“Đại sư huynh, ngươi gần đây rất kì quái nha, ngực lại đau nữa sao?”
Lương Thanh Nghĩa nhìn ra gần đây Nhan Tu Độc cứ thường hồn lìa khỏi xác, mặc dù trước kia y ngẫu nhiên cũng có vẻ mặt này, nhưng mà lúc đó không có thường xuyên xuất hiện như bây giờ.
Từ sau khi hoan ái với Nguyệt Ảnh ở dục trì, ngực Nhan Tu Độc quả thật thường xuyên đau đớn, bất quá y không định cho Lương Thanh Nghĩa biết; mà chuyện xảy ra ở dục trì ấy, là chuyện đáng giá nhất cả cuộc đời này y nguyện ý nâng niu, y cũng không muốn chia sẻ với bất bì ai khác.
“Không có việc gì, ta chỉ là đang nhớ tới bảo bối nhi…”
Nhắc tới bảo bối nhi, bất mãn của Lương Thanh Nghĩa đối với Nguyệt Ảnh lại tăng thêm rất nhiều.
“Hắn nói không cho chúng ta gặp, thật đúng là không cho gặp, chúng ta làm thế nào biết được hắn có phải chỉ là tiện miệng nói bậy hay không, kì thật hắn căn bản không có chữa trị cho bảo bối nhi, nhưng lại gạt chúng ta ở đây làm tôi tớ hai mươi năm.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Nhan Tu Độc, mới nghĩ ra chính mình vừa rồi hóa ra lại nguyền rủa bảo bối nhi chết, hắn không khỏi có chút bối rối, vội vàng giải thích.
“Ta chỉ thuận miệng nói bậy, đại sư huynh đừng nên để trong lòng, ngươi cũng biết con người của ta miệng không mọc nỗi da non, hơn nữa ấn đường của bảo bối nhi lớn lắm, nhất định là người có phúc.”
Dưới lời của hắn, tựa hồ đối với chuyện Nguyệt Ảnh sẽ chữa trị tốt cho bảo bối nhi cũng không có gì nghi ngờ.
Lương Thanh Nghĩa thấp giọng nói: “Sư huynh, không bằng chúng ta nhờ quản gia thông báo với Nguyệt Ảnh, nói rằng chúng ta muốn gặp bảo bối nhi. Hắn từng nói qua, nếu tâm tình hắn tốt, sẽ để cho chúng ta gặ
p, bây giờ chỉ có thể đánh cược xem tâm tình của hắn tốt hay không mà thôi.”
Tựa như cũa chẳng có biện pháp khác, Nhan Tu Độc gật đầu đồng ý.
Lương Thanh Nghĩa liền đi báo với quản gia.
Quản gia có chút cười lạnh, “Bây giờ còn giữ được mạng thì nên cảm ơn trời đất đi, bây giờ lại còn muốn quản tới sống chết của tiểu oa nhi, ta xem các ngươi thật sự là rất rảnh.”
“Ngươi giúp chúng ta báo một tiếng, chẳng lẽ không được sao?”
Quản gia cười đến cực lạnh nói: “Được, như thế nào lại không được, chỉ sợ các người phải nếm mùi đau khổ mà thôi, tính tình của lâu chủ mấy ngày nay rất xấu đó.”
Lương Thanh Nghĩa không muốn tiếp tục với hắn, trở về phòng, nói lại mấy câu mà quản gia nói với hắn lúc nãy.
Mặc dù hi vọng không lớn, nhưng mà Nhan Tu Độc vẫn không muốn lộ ra vẻ mặt chán nản chỉ khiến cho Lương Thanh Nghĩa thêm thất vọng, y ôn nhu nói: “Tối rồi, đi nghỉ ngơi đi, dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ biết đáp án thôi.”
Đêm khuya gió lạnh, thân thể lạnh lẽo, ngực Nhan Tu Độc bởi vì hàn phong mà lại ẩn ẩn đau, y thở dốc ngồi dậy, đang muốn xuống giường uống chén nước, đã thấy bên giường có một bóng đen đang đứng, y bị dọa đến kinh hách.
Tranh lạnh xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào trong, ánh trăng bàng bạc soi lên khuôn mặt tươi sáng như gió xuân, đúng là không thể nghĩ rằng hắn là người phàm được.
