Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 73: Chương 73: Loan trướng hoan tình




Editor: Sakura Trang

Xoay mình đè người đã bị mình hôn không biết trời đất dưới người, cẩn thận tránh không đè lên bụng nhô lên của y, Mạc Ưu đưa tay vén tóc dài tán lạc ở đầu vai trên gối của y, cúi người lặp đi lặp lại hôn lên cần cổ, đầu vai, trước ngực trần trịu của y, lưu lại từng vết hống ấn.

Lúc ngậm một quả tiểu anh đào ngượng ngùng, thậm chí dùng chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm chơi đùa, ấm áp đi qua là xúc cảm mát rượi làm toàn thân của Phong Tiêu Nhiên nóng lên say mê từng trận, không nhịn được run rẩy toàn thân, hai tay lượn quanh trên lưng hắn không tự chủ được càng ôm chặt lấy hắn.

“Ừ... Ừ... Ưu Nhi, ta nóng quá... Bên kia. Bên kia...”

Mạc Ưu theo lời thả lỏng miệng, quay lại tấn công một viên ngọc châu bị bỏ rơi khác, nhưng cũng không quên một viên trái cây đã sớm đỏ bừng chín muồi này, chỉ một cái ma sát cũng chọc cho người bên dưới rên rỉ liên tục.

“Ừ, ngoan, nói cho ta còn nơi nào nóng, ta đi tắt lửa cho ngươi ngay.”

Khi Mạc Ưu ngậm viên ngọc châu đã sưng lên kia thì mút mạnh chơi đùa, khi thì hướng về phía nó nhẹ nhàng thổi hơi, ngừng lại khiến người bên dưới ngứa ngáy khó nhịn, không nhịn được không ngừng uốn éo thân thể.

“Ngươi...” Phong Tiêu Nhiên trợn mắt nhìn hắn một cái, biết rõ nơi nào, còn muốn y nói.

Loại lời cầu hoan lộ liễu này làm sao y cũng không tiện nói ra khỏi miệng, càng thêm ra sức giãy dụa eo đã hết sức cồng kềnh, khiến cho phân thân sưng lên trướng đau không ngừng cách tiết khố cọ vào bụng, thoáng giảm bớt cảm giác nóng bỏng khó chịu kia.

Không thể làm gì được vì cái tên oan gia kia nhìn thấu tâm tư của y, khăng khăng không để cho y như ý, nhẹ nhàng nhấc eo cong người lên, chính là không để cho y đụng phải.

Phong Tiêu Nhiên cảm thấy mình bị trêu cợt, không khỏi tức giận cho hắn một quyền, một cái tay khác nhưng không tự chủ sờ về phái bên trong tiết khố.

“Điện hạ không ngoan nga, đều nói để cho thần thiếp tới hầu hạ, ngươi lại tự mình động thủ?” Mạc Ưu cười xấu xa léo hai tay y lên cố định ở đỉnh đầu, mình đưa tay đi cởi dây tiết khố, tiết khố rộng lớn rất nhanh liền tuột xuống, lộ ra bụng mượt mà nhô cao cùng ngọc hành phía dưới đã ngẩng cao kia.

Tay bởi vì nhiều năm tập võ cầm kiếm mà có kén mỏng nhẹ nhàng xoa vuốt trên da thịt ở bụng hơi nóng lên kia, nơi này đã từng có Sáu khối cơ bụng rõ ràng hiện tại đã sớm không còn sót lại chút gì, chẳng qua là đầy đặn mà cao vút, dưới da thịt ngọc sắc là mạch máu màu xanh nhàn nhạt.

Khẽ hôn ấm áp rơi xuống nhanh như mưa, cẩn thận nhưng nhiệt tình rạo rực. Lưỡi linh hoạt tràn đầy sức sống hứng thú bừng bừng đảo qua bốn phía chiếc rốn lồi lên kia, thẳng hôn đến người bên dưới không nhịn được ưỡn eo lên, dường như muốn cho hắn càng phối hợp nhiều hơn.

