Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 110: Chương 110: Gặp lại trong mộng




Editor: Sakura Trang

“Mạc tiên sinh, đời người sẽ không có một chuyện mà xảy ra hai lần, một khi trở về, liền không đường quay đầu lại nữa, anh nghĩ kỹ chưa?”

Đức Huệ cư sĩ chắp hai tay mặc tọa ở trên bồ đoàn, Mạc Du an tĩnh quỳ xuống trước mặt của ông.

Đệ tử đã nghĩ xong, bên kia mới là thật là nhân sinh sinh của tôi, mời cư sĩ tác thành.”

“Vậy thì tốt, từ đâu đến thì về nơi đó đi.”

Một tay Đức Huệ cư sĩ cầm tấm ngọc bội cửu long đùa ngọc kia, một lòng bàn tay đặt lên vị trí đỉnh đầu Mạc Du, trong miệng nói lẩm bẩm, ngọc bội kia bắt đầu từ từ thoáng hiện ra ngũ quang thập sắc, hoa quang càng ngày càng sáng, càng ngày càng mạnh, thẳng tới bao phủ toàn thân của Mạc Du.

Nguyện được lòng ngươi, bạc đầu bất tương ly.

Gần như là ngất đi trong ánh sáng, mà lúc hắn lần nữa có tri giác, cảm thấy đầu trướng đau, cả người bủn rủn, không có nửa điểm sức lực.

Cố gắng giùng giằng mở hai mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là nóc màn màu minh hoàng, tâm đang treo cao cuối cùng cũng buông xuống, trong này chính là Phi Long điện, hắn cuối cùng đã trở lại!

Quay đầu nhìn một chút xung quanh, bóng đêm trầm trầm, cả tòa tẩm cung không có một bóng người.

Tiêu Nhiên đâu? Y đi đâu rồi?

Nghĩ tới người kia, nhớ nhung trong lồng ngực tràn đầy giống như hồng thủy cuốn tới, gần như tràn đầy qua đỉnh đầu của hắn, khiến cho hắn không cách nào thở dốc. Nghĩ tới trong lúc mình trúng buộc tâm chú đối đã hành hạ y, thật hận không thể xé mình thành tám khối lại lóc xương lột da mới hả giận.

Tiêu mười mấy phút đồng hồ vững vàng khí tức, giật giật tứ chi lâu không hoạt động, đứng dậy xuống giường đi hai bước, coi như thuận lợi. Tiêu Nhiên nhất định không bỏ được hắn một người, cỏ lẽ ở ngay bên ngoài điện, không bằng đi ra ngoài cho làm cho y một kinh hỉ.

Hắc hắc... Khóe mắt của Mạc Du lướt qua một tia nghịch ngợm, ngay sau đó tùy ý dùng một cây trâm búi mái tóc bù xù lên, phủ thêm áo choàng, liền dây áo cũng đều không chú ý buộc chắc liền vội vã chạy ra ngoài.

Tê... Đây là tình huống gì?

Vẻ mặt hưng phấn chớp mắt đọng lại ở trên mặt, Mạc Du đứng ở cạnh cửa kinh ngạc nhìn, hai cái chân tựa như mọc rễ cũng không cách nào tiến về phía trước thêm một bước.

Tiêu Nhiên quả nhiên ở trong này.

So sánh với trong tẩm cung mờ tối lạnh lẽo, bên ngoài điện đơn giản là đèn đuốc sáng choang vui vẻ hòa thuận nga. Phong Tiêu Nhiên, như cũ mặc một thân cẩm đoạn trường bào đỏ thẫm, khinh linh phiêu dật, tóc dài buộc chỉnh tề ra đằng sau, thúc ngọc quan, mặc dù trên mặt hơi có vẻ gầy gò chút, lại không ảnh hưởng thần thái sáng láng của y, bộ dáng thúc tóc cũng so với lúc trước xõa xuống vai thêm mấy phần anh khí.

