(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 10
Phương Sĩ Thanh không dám ló mặt về nhà, hắn rất sợ lại phải đối mặt với Vương Tề, cả cuối tuần lại ngốc ở khách sạn.
Thứ hai đi làm, tới trưa vẫn gió êm biển lặng, giữa giờ nghỉ ra ngoài ăn cơm trưa, mới vừa bước qua cửa hầm đỗ xe của tòa soạn, đã bị Vương Tề vừa vặn tóm được.
Mấy người bạn đồng nghiệp vẫn nhớ rõ hắn từng nói người này là “anh rể tôi”, còn khách khách khí khí gọi một tiếng: “Anh rể”, sau đó cũng không nhìn, đi trước.
Đang có người ngoài, Phương Sĩ Thanh không dám lên tiếng, chờ người vừa đi, lập tức xù lông, phẫn hận nhỏ giọng nói: “Anh lại tới đây làm gì?”
Vương Tề không trả lời hắn, hỏi ngược lại: “Cuối tuần vừa rồi em đi đâu? Sao không về nhà?”
Phương Sĩ Thanh cũng không dám lớn tiếng la hét ầm ĩ ở đây, đè nặng thanh âm đáp: “Mắc mớ gì đến anh? Anh là gì của tôi? Tôi cảnh cáo anh đó, không được đến làm phiền tôi, không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Vẻ mặt Vương Tề buồn cười nói: “Thanh Thanh, em muốn không khách khí với anh thế nào?”
Phương Sĩ Thanh bị anh nói hung hăng nghẹn cho một cục, hơn nửa ngày mới nghĩ ra cái mình có thể “không khách khí” được, hếch mặt nói: “Tôi, tôi sẽ tìm tới lãnh đạo đơn vị, tố cáo anh!”
“Tố cáo anh cái gì?” Vương Tề vẻ như thập phần bất đắc dĩ, nói: “Nói với người ta anh cưỡng gian em? Thời điểm gây án còn đeo mặt nạ bí đỏ?”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Nghĩ Vương Tề vươn tay muốn chạm hắn, liền đưa tay ra chắn, ngược lại bị Vương Tề thuận thế kéo qua. Tay Vương Tề rất to, hoàn toàn bao bọc cả tay hắn, độ ấm lòng bàn tay hơi cao, Phương Sĩ Thanh xoát một cái đỏ mặt.
Hắn quẫn bách vô cùng, đúng giờ cơm trưa, đa số đồng nghiệp đã bỏ đi ăn, nhưng cũng đâu ngăn được ngẫu nhiên còn có vài người từ trong đi ra, người ta nhìn thấy hai tên đàn ông già đầu mất nết đứng ở cửa còn tay trong tay sẽ có biểu tình thế nào?
Hắn nhìn xung quanh muốn tránh ra, Vương Tề không cho, hắn chỉ còn cách dùng tay kia gỡ tay Vương Tề ra, gỡ nửa ngày cũng không được, gấp đến độ khí huyết dâng trào, chẳng những khuôn mặt đỏ bừng, mùa đông lạnh vậy mà chán cũng đổ mồ hôi.
Vương Tề muốn chơi đùa với hắn, rốt cuộc cũng đùa vui vẻ rồi, cười tủm tỉm thả tay ra.
Phương Sĩ Thanh nhanh chóng đem hai tay nhét vào trong túi áo khoác, chết cũng không chịu lấy ra, tức giận trừng Vương Tề.
“Thành thật mà nói,” Vương Tề vẻ mặt không đứng đắn nói: “Dù em có muốn tố cáo cũng không có chỗ cho em tố cáo đâu.”
Phương Sĩ Thanh cho rằng anh đang muốn chảnh chọe mình quyền cao chức trọng, mới vừa có chút khinh thường, không nghĩ tới anh lại nói: “Thanh Thanh, anh từ chức rồi.”
Năm nay Vương Tề vừa qua tuổi 35, tháng 10 mới vừa thăng chức phó bí thư, giờ đúng là đang vào giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, đang êm đẹp sao lại đi từ chức?
Phương Sĩ Thanh không hiểu lắm.
Vương Tề lại nói: “Trước luôn phải lo thủ tục từ chức, công tác chuyển giao lại quá nhiều, nên mới không rảnh gặp em.”
Phương Sĩ Thanh nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Ai thèm gặp anh đâu.” (¬¬)
Vương Tề cũng không để ý tới mấy lời khiêu khích trẻ con không có sức công phá của hắn, nhớ mục đích của mình, nói: “Vốn là muốn trải qua cuối tuần với em, kết quả không biết em lại trốn đi đâu.”
Phương Sĩ Thanh tấm tức không chịu được, trợn trắng mắt không nói lời nào.
Vương Tề nói: “Sắp tới anh phải về Đông Bắc, có việc phải giải quyết, ít nhất cũng phải hơn mười ngày nửa tháng.”
Phương Sĩ Thanh tiếp tục mắt trợn trắng.