Nhan Tu Độc thoáng chốc trở nên kích động, thanh âm ấp úng không yên: “Tiểu… Tiểu sư đệ…”
Sau cái ngày ở dục trì đó, y đã không có gặp lại hắn lần nào nữa.
Nghĩ đến hai người giao hoan như trong mộng ảo, y mong muốn nhìn thấy tâm tình của hắn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, cũng càng ngày càng không thể khống chế được bản thân; nhất là được nghe lại mùi hương trên người hắn, được say sưa trong cơ thể hắn, trong đầu óc y chỉ tràn đầy hình ảnh hắn.
“Muốn gặp oa nhi sao?”
Y gật đầu.
“Vậy thì ôm ta.” Nguyễn Cầu Hận nói rất lạnh, chẳng có chút nào như hắn vừa nói ra.
Nhan Tu Độc vươn cánh tay run rẩy, quần áo Nguyệt Ảnh đang mặc rất mỏng, cơ hồ lộ ra tất cả vóc người của hắn, nhất dà dưới ánh trăng soi rơi trên khuôn mặt kiều diễn của hắn làm mộng áo chợt tăng lên vài lần.
Hắn ngã vào gối của y, mái tóc rối ướt át, hai tay của y phủ lên khuôn mặt mềm mại thần thánh của hắn, sau đó hôn lên gương mặt hắn.
Nguyễn Cầu Hận ôm lấy cổ y, tự động dâng lên đôi môi thơn, không ngừng dùng lời lẽ khiêu khích, hắn giữ lại vạt áo của mình, đem hai chân mở ra.
“Không cần làm trò gì trước đó cả, đi vào, nhanh lên một chút.”
Nhan Tu Độc còn đem bàn tay run rẩy dò xét bên trong nụ hoa mê hoặc, bên trong còn rất khô khốc, nếu y tùy tiện đi vào, nhất định sẽ làm hắn bị thương.
“Ngươi rất khô, không được…”
“Ngươi dám nói không được với ta…”
Mắt thấy hắn sẽ tức giận, Nhan Tu Độc lập tức đem môi cúi xuống, học hắn lúc trước trong dục trì làm cho y, y ngậm lấy dục vọng nóng rực của hắn vào trong miệng ra sức liếm láp.
Nguyễn Cầu Hận hít sâu một hơi liền dựng đứng, cương cứng lên, nhưng Nhan Tu Độc vừa liếm vừa hút, làm cho hắn nhíu mi lại, bởi vì tê dại từ trong xương cốt truyền ra mà không gượng dậy nỗi, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ không cách nào ngăn cản được.
“Nhan Tu Độc đem dịch thể chảy ra từ trong người hắn, đưa tay chôn vào trong nơi chật chội kia, uốn lượn tìm kiếm điểm mẫn cảm có thể khiến cho người dưới thân trở nên điên cuồng.
Nguyễn Cầu Hận cau mày, khi ngón tay Nhan Tu Độc di chuyển đến nơi nào đó, làm cả thắt lưng hắn không nhịn được mà trở nên run rẩy, hai tay chụp lấy chăn, ngay cả hai bàn chân tách ra trong chăn cũng trở nên mềm nhuyễn.
“Đủ rồi, đi vào.”
Mệnh lệnh của hắn cất lên mang theo chút vô lực, nhưng cái lạnh băng trong đó thì chẳng hề lui bước.
Nhan Tu Độc không ngừng hôn nhẹ trên người hắn, ngón tay dò xét càng sâu.
Nguyễn Cầu Hận môi khẽ hé ra hô hấp run rẩy, Nhan Tu Độc càng không ngừng ấn lên một điểm, hạ thân hắn không ngừng rỉ ra dịch thủy, khiến cho vùng phụ cận nơi mật huyệt trở nên dinh dính đầy ẩm ướt.
Tựa hồ như đã chịu đựng quá đủ sự lề mề của Nhan Tu Độc, hắn kéo tay Nhan Tu Độc ra, trực tiếp ngồi lên người y. “Phụt” một tiếng, chỉ một lần đưa vào, nơi sâu nhất trong cơ thể đã ôm ấp lấy dục vọng của y.