Y đang nghiêng người về phía người nọ, ngồi ở trên đệm nói chuyện với một người gì. Mặt người trên giường nhỏ vừa lúc bị y ngăn trở nhìn không rõ lắm, lại có thể nhìn ra thân hình hắn thon thả, nhưng bụng nhô lên thật cao tỏ rõ đang mang thai. Phong Tiêu Nhiên cười vô cùng ôn nhu, một đôi tay vô cùng khéo léo xoa bóp chân người kia, còn luôn luôn ngửa đầu nhìn hắn một chút, hai người nhẹ giọng không biết đang nói cái gì.

Mạc Du đứng tựa như hóa đá vậy, nhất thời lại không biết mình lần này một hơi, là nên thở ra đi, hay là nên hút đi vào, chỉ có thể ước chừng che ngực, cho đến mặt đầy kìm nén đến tím phồng, thiếu chút nữa không thở được, mới không nhịn được khụ khụ ho khan mấy tiếng.

“Ai ở trong đó?”

Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt ác liệt quét về hướng hắn đang đứng, nhưng đã sớm không còn ôn nhu như mới vừa rồi.

“Phong đại ca...” Người trên giường nhỏ suy yếu kêu một tiếng nghĩ muốn đứng lên, lại bị Phong Tiêu Nhiên đè lại.

“Ngươi nghỉ ngơi, ta đi xem một chút.”

Vừa dứt lời, tay áo phiên bay trong gió, mủi kiếm lạnh như băng đã để lên cổ họng của Mạc Ưu.

Một trận gió đêm phất qua, ánh sáng của Cự Khuyết kiếm ở dưới ánh trăng tránh qua gương mặt của Mạc Ưu, phanh một tiếng, trường kiếm rớt xuống đất.

“Ưu Nhi!”

Gầm nhẹ mang theo khó tin truyền khắp Phi Long điện, hai thân ảnh nhẹ nhàng một trước một sau bắn ra tẩm cung, vượt qua tường hoàng cung nay lên mái nhà, liền đuổi sát theo đến một một hậu uyển tĩnh lặng nơi ngự hoa viên.

“Ưu Nhi! Ưu Nhi ngươi chờ ta một chút, ngươi đừng đi... A!”

Khinh công của Mạc Ưu độc bộ thiên hạ, mặc dù nằm nửa năm công lực giảm đi, nhưng so với Phong Tiêu Nhiên vẫn là cao hơn một bậc, Phong Tiêu Nhiên mắt thấy càng đuổi càng xa, trong lòng gấp muốn chết, không khỏi liều mạng đề khí nhảy về trước, ai ngờ một cái đạp hụt, lại từ trên mái hiên mấy tầng lầu cao thẳng rơi xuống đất.

Phía dưới chính là núi giả nham thạch lởm chởm.

Theo bản năng nhắm mắt, nhưng cảm thấy thân thể cảm thấy mình cũng không phải là đang rơi xuống, mà là bắt đầu xoay tròn lên cao. Một cái tay ấm áp dính sát ở bên hông của y, không đợi suy nghĩ nhiều, hắn đã rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

Ưu Nhi... Nhắm mắt lại không nghĩ mở mắt ra, ôm thật chặc người kia, lại cũng không muốn buông tay.

“Cũng đứng xuống hồi lâu, còn ôm chặt đến như vậy làm gì?”

Thanh âm lạnh lùng truyền tới từ đỉnh đầu, Phong Tiêu Nhiên không khỏi run rẩy trận. Buộc tâm chú vẫn là không giải được, trước mắt y, vẫn là Mạc Ưu đáng sợ đó…

“Thật xin lỗi, ta thất thố... Ta không phải cố ý, ngươi tỉnh, ta... Ta thật cao hứng!”

Vội vàng thả người nọ ra, ngẩng đầu lên vội vội vàng vàng giải thích với y, rất sợ hắn một khắc sau sẽ không kiên nhẫn rời đi, lại không ngừng bận rộn bắt chặt một ống tay áo của hắn.