Vương Tề cười cười, nói: “Buổi chiều bay rồi, sáng nay định đến tạm biệt với em, mà sợ em chậm trễ công việc, mới chờ đến giờ này.”
Phương Sĩ Thanh không niệm tình, nói nhỏ: “Ai cho anh đợi, tạm biệt cái gì, anh phiền quá đi.”
Vương Tề cười nói: “Anh vừa đi đã đi lâu như vậy, sợ em hiểu lầm anh không cần em.”
Hiện tại Phương Sĩ Thanh sợ nhất nghe được anh ta lôi mấy lời buồn nôn đó ra nói, nháy mắt biến sắc, hầm hầm quát: “Anh câm miệng! Anh có một chút lương tâm nào không? Chị tôi yêu anh như vậy, anh là người vô tâm thế đó hả? Làm hại chị ấy thương tâm, anh còn ở đây nói mấy lời buồn nôn này, anh đúng là một tên tra nam, đại gian đại ác!”
Vương Tề nghiêm mặt nói: “Thanh Thanh, chuyện của anh với chị em, em không hiểu.”
Phương Sĩ Thanh nóng nảy nói: “Tôi cũng không muốn hiểu, anh đừng tới dây dưa với tôi nữa.”
Vẻ mặt Vương Tề đương nhiên nói: “Anh đã ngủ với em mấy lần rồi, không đến dây dưa với em thì dây dưa với ai, anh còn muốn…”
Phương Sĩ Thanh: “! ! !” Hắn phản xạ có điều kiện lấp miệng Vương Tề lại, này nếu như bị người khác nghe thấy hắn cùng anh rể mình có gian tình, hắn có còn muốn sống nữa không!?
Vương Tề bị hắn che miệng, ánh mắt lại cong cong, như vô cùng vui vẻ.
Phương Sĩ Thanh thấy anh như vậy, căm giận thu hồi tay, không thể nhịn được nữa mắng: “Không biết xấu hổ.”
Vương Tề cười tủm tỉm: “Ừm, còn muốn em.”
Phương Sĩ Thanh lại sôi máu, phẫn nộ lên bắt đầu bô lô ba la chửi tục, tiếng Trung lẫn tiếng Pháp, ngẫu nhiên còn kẹp hai từ đơn tiếng Anh, các loại ngôn từ công kích người thay nhau bay tứ tung.
Vương Tề nghe cũng không đáp trả, chờ hắn mắng đủ, vươn tay nói: “Đưa di động cho anh.”
Phương Sĩ Thanh không kịp phản ứng, hầm hừ nói: “Làm gì!”
Vương Tề vươn tay đoạt di động từ túi áo trong của hắn lại đây, Phương Sĩ Thanh tức giận, nhướn ngưới qua muốn cướp về, lại bị một bàn tay Vương Tề ngăn lại, còn uy hiếp hắn: “Đứng đó, lộn xộn nữa anh lột sạch em bây giờ.”
Phương Sĩ Thanh muốn mếu, di động hắn là vật tùy thân có mất cũng chả sao, mà Vương Tề dám lột quần áo hắn tại đây thật, thì hắn nghĩ mình cũng không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Hắn chắm chằm nhìn Vương Tề làm vài thao tác trên di động hắn, sợ anh bấm vào xem hình ảnh hoặc là mấy cái APP vừa thấy liền kỳ quái kia, di động hắn lúc nào cũng kè kè bên mình, không có việc gì lại lấy ra chơi, còn ngại mỗi lần nhập mật khẩu rất phiền toái, sớm biết sẽ có ngày này, mới không dám trộm làm biếng làm gì rồi. (: ứng dụng)
Vương Tề lại chỉ mở danh bạ điện thoại, tìm được dãy số của mình, sau đó kéo ra khỏi sổ đen.
Phương Sĩ Thanh: “…”
Vương Tề xong xuôi liền đem di động trả lại hắn, nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, đùa hắn: “Trong di động có ảnh *** của em?”
Phương Sĩ Thanh đem di động cất lại túi áo trong, còn dùng tay giữ chặt túi áo, không rên một tiếng.
Vương Tề vốn chỉ thuận miệng hỏi vậy, nhìn hắn cứ như thực sự là có thật ấy, cố ý bóp cổ tay nói: “Mẹ kiếp, nên kiểm tra xem mới phải.”
Phương Sĩ Thanh mím môi không nói câu nào, nghĩ thầm chờ anh vừa đi tôi liền đem số anh nhét lại vào sổ đen, hừ hừ.
Vương Tề cũng x-quang được tâm tư xấu xa của hắn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lỡ như anh gọi em không được, liền gọi cho chị em, nhờ cổ giúp anh tìm.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Vương Tề hỏi hắn: “Còn dám không tiếp điện thoại của anh nữa không?”
Phương Sĩ Thanh: “… Không dám.” ಥಥ
Vương Tề vừa lòng, xoa xoa đầu hắn nói: “Nghe lời, an phận làm việc, ngoan ngoãn chờ anh về.”