Nhan Tu Độc thiếu chút nữa rên thành tiếng, y nhíu mày, hai hàm răng nghiến chặt, để ngăn ngừa âm thanh có thể lọt đến tai Lương Thanh Nghĩa ở cách vách, nhưng bên trong của Nguyệt ảnh vừa nóng rực lại ẩm ướt, làm cho y cơ hồ không thể nào thừa nhận được hết mà bộc phát ra, y cuồng loạn chuyển động hạ thân.
Không ngừng xỏ xuyên vào mật huyệt chật chội ẩm ướt kia.
Nguyễn Cầu Hận cúi đầu, đem thân thể khom xuống, hắn cũng không có ngừng chuyển động mông mình, để cho mỗi lần y vào cũng có thể đến được nơi sâu nhân, như là đang nghênh hợp y.
“Sâu thêm một chút… Còn có kịch liệt hơn chút đi…”
Hắn đưa ra yêu cầu dâm đãng bên tai Nhan Tu Độc, hai tay đùa bỡn nhũ tiêm của y, bàn tay mềm nhũn như không xương không ngừng ngắt nhéo lên trên đó.
Nhan Tu Độc mặt mũi đỏ bừng, y nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn, hơi nóng ẩm ướt cùng thanh âm nũng nịu làm cho y đánh mất linh hồn, y chưa bao giờ tưởng tượng được Nguyệt Ảnh lại có thanh âm nhu mị thấu xương như vậy.
“Đại sư huynh, sâu hơn… sâu hơn một chút… Ta rất thoải mái… thật dễ chịu…”
Nhan Tu Độc khí huyết đảo lộn, lí trí cũng chẳng khống chế được dã thú trong người.
Cổ họng gầm nhẹ lên một tiếng, y xoay người, cơ hồ muốn đem hai chân Nguyệt Ảnh xé rách, y vừa nhanh vừa mạnh, không ngừng xỏ xuyên vào mật huyệt mềm mại của hắn; hai chân hắn kẹp chặt, sau một khắc khoái cảm cấp tốc nảy lên, làm cả cơ thể tê dại.
Thân thể y cứng đờ, lần này đem dịch thể ẩm ướt dính đầy bắp đùi Nguyệt Ảnh.
Y còn đang thở dốc lui binh, tay Nguyệt Ảnh lại chạm lên nơi y vừa phát tiết qua, nhục dục khoái cảm lại dâng lên, y rất nhanh lại cương cứng lên lần nữa.
Nguyễn Cầu Hận cười, hắn cười thật tàn khốc, nhưng mà thanh âm lại vẫn cực kì mềm mại đầy mị hoặc, nghe không ra được sâu trong thanh âm đó có bao nhiêu điên cuồng cùng thị huyết.
“Đại sư huynh, ngươi vẫn rất muốn ôm ta đúng hay không? Ôm chặt ta, ôm chặt một chút, ta bây giờ chính là thuộc về ngươi…
Cũng không có dũng khí nghĩ đến người kia sẽ thôộc về mình, Nhan Tu Độc giống như đang nhập vào ma đạo đem Nguyệt Ảnh ôm vào lòng, một đêm ân ái; nhưng ôm càng chặt, trong ngực lại càng đau đớn.
Cuối cùng đau đớn ấy như dao cứa vào trong lòng, mỗi lần Nguyệt Ảnh lên cao trào thở dốc, nhìn thấy hơi thở nhu mị của hắn, khái cảm cùng đau đớn kịch liệt liền đập vào trong lòng y.
Khoái cảm cuối cùng cũng qua đi, nhưng cảm giác thống khổ thì chưa từng gián đoạn.
Ngày hôm sau, Nguyễn Cầu Hận nói với bọn họ, đáp ứng để bọn họ có thể gặp bảo bối nhi một ngày, bất quá đến khi tối bọn họ phải quay trở về phòng của mình.
Quản gia dẫn bọn họ đi, đưa bọn họ đến một căn phòng chưa bao giờ ghé qua.
“Thúc thúc, cha…”
Nhan Tu Độc không thể tránh được khi nghe vị trí của mình xếp sau Lương Thanh Nghĩa, hơn nữa con mình lại chạy ào vào trong lòng Lương Thanh Nghĩa, sau khi Lương Thanh Nghĩa chỉ vào mình, nó mới chạy vào trong lòng mình.
