lúc này nhỏ giọng nhắc nhở.
- Hết thảy hậu quả đều do tôi gánh vác.
Phương Nam Quốc cũng không hiểu trước mắt là chuyện gì. Nhưng ông cũng
hiểu rằng không cần cưỡng ép. Trong số các chuyên gia ở phòng này, trình độ cao nhất là Lý Chính Khôn. Nếu ông ta đã đề cử thực tập sinh này thì tất nhiên có lý lẽ của ông. Phương Nam Quốc biết vậy là đủ rồi:
- Chữa bệnh quan trọng hơn. Chủ nhiệm Lý là người có quyền lên tiếng thì ngài có quyền quyết định.
Lý Chính Khôn liền đẩy cửa phòng bệnh, nói với Tăng Nghị:
- Cậu theo tôi vào trong!
Trong phòng bệnh, Phùng Ngọc Cầm nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra
thì thấy Lý Chính Khôn nên tâm trạng liền có chút kích động:
- Ngài có nói gì cũng mặc, tôi tuyệt đối không nhận phương án điều trị của ngài.
Lý Chính Khôn kiên trì nói:
- Phương pháp trung y, bà có nguyện ý thử xem không?
Phùng Ngọc Cầm thấy Lý Chính Khôn đến không phải để khuyên mình thì sắc mặt lúc này mới hòa hoãn được một chút:
- Chỉ cần không phải biện pháp ghê tởm đó là được.
Lý Chính Khôn vẫy tay ra hiệu, Tăng Nghị có thể lên thử một lần.
Nếu đổi là bác sĩ bình thường, đột nhiên có cơ hội xem bệnh cho phu nhân Bí thư Tỉnh ủy, sợ là đã sớm kích động, tinh thần phấn chấn. Nhưng Tăng Nghị lúc này lại chẳng có cảm xúc gì, nhìn thấy Lý Chính Khôn ngoắc
mình thì không nhanh không chậm bước đến bên cạnh giường bệnh, bước chân trầm ổn không chút bối rối.
Lý Chính Khôn không khỏi thầm khen. Trước không nói thực tập sinh trước
mắt này rốt cuộc có trình độ như thế nào, nhưng chỉ một cái bước chân
cũng khiến cho ông ta nhớ đến việc chứng kiến đại danh thủ quốc gia vô
cùng.
Phùng Ngọc Cầm nhìn thấy một bác sĩ trung y còn rất trẻ thì trong lòng
không khỏi hoài nghi. Trung y không phải đều là tóc bạc hoa râm sao:
- Cậu sẽ xem bệnh?
Tăng Nghị mỉm cười, cũng không giải thích điều gì, chỉ nói:
- Tôi trước xem chỉ số mạch đập của bà, sau đó sẽ nói cụ thể cho Chủ nhiệm Lý biết.
Phùng Ngọc Cầm thoáng chút yên tâm. Tuy nói bà chống lại phương án của
Lý Chính Khôn, nhưng đối với trình độ của Lý Chính Khôn, bà vẫn rất tin
tưởng, nên không nói gì nữa.
Sau khi được sự ngầm đồng ý, Tăng Nghị tháo bình truyền dịch cho Phùng
Ngọc Cầm ra, chờ cho một lát rồi mới vươn ba ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên một chỗ trên cánh tay đối phương, sau đó hai mắt khép hờ.
Trương Nhân Kiệt không kìm nổi, muốn nhảy ra ngăn cản, nhưng lại sợ lão
Lý răn dạy, cuối cùng khóe miệng giật giật vài cái, cứng rắn nuốt những
lời muốn nói vào bụng.
Tăng Nghị sau khi chẩn đoán mạch bên tay phải rồi lại chuyển sang bên kia, chẩn mạch bên tay trái.
Sau một phút đồng hồ, hắn thu tư thế, nói với Phùng Ngọc Cầm:
- Có phải bà có cảm giác trong bụng lạnh không, đau từng cơn?
Phùng Ngọc Cầm gật đầu, ánh mắt cũng chưa mở.
- Ngực trướng, đau đầu, cứng lưng, nghẹt mũi?
Tăng Nghị trong lúc nói chuyện, đồng thời bắt đầu từ đầu ngón trỏ bên
tay trái Phùng Ngọc Cầm hướng lên trên ấn, sau đó ấn tới chỗ khuỷa tay,
rồi lại lui về, lại theo đầu ngón trỏ ấn thêm lần nữa.
Hai lần như thế, Phùng Ngọc Cầm đột nhiên nói một câu:
- Thật là thoải mái!
Sau đó mở hai mắt ra:
- Bụng dường như cũng không còn đau nữa. Cậu hãy giúp tôi ấn thêm vài cái.
Giọng nói của bà ta không ngờ có vẻ rất vội vàng.
Các bác sĩ liền há hốc mồm không thể tin nổi.
Phải chịu đựng đau đớn cả một thời gian dài, khiến tính tình của Phùng
Ngọc Cầm trở nên nóng nảy, động vào một chút là phát hỏa. Trước đây, mỗi lần mọi người đến làm kiểm tra, đều đã thật cẩn thận nhưng vẫn khiến bà nổi giận. Còn hiện tại, không ngờ bà lại nói chuyện thoải mái như vậy.
Chẳng lẽ táo bón một tuần, rồi lại tiêu chảy một tuần, không ngờ chỉ
dưới hai cái ấn của người thực tập sinh này thì liền cảm thấy thoải mái?
Điều này quá sức tưởng tượng!
Phùng Ngọc Cầm giờ phút này chỉ có thể dùng hai chữ “thoải mái” để hình
dung. Thử người nào bị táo bón một tuần, rồi lại tiêu chảy một tuần, thì hẳn là có thể cảm nhận được sự thống khổ của Phùng Ngọc Cầm lúc này.
Loại thống khổ này, căn bản không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Mà người thầy thuốc trước mắt nhìn chỉ đơn giản ấn một cái, đã khiến cho Phùng Ngọc Cầm cảm giác được trong bụng mình có một dòng nước ấm dâng
lên. Vừa rồi cảm giác khó chịu trong khoảnh khắc đã biến mất.
Tăng Nghị nghe được lời nói của Phùng Ngọc Cầm, thản nhiên cười, sau đó xoay người vẫy Thiệu Hải Ba:
- Sư ca, đến đây, anh phụ trách bên tay phải đi.
Thiệu Hải Ba lúc đầu thì sửng sốt, nhưng sau đó lập tức lấy lại tinh
thần. Y đảo người đến bên giường bệnh, nắm lấy tay phải Phùng Ngọc Cầm.
Giờ khắc này, mọi người đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Thiệu Hải Ba. Vì sao giúp cho Giám đốc sở Phùng hết cơn đau đớn lại không phải là mình?
Vì sao mình lại không có một sư đệ lợi hại đến như vậy?