Phương Sĩ Thanh một câu cũng nói không nên lời, thực sự bị câu “Gọi cho chị em” của anh dọa khóc.
Vương Tề nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Anh phải đi rồi, 3 giờ hơn bay.”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu, một bộ ‘Anh cuối cùng cũng chịu đi rồi’
Vương Tề lại hơi có chút lưu luyến chưa muốn đi, miệng nói cần phải đi xong, chân lại không nhúc nhích, chăm chăm nhìn Phương Sĩ Thanh chừng ba phút, mới nói: “Anh đi rồi, đến đó sẽ điện thoại cho em.”
Anh đi được hai bước lại xoay người lại, nói: “Thanh Thanh, mau dọn lại màn hình di động của em đi, toàn loạn thất bát tao nhìn thật khó chịu.”
Phương Sĩ Thanh nghẹn nửa ngày nộ khí, cũng xù lông: “Di động của tôi, tôi nhìn thoải mái, cần gì phải ngại anh quan tâm nha? Tôi vui với cái khó chịu đó đấy rồi sao!”
Muốn nói hắn lại tự tìm đường chết, không bằng nói Vương Tề đã lập sẵn hố chỉ chờ quả biến hình này của hắn, sau đó liền tìm lý do làm gì thì ai cũng biết rồi đấy.
Chiếc Range Rover Evoque của hắn đang đậu dưới gara tầng hầm của cao ốc tòa soạn, Vương Tề nghĩ chỗ này cũng không tệ, mò tìm chìa khóa hắn xong tha hắn đi luôn.
Đây là lần đầu Phương Sĩ Thanh chơi xe chấn, mặc dù anh tình nhưng tôi không nguyện.〒〒
Hắn đánh không lại Vương Tề, nhiều lần cưỡng gian biến thành hợp gian có khác gì nhau, nhưng lần này so với thường ngày hắn phản kháng kịch liệt hơn nhiều lắm.
…
Tới lúc từ trong xe bước ra, bả vai cánh tay cổ lưng Vương Tề đâu đâu cũng có vết cào, nếu không phải né kịp, trên mặt cũng đã bị móng vuốt của hắn để lại dấu.
Phương Sĩ Thanh bị làm tới hai mắt cũng đẫm lệ, đứng cũng không vững, Vương Tề chạy đuổi ra sân bay, kỳ thật cũng làm không lâu lắm, mà vì hắn phản kháng lợi hại, Vương Tề trấn áp càng lợi hại hơn.
Nhưng cái định mệnh, ghét nhất là anh không mang bao, mấy lần trước tại khách sạn hay trong nhà còn có biện pháp xử lý, này mẹ nó, hắn còn phải giữ đám con cháu kia của anh trong người qua cả một buổi chiều.
Chờ Vương Tề đi rồi, hắn cũng không còn tâm tình nào ăn cơm nữa, lết chân về văn phòng.
Hắn sợ Phương Minh Dư biết hắn chính là tên tiểu tam yêu súc nọ, cho nên căn bản là không muốn cùng Vương Tề dây dưa thêm nữa, kết quả Vương Tề ngược lại lôi nhược điểm của hắn ra hung hăng uy hiếp.
Thật con mẹ nó làm sao để thoát khỏi chuyện đau trứng này đây.ಠಠ
Một buổi chiều không thoải mái, hắn cái gì cũng làm không xong, tan tầm liền nhanh chóng rời đi, đến bãi đậu, mở cửa xe, mặt đen sì, tất cả trong xe đều là hương vị khó phai chết tiệt.
Về đến nhà, tắm rửa kỳ cọ, mệt đến sắp chết, kẹp đùi cả một buổi chiều cũng hao tổn hết toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ của hắn rồi.
Hắn nằm úp sấp ở trên giường trong chốc lát, xoay mặt qua nhìn một bên giá sách, mặt trên, sách từ lớn đến nhỏ được xếp ngay ngắn chỉnh tề, chắc lần trước Vương Tề đã đến thu dọn, nếu là bản thân hắn, xem xong một quyển liền tùy tiện nhét lại, làm sao mà có khả năng ngăn nắp như thế được.
Nhớ tới giữa trưa Vương Tề còn ra vẻ ghét bỏ chê màn hình di động rối mắt của hắn, trời sinh từ nhỏ đã vậy còn có thể bỏ được sao?
Hắn càng nghĩ càng nóng nảy, trước kia sao không nhìn ra được Vương Tề này chính là một tên đại ma đầu bệnh thần kinh cuồng ***, còn ưỡn ngực ta đây không biết xấu hổ! Hắn ở trên giường đạp nước duỗi tay duỗi chân, đối với trần nhà mắng to Vương Tề một trận.
Này còn chưa có mắng xong đâu, nhắc ma đầu, ma đầu liền hiện ra, Vương Tề điện thoại tới.
Phương Sĩ Thanh không muốn tiếp, lại không dám không tiếp, một bên đấm ngực dậm chân, tức giận đến muốn đánh người một bên phải bắt máy.
『Hết chapter 10』
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});