Nửa năm không gặp, nó đã lớn lên một chút, nhưng mặc dù thân thể để cho y ôm, nhưng hai mắt vẫn không nhìn về Lương Thanh Nghĩa, y biết nó luôn quấn quít Lương Thanh Nghĩa, không thể làm gì khác hơn là thả nó ra, khẽ gật đầu, để mặc cho nó quấn lấy Lương Thanh Nghĩa, nó mặt mũi lập tức hớn hở, liền nhảy phóc vào trong vòng tay Lương Thanh Nghĩa.
“Ngươi nặng muốn chết, ngươi ở đây đã ăn cái gì vậy hả?”
Lương Thanh Nghĩa luôn không có thói quen thân thiết với bảo bối nhi, có điểm xấu hổ mà nhéo mũi nó, nhưng vẫn ôm nó rất chặt, không để cho nó bị té.
“Thúc thúc, nơi này chán muốn chết, ta cũng không thấy ngươi với cha, chúng ta khi nào có thể trở về?”
Vài câu hỏi ra khỏi miệng của con trẻ, làm cho hai người ở đây không biết phải nói thế nào, làm sao có thể nói với nó vì để chữa trị cho nó, bọn họ đã đáp ứng người ta ở đây làm tôi tớ hai mươi năm.
Nhan Tu Độc cúi người xuống, vuốt tóc con: “Một thời gian nữa mới có thể về nhà.”
Nó giống như muốn bĩu môi, Nhan Tu Độc lại nói: “Còn nhớ cái buổi tối mà con không quay về nhà không?”
Trong lòng bảo bối như tựa như sợ bị mắng, nó gật đầu cứng ngắc, vội vàng giải thích cho mình: “Cha, không phải con không muốn trở lại, là có người đi theo hỏi đường con, con tốt bụng chỉ hắn ta, kết quả đi trên đường tự nhiên buồn ngủ, đột nhiên cứ thế mà ngủ thiếp đi.”
“Con đi theo ai hả? Bảo bối nhỉ?”
Nghe ra như thế, Lương Thanh Nghĩa rất điên máu, nghĩ không ra lại có người muốn hạ độc hại chết bảo bối nhi, quả thật đúng là tội ác tày trời mà! Ngay cả một đứa trẻ vô tội cũng muốn ra tay, người này căn bản là tán tận lương tâm.
Bảo bối nhi cau mày, “Là một lão bá, bước đi rất chậm, con sợ ông ta té ngã, còn nắm tay ông ta nữa!”
Lương Thanh Nghĩa trong đầu suy nghĩ một chút, như thế nào cũng không nghĩ ra mình có từng kết oán với người có bộ dáng như vậy bao giờ, hắn nhìn Nhan Tu Độc, Nhan Tu Độc cũng lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết có người người như vậy.
Bảo bối nhi giương hai mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Cha, sắc mặt của cha thật khó coi quá đi!”
Trong ngực Nhan Tu Độc rùng mình một cái, ngay cả Lương Thanh Nghĩa cũng nhìn y.
“Đúng vậy, sư huynh, gần đây sắc mặt của ngươi lúc nào cũng tái nhợt, ngực ngươi lại đau nữa phải không?”
“Không đau.” Kì thật là đã đau từ rất lâu rồi, y đã sớm tê dại.
Lương Thanh Nghĩa nhìn y đầy hoài nghi, thời gian đại sư huynh xuất thần càng lúc càng dài, nửa đêm phòng bên lại vang lên tiếng động, như là tiếng giường rung động kịch liệt, khiến cho kẻ khác nghĩ đến không ít chuyện kì quái.
Nhưng mà bao nhiêu người trong Cầu Hận lâu đều là nam nhân, cho dù hắn mới vào không bao lâu thì cũng có gặp qua một người nữ tử, nhưng cho dù có phụ nữ, sư huynh như thế nào lại có thể lên giường với phụ nữ xa lạ chứ?
Huống hồ sư huynh là người cấm dục, tuyệt đối không hề có bộ dáng phóng đãng, hắn đem sư huynh gắn vào những chuyện này nọ, không khỏi quá mức hạ lưu rồi. Hắn không nhịn được mà tự trách cứ bản thân.
