Đang nói thì điện thoại của Tăng Nghị vang lên. Hắn cầm, vừa thấy số thì nói:
- Là lãnh đạo huyện tìm tôi. Có lẽ là có chuyện quan trọng.
Nói xong, hắn nhấn tắt điện thoại.
Địch lão lên tiếng:
- Cậu có y thuật tốt như vậy, nếu làm bác sĩ trị bệnh cứu người thì thật là tốt. Vì sao lại đi theo con đường làm quan?
Tăng Nghị cười bất đắc dĩ nói:
- Tôi đã từng mở một phòng khám, nghĩ sẽ kế thừa di nguyện của ông nội,
trở thành một bác sĩ giỏi. Nhưng đáng tiếc phòng khám ngày đầu tiên khai trương, giấy phép đã bị Cục Y tế tịch thu. Tôi lúc đó nghĩ rằng, nếu
muốn làm việc gì cho tốt, bất kể là việc gì thì trước hết hãy trở thành
một người quan tốt. Sự thật như thế, tôi cũng không thể không nước chảy
thì bèo trôi.
Địch lão thở dài:
- Thật là đáng tiếc!
Tăng Nghị lại nói:
- Thiên hạ chi đạo, trăm sông đổ về một biển. Là bác sĩ có thể trị bệnh
cứu người, thì làm quan cũng như vậy. Con người bị bệnh thì cần bác sĩ
đến để giúp cho người đó giải trừ căn bệnh. Nhưng người của xã Lão Hùng
là đời đời gặp cảnh khốn cùng. Loại khó khăn này cũng cần có người giải
trừ. Thân thể đau là bệnh, kinh tế khó khăn cũng đồng dạng là bệnh.
Chúng nó đều làm cho con người ta cảm thấy thống khổ gian nan.
Địch lão nhìn Tăng Nghị. Cách nói của chàng thanh niên này thật ra khiến cách nhìn của mình đối với cậu ta trở nên khác xưa:
- Không nghĩ tới cậu còn có phong phạm của một thượng y.
Những trạm gác đằng sau khả năng đều nhận được thông báo, sau khi thẩm tra đối chiếu
biển số xe và giấy thông hành, tất cả đều cho Tăng Nghị thông qua.
Người phụ trách trạm gác từ bên ngoài cho đến cổng khu biệt thự, trực
tiếp từ Trung úy đến Trung tá. Cấp bậc Trung tá là ngang bằng với Thang
Vệ Quốc.
Tăng Nghị đối với bối cảnh của Địch lão cũng không hiểu biết nhiều lắm,
Nhưng theo cấp bậc nhân viên canh gác như thế này thì lập tức liền cảm
giác được uy thế của Địch lão. Với loại quân nhân cùng cấp bậc với Thang Vệ Quốc, không ngờ chỉ có thể phụ trách giữ cửa.
Trung tá duỗi tay ra, bảo Tăng Nghị dừng xe. Sau đó hai gã cảnh vệ bước nhanh đến, một bàn tay gắt gao đặt lên súng bên hông.
Tăng Nghị biết đây chính là một sự kiểm tra. Hắn mở cửa sổ xe, hai tay
đặt lên trên bánh lái, ngồi một chỗ không hề động đậy. Hắn từ Thang Vệ
Quốc nghe nói không ít về những quy củ của trạm gác. Lúc này anh dám lộn xộn, ví dụ như mở cửa bước xuống xe, hoặc đặt tay lên chỗ mà tầm mắt
cảnh vệ nhìn không thấy, thì những cảnh vệ này đều bất cứ lúc nào cũng
có khả năng nổ súng.
- Lui lại phía sau.
Trung tá trong bộ trang phục quân nhân, lập tức ra lệnh Tăng Nghị lui về phía sau.
Lúc này Trương Kiệt Hùng từ bên trong bước nhanh ra, đến trước mặt Trung tá nói:
- Thủ trưởng đặc biệt phê duyệt, mau cho xe này vào.
- Tuân lệnh!
Trung tá làm động tác cúi chào, nhưng vẫn dựa theo quy định, kiểm tra xong tình huống bên trong rồi mới cho đi.
Trương Kiệt Hùng mở cửa xe, vào ngồi ở vị trí lái phụ, trên mặt không chút biểu cảm nói:
- Lái xe đi. Về sau không có chuyện gì thì đừng nên rời khỏi khu biệt thự.