Cho đến bên dưới bị một trận ấm áp mềm mại sảng khoái bọc lại, Phong Tiêu Nhiên cuối cùng nhỏ giọng ừ một tiếng, mặc dù là một nam nhân, y rất mâu thuẫn giống như nữ tử ở người khác dưới người rên rỉ thừa hoan, khả đồng vì nam tử Mạc Ưu so với nữ tử rõ ràng hơn thân thể của y, rõ ràng hơn nơi nào mẫn cảm nhất, chạm ở đâu có thể làm y thoải mái hơn. Trên giường, hắn thật giống như một bản thân thứ hai quan tâm hiểu lòng người.

Gần như là không kịp chờ đợi, y lại phóng thích ra ngoài trong miệng hắn… Thật là khó chị đựng nổi! Nhìn Mạc Ưu lại không chút do dự nuốt xuống, thậm chí không hoảng hốt không vội vàng tới đầu giường lấy khăn lụa lau miệng môi, y có chút lúng túng rụt người về sau.

“Tốt Tiêu Nhiên, mùi của ngươi thật tuyệt.” Đùa giỡn nửa thật nửa giả hóa giải lúng túng của Phong Tiêu Nhiên, Mạc Ưu chịu đựng hạ thân kêu gào nóng như lửa, nhấc hai bắp đùi thon dài oánh nhuận của Phong Tiêu Nhiên, nhét một cái gối xuống eo của y, tận lực khiến cho y thoải mái chút. Cái miệng nhỏ màu hồng nhạt ngượng ngùng khép mở hiện ra ở trước mắt hắn, trong kia ở dưới sự trêu trọc của hắn để lại từng giọt mật lộ trong suốt ngọt ngào, thậm chí làm ướt sáng đan dưới người cùng bắp đùi quỳ xuống trước người y của Mạc Ưu.

Gần như chẳng qua là hơi làm khai thác, có lẽ là sản kỳ tới gần đi, nơi đó trở nên càng mềm mại, rất nhanh liền ngậm ba ngón tay của Mạc Ưu.

“Lần này mở thật là nhanh.” Mạc Ưu cười yếu ớt hôn một cái bên trong bắp đùi của Phong Tiêu Nhiên, ngón tay bị bao quanh cũng xấu xa cọ cọ nội bích non mịn nhạy cảm, trêu chọc người bên dưới khí tức bất ổn, không khỏi tức giận bật cười không ngừng.

“Bớt nói nhảm, ngươi rốt cuộc có làm hay không?”

“Lão bà tốt của ta, vi phu lúc nào để cho ngươi thất vọng qua?”

Tựa hồ là biết Phong Tiêu Nhiên nhất định sẽ kháng nghị, Mạc Ưu hôn mạnh lên cái miệng muốn phản bác của y, đồng thời cũng Động thân một cái, đem dục vọng nhẫn nại đã lâu đưa vào dũng đạo ấm áp nho nhỏ sít chặt kia.

.. Sảng khoái đã lâu làm hắn thiếu chút nữa không nhịn được liền muốn kêu lên, hắn trấn an vỗ một cái lên bụng nô cao của người nọ.

Từ đầu đến cuối không dám làm quá mức, vô cùng có chừng mực luật động, vừa chăm sóc đến mỗi một nơi trong cơ thể y cẩn thận va chạm, lại cẩn thận sẽ không đả thương đến hài tử trong bụng y, chỉ muốn cho y thoải mái là được.

Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu từ đầu đến cuối cố hết sức chống thân thể không dám áp đảo y, lại cũng khó vượt qua ngượng ngùng trong lòng, chủ động càng mở rộng hai chân ra chút, làm hắn có thể quỳ ngồi ở giữa hai chân mình.

Hai người lâu không vui vẻ một khi bị đốt dĩ nhiên là khó mà dừng lại, cũng không ai nhớ một đêm này kết quả làm bao nhiêu lần, đến tột cùng là ai dừng lại trước, tóm lại sau khi thỏa thích mây mưa chính là hài lòng một đêm vô mộng.