Ba người tụ lại một chỗ, nói với nhau thật nhiều, nói đến tận khi trời tố
i mới lưu luyến không rời mà trở về phòng của mình.
Thấy bọn họ phải đi rồi, bảo bối nhi không hiểu sao lại làm loạn: “Vì cái gì các người lại muốn đi rồi?”
“Lần sau chúng ta lại đến.”
“Tại sao lại phải đợi đến lần sau?” Bảo bối nhi lớn tiếng hỏi.
Nhan Tu Độc chẳng thể nói được, Lương Thanh Nghĩa ngược lại trở nên hung ác: “Đã nói là lần sau rồi, ngươi lại còn ồn ào nữa, muốn Lương thúc thúc đánh cho một trận hay sao?”
Bảo bối nhi mếu miệng, nhưng mà vẫn không dám làm cho Lương Thanh Nghĩa tức giận, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng đầy ủy khuất: “Được rồi, như vậy thì lần sau, thúc thúc nhất định phải tới nha!”
“Cha không đến không được sao?” Nhan Tu Độc ghẹo con.
Bảo bối nhi mặc dù đối với Lương Thanh Nghĩa không dám mè nheo, nhưng mà đối với cha thì chẳng có điểm nào khách khí! “Hừ, con không có nói vậy, cha đừng có mà bắt bẻ lời của con.”
“Đứa nhỏ này chỉ nghe lời ngươi thôi, Thanh Nghĩa, người nào không hiểu còn tưởng rằng nó là con của ngươi đó.”
Lương Thanh Nghĩa liếc xéo nhìn bảo bối nhi một cái, “Ta cũng không nghĩ rằng sẽ sinh ra một đứa con không biết nghe lời đâu.”
Bảo bối nhi kêu lên một tiếng thúc thúc xấu xa, không cam lòng đấm Lương Thanh Nghĩa một cái, hai người cùng cười phá lên, sau đó mới trở về phòng.
Khí sắc dồi dào khiến Nguyễn Cầu Hận càng thêm đẹp đẽ, thân thể trắng nõn xinh đẹp ngập trong làn nước dục trì, giọt nước lăn trên làn da mịn màn như thẻ đang vuốt ve chảy xuống dưới, mở ra đôi môi hồng nhuận của mình, nhẹ nhàng đem hai ngón tay ngọc liếm lám, ánh mắt câu dẫn lòng người lang thang mà phóng túng mang theo ý cười.
Nhan Tu Độc bỗng nhiên cảm giác khí huyết xông lên tận não, hơi nước ấm áp, khoảng cách cực ngắn giữa hai người, cơ hồ như dính vào nhau; từ lúc nào lại biến thành quan hệ như vậy, Nhan Tu Độc đã không còn nhớ được.
Đại để là từ sau khi cho phép bọn họ gặp lại bảo bối nhi, mỗi lần y đến quét dọn dục trì, Nguyệt Ảnh đã sớm trần như nhộng trong ao chờ y; cho dù hắn không cởi y phục, hắn cũng sẽ nũng nịu đem thanh âm kiều nhuyễn yêu cầu y giúp hắn cởi ra.
Vẻ mặt của hắn phóng đãng dẫn dụ, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lãnh khốc trong lương đình, đâu mới chân chính là Nguyệt Ảnh, y đã sớm không thể phân biệt.
Nhan Tu Độc chỉ còn biết thân thể thơm tho đang thở gấp trong lòng mình, đây chính là người mình yêu đến tận cùng, thương đến tận cùng trong thiên hạ, hắn lúc nào cũng chủ động quấn lấy thân thể y, môi lưỡi yêu mị giao triền, ý đồ làm cho hắn được tận hưởng cảm giác dục tiên dục tử.
Bàn tay trắng nõn mềm mại còn dính theo nước miếng của hắn đưa xuống dưới bộ vị sưng to nóng rực của y mà cọ xát, một bên đem môi lưỡi không ngừng quấn quít với y.
Y đem hắn xoay trở lại, để cho người hắn dựa vào cự thạch cao chừng nửa người ở phía sau, lao vào trong cơ thể nóng ấm của hắn, tay hắn bấu vào lưng y để lại từng vệt đỏ hồng, tiếng thở dốc vui sướng không dứt bên tai y, hai chân đã sớm giơ lên kẹp chặt lấy thắt lưng rắn chắc của y, tiếng thở dốc yêu mị mang theo chút lạnh lùng, lại mang theo chút nồng nàn.