Tăng Nghị đối với thái độ này của Trương Kiệt Hùng cảm thấy khó chịu. hắn khởi động xe rồi nói:
- Trương tướng quân, tôi còn phải có chức trách của mình. Tôi là cán bộ
huyện Nam Vân thì phải có chức trách của một cán bộ. Đầu tiên là phải
hoàn thành công tác của mình, tiếp theo mới là chữa bệnh.
Trương Kiệt Hùng lạnh lùng nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ tiểu tử cậu có thể
xem bệnh cho Địch Hạo Huy đã là thiên đại tạo hóa rồi. Người khác có
muốn trị thì cũng không có cái phúc khí đó đâu. Cậu không ngờ còn dám
nói cậu phải làm công tác của một Trưởng phòng trước rồi mới chữa bệnh
sau sao? Nếu người không biết còn tưởng rằng cậu là Bí thư huyện ủy đấy. Chọc giận bố, một ngón tay út thôi thì bố cũng có thể đè chết một
Trưởng phòng nho nhỏ như cậu rồi.
- Ngày mai tôi còn phải xuống núi. Khi quay lại anh cho tôi một giấy thông hành được không?
Tăng Nghị nói.
Trương Kiệt Hùng hừ lạnh một tiếng. Còn lâu! Bố đây đường đường là một
thiếu tướng. Bình thường nếu có đón ai thì cũng chỉ là lãnh đạo trung
ương. Tiểu tử cậu cũng chỉ có thể nhìn qua ở trong phần thời sự mà thôi. Hôm nay tôi tự mình ra đón một trưởng phòng một huyện nhỏ nhoi như cậu
thì đã nể mặt lắm rồi. Cậu không ngờ còn dám đặt điều kiện với bố.Quả
thật là tìm chết mà.
- Trương tướng quân gần đây hay ợ phải không?
Tăng Nghị đột nhiên hỏi.
Trương Kiệt Hùng biến sắc, việc này làm sao Tăng Nghị lại biết.
- Chịu đựng rất khó chịu phải không?
Tăng Nghị cười:
- Không có việc này, nếu muốn ợ thì cứ ợ. Ở đây không có người ngoài.
Tuy nhiên, khi chấp hành nhiệm vụ thì cũng đừng nên ợ, ảnh hưởng không
tốt.
Trương Kiệt Hùng tức giận đến muốn đá Tăng Nghị môt cước văng ra xe. Y
gần đây có một tật xấu, đó chính là ợ. Nghiêm trọng nhất là lúc ăn cơm ợ cơm, uống nước ợ nước, nhưng trước mặt người khác, Trương Kiệt Hùng một cái ợ cũng không phát ra ngoài. Dựa vào nghị lực kiên cường của mình cố gắng nuốt trở lại. Tuy nhiên, tật xấu này đối với y mà nói, là phi
thường trí mạng. Nếu anh cùng với thủ trưởng trung ương ra ngoài, thủ
trương đang trong lúc nói chuyện, anh lại ở một bên ợ không ngớt. Đừng
nói là bảo vệ thủ trưởng, anh cũng đã làm mất mặt thủ trưởng rồi.
- Căn bệnh này trị được đấy.
Tăng Nghị lại nói.
Trương Kiệt Hùng mắt nhìn kỹ tiền phương, không để ý tới Tăng Nghị. Y
nghĩ chẳng lẽ Tăng Nghị nói đau chân thì bố chẳng lẽ không biết nói phải trị à? Nhưng tật xấu này thầy thuốc cũng không có biện pháp đặc hiệu. Y đã dùng qua một số biện pháp, nhưng cuối cùng cũng vẫn không có hiệu
quả. Chuyện này Trương Kiệt Hùng cũng không dám để cho người khác biết.
Cục cảnh vệ tuyển người tiêu chuẩn rất gắt gao, nghiêm khắc. Nếu ở đội
đặc chủng, có người bị thương ở tay nổ súng thì không cần khỏi hẳn, cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tốc độ nổ súng chuẩn xác và tốc độ tra đạn. Tiêu
chuẩn này có thể nói là phi thường nghiêm khắc. Nhưng ở đoàn cảnh vệ,
tiêu chuẩn này còn muốn cao hơn. Nhân viên cảnh vệ trước tiên phải có
phản ứng chính xác. Cho nên bất luận cái gì ảnh hưởng đến phản ứng và
khả năng phán tuyệt đối không thể có.
Trương Kiệt Hùng luyến tiếc việc rời khỏi đoàn cảnh vệ. Nhưng nếu bệnh
trong một thời gian dài mà không thể chữa, y cũng chỉ có thể bị điều ra
khỏi đoàn cảnh vệ mà thôi.