Mạc Du nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ của Phong Tiêu Nhiên, trong lòng không khỏi đau xót, từ hắn trúng buộc tâm chú tới nay, một mực đối với y bạo ngược như vậy, y nhưng không có một điểm oán hận, vẫn là lấy lòng hắn vẫn là như vậy, Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên của hắn…

Phong Tiêu Nhiên thấy sắc mặt hắn âm tình bất định, đang không biết làm sao vội vã há mồm còn muốn giải thích, chợt bị một bờ môi mềm mại vội vả hôn lên.

Ngô...

Mở to hai mắt lăng lăng nhìn khuôn mặt mà y ngày đêm nhớ thương này, y không khỏi ngây dại.

Tham lam mút vào bờ môi hơi lạnh có chút khô khốc, lòng của Mạc Ưu không khỏi đau lòng, hắn hôn mê mấy ngày này, y nhất định rất khổ đi... Môi của y, quá khứ luôn luôn là nở nang trơn bóng mơn mởn.

Thương tiếc hôn môi một hồi, hắn hiển nhiên là bất mãn với đụng chạm nhẹ nhàng như vậy, linh hoạt suy nghĩ cạy mở hàm răng người kia, chợt lóe mà vào nghịch ngợm lướt qua ngõ nghách.

Xúc cảm ôn nhu kích thích mỗi một giây thần kinh của Phong Tiêu Nhiên, cảm giác quen thuộc kia… Là Ưu Nhi, là Ưu Nhi của y!

Gần như là đem hết toàn lực đáp lại, Phong Tiêu Nhiên lấy kích động chủ động chưa bao giờ có triền miên miệng lưỡi hắn, hơn nửa năm qua chịu đắng dường như hết thảy ở một cái chớp mắt này thời gian bạo phát, đủ đều xông lên đầu, khóe mắt một trận đau nhức, lại không thể ức chế mù mịt.

Nước mắt nóng bỏng rơi vào trên bàn tay đang nâng gương mặt y của hắn, Mạc Ưu bỗng dưng thức tỉnh trong sự chìm đắm.

“Ngươi không thích?”

Chợt kéo ra khoảng cách hai người, Mạc Ưu vẫn nắm vai của Phong Tiêu Nhiên, dưới ánh trăng sắc mặt nhưng biến thành một mảnh lạnh lùng tái nhợt.

Đột nhiên xuất hiện phân ra khiến cho Phong Tiêu Nhiên cảm giác được một trận lạnh lẻo, y gần như không chút suy nghĩ liền một phát nhào vào trong ngực người kia, hai cánh tay lại lần nữa ôm chặt lấy sau lưng hắn, đem mặt chôn thật sâu ở hõm vai của hắn kịch liệt thở dốc.

“Thích, thích! Ngươi tỉnh ta làm sao có thể không thích, ta thích đến coi như lập tức chết cũng cam tâm!”

Tỏ tình mãnh liệt chớp mắt nổ tung trong lòng của Mạc Ưu, hắn ôm người nọ, hung hãn hôn lên rái tai của y.

“Bệ hạ, bệ hạ người không có sao chứ, phía trên không an toàn, nhanh xuống đây đi!”

Bên dưới truyền đến Lâm Đống cùng một đám thị vệ lo lắng kêu gào, lúc này Phong Tiêu Nhiên mới ý thức được bọn họ giờ phút này còn đứng ở trên nóc nhà của cung thất nào đó… Nhiệt liệt ôm hôn.

Mặt một chút đỏ lên, theo bản năng muốn từ trong ngực người nọ thối lui ra, lại bị hắn ôm càng chặt.

“Ngươi nói, hắn là ai?”

“Ai?”

Lờ mờ nhìn lại theo hướng của ngón tay Mạc Ưu, chỉ thấy A Lâm đỡ Lạc Điềm bụng lớn đang lo lắng nhìn quanh về bên này.