Nhan Tu Độc mồ hôi đầm đìa, mà thanh âm Nguyệt Ảnh lại khiêu khích không ngừng, đôi môi đỏ hồng không ngừng dán lên môi y, hút lấy lưỡi y, cảm giác ẩm ướt ngọt ngào từ lan ra từ chiếc lưỡi đinh hương làm cho Nhan Tu Độc không ngừng đâm thật sâu vào bên trong mông hắn, không ngừng tăng tốc.
Nhiệt lưu phun trào, y cũng không chuyển động được nữa thở hổn hển.
Hai cánh tay đẹp như vẽ của Nguyễn Cầu Hận đưa quấn đến trước ngực, ấn mạnh lên ngực y, đau đớn kịch liệt làm cho Nhan Tu Độc bủn rủn kiệt quệ.
Khóe miệng hắn cong lên, giống như cực kì hài lòng với kết quả như vậy, nụ cười lạnh lẽo kéo theo hai lúm đồng tiền đầy dụ hoặc tuyệt luân, hắn nhặt quần áo lên mà bước đi, hoàn toàn không chút lưu luyến một chung một khắc ôn nhu lúc nãy chút nào.
Nhan Tu Độc dằn lại ngực, sau khi hoan ái với hắn, ngực chung qui sẽ đặc biệt đau đớn, có khi cảm giác như thở không nổi, y biết đó chính là một loại kịch độc, cùng hắn hoan ái càng lâu, thân thể sẽ càng phải trả giá đắt.
Y mặt quần áo, đi ra khỏi dục trì đã sớm không còn một bóng người, đi ra khỏi phòng của Nguyệt Ảnh, Lương Thanh Nghĩa đang đứng ngoài sảnh đợi y.
“Đại sư huynh…”
Nhan Tu Độc rất mệt, cơ hồ không muốn nói chuyện, nhưng mà y phải xốc tinh thần trở nên mạnh mẽ, có chút gật đầu nói: “Làm sao vậy? Nghĩa.”
“Ngươi có biết gần đây ngươi rất quái lạ không?” Lương Thanh Nghĩa không muốn vòng vo liền nói ra, hắn nếu đã tìm đến Nhan Tu Độc, chính là đã muốn đem tất cả ra nói rõ ràng.
“Ngươi tại sao nói như vậy?” Nhan Tu Độc có điểm muốn cười, nhưng mệt đến mức chẳng thể mở ra được một nụ cười.
“Ta nói thật, đại sư huynh, ngươi từ khi đến đây, càng lúc lại càng trở nên quái dị, ta thường thường…” Lương Thanh Nghĩa nói tới đây liền dừng miệng.
Hắn thường cứ nửa đêm lại nghe trong phòng đại sư huynh vang lên âm thanh này nọ, hắn không muốn đoán, nhưng mà cứ đến sáng hôm sau, mặt đại sư huynh lại càng trắng bệch, giống như là không phát hiện ra thần sắc của mình có bao nhiêu là dọa người, hơn nữa càng ngày càng gầy gò, khí sắc lại càng khó coi hơn nữa.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, Nghĩa?”
Lương Thanh Nghĩa rốt cuộc không thể nhẫn nại một hơi nói ra suy nghĩ chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
“Sư huynh, không phải ta hoài nghi ngươi, mà là ta cảm giác được ngươi căn bản không có nghĩ đến việc phải báo thù, ngươi ẩn cư, thành thân, thậm chí quên hết tất cả những gì gọi là sống chết, nhưng mà trong ngươi đều không có nửa điểm tâm ý sẽ báo thù cho những người trong trang. Rõ ràng chúng ta lúc này đang ở ngay trong Cầu Hận lâu, cũng bị tên tiểu tử Nguyệt Ảnh kia đối xử như tôi tớ, ta nhìn không thấy ngươi có một chút hận ý nào, càng cảm thụ ngươi không có ý niệm báo thù gì cả.”
Nhan Tu Độc tránh né ánh mắt của hắn, quan hệ của y với Nguyệt Ảnh căn bản không cách nào nói ra toàn bộ với Lương Thanh Nghĩa.