Ngày thứ hai khi Mạc Ưu ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh mà mở hai mắt ra, phát hiện lại đã là sau giờ ngọ rồi. Nghiêng đầu một cái nhìn người bên gối còn trong cơn mơ, thần sắc an tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, chọc cho hắn không nhịn được hôn lên… lại hôn. Ngô… Không tốt. Vốn chỉ là hôn nhẹ mấy cái, ai ngờ bờ môi mềm mại kia dường như có ma lực gì vậy, một dính vào liền lại cũng không bỏ được.

Mạc Ưu hôn một cái lại muốn hôn cái thứ hai, lại hôn một chút lại muốn muốn nhiều hơn, cuối cùng vẫn là không nhịn được đem đầu lưỡi duỗi vào. Ai người kia trong giấc mộng lại cũng dưới có trêu đùa của hắn có đáp lại, chẳng qua là hơi há miệng, liền cho hắn cơ hội, hai chiếc lưỡi rất nhanh lại vui sướng quấn quít đến cùng nhau.

“Ngô... Ngươi tên sắc ma này, hôn đủ chưa?” Mạc Ưu vẫn đang vui vẻ không ngừng đắm chìm trong ảo tưởng chiếm tiện nghi của ngủ mỹ nhân, bỗng nhiên người bên dưới giật giật, vừa mở mắt, một đôi mắt phượng giận như không giận cười như không cười hiện lên trước mắt.

“Không đủ được không, hôn ngươi làm sao cũng không đủ.” Dù sao người cũng đã tỉnh, hắn dứt khoát thoải mái hôn một cái thật vang lên môi người nọ, lúc này mới hài lòng ngồi dậy.

“Đi đâu vậy?” Phong Tiêu Nhiên lười biếng tựa vào gối, trên mặt vẫn mang cám dỗ cùng ý xuân có một không hai sau thỏa thích, một mái tóc dài đen như mực tùy ý rơi trên gối, đã là phong tình vạn chủng không nói nên lời. Mạc Ưu bất giác nhìn si ngốc, cúi đầu bất đắc dĩ nhìn tiểu lều vải dưới người lại đứng lên, hắn nháy mắt một cái đáng thương lắp bắp nói: “Tốt Tiêu Nhiên thân thân của ta, ngươi liền cho ta một con đường sống đi, ta lại muốn không nhịn được...”

Phong Tiêu Nhiên nhìn hắn đầy mặt đáng thương nhìn mình, liếc một cái dưới háng của hắn, không khỏi cũng chắt lưỡi sợ hắn, cả đêm buông thả đã làm y mỏi eo đau lưng vô cùng, một lần nữa y nhưng không chịu nổi.

Mặc do Mạc Ưu ôm y lên, hai người thư thư phục phục ôm nhau ngâm vào trong suối nước nóng, nước cùng cánh tay có lực của Mạc Ưu chống đở nâng thân thể bủn rủn của y, trên eo được xoa bóp vừa phải cũng làm y buông lỏng không ít. Cảm giác được tay của Mạc Ưu bắt đầu đưa xuống bắp đùi của y, Phong Tiêu Nhiên quay đầu liếc hắn một cái: “Làm gì chứ?”

“Nghĩ đi nơi nào, giúp ngươi tắm cho sạch không được sao?” Mạc Ưu tiến tới bên tai y nhỏ giọng trêu chọc, quả nhiên không ngoài dự liệu thấy tai châu mềm mại kia chớp mắt đỏ lên.

Huyệt khẩu mềm mại trải qua suốt đêm cuồng hoan đến bây giờ vẫn có chút khẽ mở, hơi có chút sưng đỏ ứ máu. Mạc Ưu thử dò đưa vào một ngón tay, liền đưa đến người như cũ nhạy cảm không dứt kia một trận than nhẹ, thân thể cũng hơi co lại. Trấn an vỗ một cái bụng của y, Mạc Ưu tận lực thả nhẹ lực đạo, ngón tay hơi cong, liền mang hết toàn bộ chứng cớ hoan ái cả đêm ra ngoài. Mệt mỏi không chịu nổi Phong Tiêu Nhiên hôm nay là không có cách nào bơi lội vận động, vẫn là tùy Mạc Ưu giúp y lau sạch người mặc xong y sam., liền lại nằm trở về trên giường nghỉ ngơi.