Thấy Tăng Nghị nói như vậy, Trương Kiệt Hùng biết tiểu tử này khẳng định có biện pháp trị bệnh. Chỉ có điều y không muốn hạ thấp mình đi cầu xin Tăng Nghị. Bố không tin, chẳng lẽ ợ thì có thể ợ cả đời sao?
Đến trước căn lầu thứ ba, Tăng Nghị liền dừng xe. Trương Kiệt Hùng mở
cửa xe bước xuống, sau đó bước nhanh vào căn lầu của Địch lão.
Tăng Nghị ở phía sau hô:
- Trương tướng quân, nhớ rõ những gì tôi nói đấy nhé.
Trương Kiệt Hùng cũng không thèm để ý, rất nhanh biến mất.
Thang Vệ Quốc đang chơi đùa cùng với cháu của mình, nói;
- Không có việc gì thì đừng xuống núi. Hiện tại lên núi cũng không dễ dàng đâu.
Thang Hạo Lân và Thang Dĩnh Tâm hai đứa bé này tinh lực tràn đầy. Bình
thường chúng thường hay chạy loạn trong núi, nhưng hôm nay bị Thang Vệ
Quốc ra lệnh chỉ được chơi đùa trong sân nhà. Cho nên hai đứa trong lòng không vui, nghĩ rằng cha mình đến đây, chi bằng chưa đến thì hơn. Đến
đây ngược lại chỗ nào cũng không được đi.
Nhìn thấy Tăng Nghị, hai đứa bé liền thay nhau tố tội Thang Vệ Quốc.
Đang trong lúc cáo trạng thì trong ổ gà lại truyền đến tiếng kêu của Lạc cô cô. Hai đứa lập tức hết giận, vọt vào trong ổ gà để lấy trứng, rồi
vui mừng đi vào trong nhà báo lại cho Thang Tu Quyền.
Tăng Nghị cười nói:
- Anh à, anh cũng quá cẩn thận rồi. Chẳng lẽ Địch lão còn chưa đi thì anh không cho bọn chúng chơi đùa bên ngoài à?
- Không cẩn thận không được!
Thang Vệ Quốc thở dài:
- Hiện tại, nhớ lại chuyện hôm qua, phía sau lưng tôi vẫn còn đổ mồ hôi
lạnh đâu. Rất may, nếu không phải Địch Hạo Huy đúng lúc phát bệnh thì
toàn bộ chúng ta xem như xui xẻo rồi.
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Tăng Nghị nói xong.
- Cậu còn không biết quy củ của cái này. Cho nên điếc mới không sợ súng.
Thang Vệ Quốc sát tai Tăng Nghị nói:
- Cậu có biết lão Tống hiện tại như thế nào không?
- Thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
- Ngày hôm qua, sau khi trở về, liền bị dọa đến bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi.
Thang Vệ Quốc lắc đầu. càng là người biết quy củ, thì lại càng nghĩ mà
sợ. Không biết như Tăng Nghị thì căn bản là không biết sợ. Còn có tên
Ngưu Vượng Sâm kia nữa. Anh ta hôm qua cứ tưởng rằng mình gặp quan lớn,
chắc là cũng tương đương Chủ tịch huyện. Đối với y mà nói thì đây cũng
là người của thế giới trên rồi. Cho nên Ngưu Vượng Sâm cũng không sợ,
ngược lại còn khá cao hứng. Ngày hôm qua còn bưng trà rót nước khá hăng
hái.
Tăng Nghị cười. Hắn không phải là không biết quy củ bên trong. Nhưng có
sợ thì cũng vô dụng. Anh phải nghĩ biện pháp để giải vây cho mình. Cho
nên, Tăng Nghị hôm qua mới một cước đá bay cái ông tiêm của gã bác sĩ
bảo vệ sức khỏe của Địch lão. Nếu không mạo hiểu, thì khả năng sẽ phát
sinh chuyện mà Thang Vệ Quốc lo lắng.
- Em đi kiểm tra lại cho anh ta đây, xong rồi còn phải đi xem thuốc.
Tăng Nghị nói.
- Sớm biết điều này thì cái gì tôi cũng không học, đi học y.
Thang Vệ Quốc cười đáp. Trước đây, y cứ tưởng rằng chỉ có đánh nhau là
giỏi. Hiện tại mới biết được, chữa bệnh cũng có tác dụng của nó. Nếu vừa có thể chữa bệnh, vừa có năng lực đánh nhau, vậy thì khỏi chê rồi. Vô
địch khắp thiên hạ. Chữa cho khỏi tàn phế rồi lại đánh, rồi lại chữa.