Thiếu chút nữa bị nụ cười của mình sặc, Người này, khó trách y càng gọi càng chạy, thì ra vừa tỉnh lại liền uống giấm đâu, liền bạn cũ cũng không nhận ra được nữa.

“Ưu Nhi, thật xin lỗi. Ngươi ngày ngày nằm như vậy, ta không biết ngươi lúc nào sẽ tỉnh lại, mỗi ngày đều thật đau lòng. Ngày đó ta không nhịn được uống một chút rượu, ai ngờ cứ say cứ như vậy, cũng không biết sao, khi tỉnh lại liền phát hiện nam thị kia ngủ ở bên người ta, ta...”

Nghe giải thích của Phong Tiêu Nhiên, tim Mạc Ưu như bị đao cắt. Đều do hắn, hắn tại sao phải ngủ lâu như vậy, trong lòng y nhất định rất khổ, mới vừa rồi ôm y bay, y nhẹ gần như làm hắn giật mình.

“Được rồi, trong bụng hắn cũng là huyết mạch của ngươi, nhưng hài tử sinh ra sau ngươi không cho phép gặp lại hắn, ngươi là lão bà của ta, chỉ cho phép ngươi cùng ta chung một chỗ!”

Nghe tuyên ngôn bá đạo lại không có tức giận, thậm chí còn có điểm ngọt nị của người nọ, Phong Tiêu Nhiên thật là không dám tin tưởng lỗ tai mình.

“Ngươi nói là, ngươi không ngại?”

“Ta để ý, nhưng ta không trách ngươi. Tiêu Nhiên, tất cả ta đều nhớ ra rồi, ta không phải là người, ta hành hạ ngươi như vậy… Ta đã sớm suy nghĩ xong, chỉ cần có thể trở lại, chỉ cần nếu có thể cùng ngươi chung một chỗ, về sau ngày ngày bị ngươi dùng roi quất, quất còn mạnh hơn Úy Trì Vân Hoàn kia ta cũng nhận! Huống chi... Huống chi chỉ là một hài tử.”

Mạc Ưu nhẹ nhàng ôm Phong Tiêu Nhiên vào trong ngực, không để cho y thấy bi thương không che giấu được trên mặt mình.

Ha ha, tốt một đôi phu phu tình thâm kia! Các ngươi tình thâm liền tình thâm tốt lắm, làm sao cầm lão bà hài tử của ta ra chứ, thiệt là!”

Tiếng cười thoải mái truyền từ đằng sau, Mạc Ưu lấy lại tinh thần đi nhìn một cái, chỉ thấy Phùng Khiêm ôm Lạc Điềm đã vững vàng đứng ở trước mặt bọn họ, hai người đều là mặt đầy chế nhạo chế nhạo.

Lập tức biết là chuyện gì xảy ra, áo não trừng mắt một cái người đầu têu trong ngực, ai ngờ người nọ lập tức vô tội vì mình bào chữa.

“Ai kêu ngươi ghen bậy bạ oan uổng ta, mới vừa rồi Phùng huynh đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn khuya, chân Lạc Điềm rút gân, ta chỉ là dựa theo biện pháp ngươi dạy ta xoa bóp cho hắn, ai biết có người suy nghĩ bậy bạ, thiếu chút nữa đem kho giấm lâu năm trong hoàng cung chúng ta uống cạn sạch đâu!”

Nghe người nọ ngọt ngào đáng đánh đòn, dưới ánh trăng mặt đầy nụ cười sáng rỡ, lòng của Mạc Ưu đã sớm mềm nhũn, nơi nào còn trách cứ y, tương tư dầy đặc tới như dời núi lấp biển, chớp mắt hóa thành một cái ôm thật sâu.

Cúi đầu tại bên tai người nọ xấu xa nói: “Dám chơi đùa ta, tối nay ngươi đừng nghĩ ngủ, lão bà đại nhân của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.