Thật ra thì làm một thân vương, những chuyện này đều có chuyên gia phục vụ, nhưng không biết tại sao từ cùng Mạc Ưu chung một chỗ sau, đặc biệt là sau khi mang thai, Phong Tiêu Nhiên liền càng ngày càng để ý việc người khác chạm thân thể mình, đoạn thời gian Mạc Ưu ở kinh thành, y cũng tình nguyện mình tự tắm mặc y phục, cũng không cần người hầu hạ. Chẳng qua là sau đó người càng thêm trầm nặng, tinh thần cũng không tốt, mới thỉnh thoảng cần A Lâm tới trợ giúp.

A Lâm hầu hạ Phong Tiêu Nhiên nhiều năm, tự nhiên sớm chính là một nhân tinh, ở bên ngoài nghe trong phòng động tĩnh, liền cân nhắc để cho phía dưới chuẩn bị ngọ thiện, đúng lúc đưa đi vào.

Bởi vì Phong Tiêu Nhiên gần tới sản kỳ, thai nhi đã bắt đầu đi xuống dưới, dạ dày nguyên bản một mực bị đè ép lấy được giải phóng, vì vậy ăn uống cũng tốt hơn lức trước. Hơn nữa Mạc Ưu lúc nào cũng làm bạn ở bên người, nghĩ đủ phương cách trêu chọc để y ăn nhiều một chút, y ngược lại cũng quả thật hơn chút khẩu vị.

Hai người thay đổi y sam khô mặc ở nhà ngồi quanh bàn, đều là tâm tình thật tốt, nhưng có người không thức thời chuyên chọn lúc này tới phá hư bầu không khí.

“Điện hạ, Úy Trì tướng quân có cấp báo.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm thông báo, trầm thấp nhưng kiên định, dường như chưa từng nghe qua, cũng không phải là gia đinh trong phủ.

Thật ra thì Mạc Ưu vừa vào vương phủ cũng đã chú ý tới, trong này nhìn như ít người, thật ra thì rất nhiều địa phương đều có ám vệ mai phục. Hắn biết, những người đó đều là thân binh một tay Tiêu Nhiên dạy dỗ, bọn họ là sát thủ, là hộ vệ, là tử sĩ.

“Kêu hắn vào đi.” Phong Tiêu Nhiên cau mày lại, dường như không ngờ tới Úy Trì Vân Thiên lại sẽ tìm đến trong phòng.

“Vậy các ngươi trò chuyện, ta đi phòng bếp nhìn một chút tổ yến hôm nay ngâm xong chưa, buổi tối làm cho ngươi canh ngưu nhũ yến có được hay không?” Mạc Ưu giả vờ tùy ý cười một tiếng liền muốn đứng dậy, lại bị Phong Tiêu Nhiên đè lại một cái.

“Gấp cái gì, bụng trống đi chơi đùa những thứ kia, mau ăn cơm.” Vừa vào cửa Úy Trì Vân Thiên hiển nhiên không nghĩ tới Tấn vương đối với nam sủng này để ý như vậy, sủng hạnh sau chẳng những lưu hắn ở trong phòng qua cả một đêm, mà ngay cả bàn chuyện quan trọng cũng không cho hắn đi, không khỏi có chút chần chờ, không biết có nên nói hay không.

“Ngươi không phải có cấp báo sao?” Phong Tiêu Nhiên coi như không có nhìn ra băn khoăn của hắn, chẳng qua là nghiêng đầu một cái tỏ ý hắn nói mau, trên tay nhưng cẩn thận bóc một con tôm mềm thả vào trong chén của Mạc Ưu.

“Hồi điện hạ, đế đô xảy ra chuyện lớn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.