Đây chính là loại nhân sinh thích ý như thế nào.
Sau khi ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút, Thang Vệ Quốc ở trong sân
đánh bao cát. Y đã có thói quen mỗi ngày luyện tập cao độ. Cứ ở nhà như
một đứa trẻ thì thật là khó chịu.
Trương Kiệt Hùng lúc này đi tới hỏi:
- Tăng Nghị đâu?
Thang Vệ Quốc khẩn trương đè bao cát lại nói:
- Báo cáo Trương tướng quân, Tăng Nghị đang ở trong phòng. Để tôi đi gọi cậu ấy.
Thang Vệ Quốc nói xong bước tới cửa, gọi Tăng Nghị hai tiếng.
Một lát sau, Tăng Nghị liền đi ra. Trương Kiệt Hùng nghiêm nét mặt đưa ra một tờ giấy thông hành, nói:
- Tôi đã xin chỉ thị của Địch lão. Địch lão đặc biệt cho phép cậu có thể ra vào khu biệt thự. Đây là giấy thông hành. Về sau đi qua trạm gác nào thì cứ đưa tờ giấy ra, không cần thông báo.
Tăng Nghị tiếp nhận tờ giấy thông hành, cười nói:
- Cảm ơn Trương tướng quân.
Trương Kiệt Hùng cũng không nghĩ ra, tổ chuyên gia của Địch lão có hơn
mười bác sĩ. Nhưng cũng chưa có ai hưởng thụ được đãi ngộ này. Một bác
sĩ nho nhỏ, không ngờ cũng có thể tùy ý ra vào khu biệt thự nghỉ dưỡng.
Cũng không biết vì sao Địch lão lại xem trọng tên tiểu tử này?
Trương Kiệt Hùng buông tờ giấy thông hành, nhưng cũng không vội đi, nghĩ như thế nào để mở miệng bảo Tăng Nghị kê cho mình một phương thuốc chữa bệnh ợ. Giấy thông hành thì mình cũng đã lấy giùm rồi, nếu thức thời
thì Tăng Nghị nên chủ động đề xuất.
Tăng Nghị cất tờ giấy rồi nói:
- Trương tướng quân, nghe nói cảnh vệ viên toàn là những cao thủ?
Trương Kiệt Hùng không nói chuyện, nhưng sắc mặt ngạo nghễ coi như là
trả lời vấn đề của Tăng Nghị. Không phải là cao thủ thì làm sao có thể
bảo vệ an toàn cho thủ trưởng trung ương?
- Anh Thang của tôi một thân công phu cũng không tầm thường, đánh khắp
Nam Giang cũng không có đối thủ. Dù sao cũng không có việc gì làm, chi
bằng luận bàn một chút?
Tăng Nghị cười.
Thang Vệ Quốc giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
- Không được, đây tuyệt đối không được.
Thang Vệ Quốc là người thích đánh nhau. Bình thường chỉ cần nghe nói ai
có công phu vững chắc thì y sẽ đến tận cửa đọ sức một phen. Nói thật, y
cũng đã từng muốn so chiêu với cao thủ đoàn cảnh vệ trong truyền thuyết. Tuy nhiên, đối phương cũng là người của đoàn cảnh vệ, y cũng không dám
động thủ. Huống chi đây là thiếu tướng nữa.
Quân nhân cũng đều một tính, nhất là những binh lính mũi nhọn thì lại
càng hiếu chiến. Trương Kiệt Hùng nghe xong lời nói của Tăng Nghị thì
còn có ý không vui. Chỉ bằng Thang Vệ Quốc mà cũng đòi xưng đánh khắp
Nam Giang vô địch thủ? Thật sự là chê cười!
Chỉ có điều cảnh vệ cũng có quy củ là công phu không phải là dùng để
khoe khoang. Trương Kiệt Hùng nhìn lướt qua Thang Vệ Quốc, nói:
- Không có hứng thú!
Thang Vệ Quốc cảm thấy mình bị coi rẻ, trong lòng tức giận nhưng không dám phát tác.
Tăng Nghị cảm thấy kỳ quái ồ một tiếng:
- Nếu Trương tướng quân không muốn luận bàn với anh Thang của tôi, vậy thì để tôi tiếp anh hai chiêu vậy.
Trương Kiệt Hùng trong mắt lập tức lộ ra sát khí, vô cùng nhục nhã. Một
thầy thuốc nho nhỏ, không ngờ lại dám cùng mình luận bàn.