Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 105: Chương 105: Một chút tương thông




Editor: Sakura Trang

“Đáng chết, ngươi làm gì!”

Thanh âm mang tức giận gầm nhẹ ngay sau đó từ cạnh cửa truyền tới, Phong Tiêu Nhiên theo bản năng rụt về sau một cái. Cổ tay đã bị người giữ lấy, một cái mặt đen của Mạc Ưu gần ngay trước mắt.

“Điện hạ! Hoàng hậu điện hạ bớt giận, là nô tài tay đần, lỡ tay làm rơi chén trà, thương long thể bệ hạ, nô tài chết vạn lần.”

A Lâm sợ Mạc Ưu lại muốn mượn đề phát huy giận cá chém thớt Phong Tiêu Nhiên, bận bịu phốc thông một tiếng quỳ xuống ở bên chân hắn khổ khổ cầu khẩn.

Mạc Ưu không khỏi nhíu mày một cái.

Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy người nọ tự mình lỡ tay làm đổ trà, hắn không phải chỉ thuận miệng hỏi một chút y làm sao, A Lâm này cần gì phải hô to gọi nhỏ, nói gì có chết hay không? Chẳng lẽ hắn liền hung thần ác sát làm người sợ như vậy sao?

Hắn chỉ lo một mặt buồn bực, cũng không suy nghĩ một chút mình một gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi, ai thấy mà lòng không run một cái, ai nào biết hắn đang suy nghĩ chủ ý xấu gì chứ?

“Còn không mau đi lấy thuốc bỏng đến, chẳng lẽ để cho bệ hạ tự mình đi tìm thuốc sao?”

Lạnh lùng nhìn A Lâm hoảng hốt thối lui ra, những cung nữ thái giám theo tiếng đi theo tiến vào cũng đều cảm nhận được khí lạnh chu vi trăm dặm, bịu cũng lặng yên không một tiếng động lui ra, chớp mắt trong tẩm cung cũng chỉ còn lại hai người phu phu quan hệ càng ngày càng trở nên vi diệu.

Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu đuổi lui người, trong lòng sớm lạnh một mảng, không nói câu nào, chẳng qua là xụ mặt cởi từng món một trên người.

Khi Mạc Ưu phục hồi tinh thần lại kinh ngạc đến ngây người nhìn y, y đã bắt đầu cởi một món áo lót trắng như tuyết cuối cùng.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Mạc Ưu một cái đè lại tay động tác không ngừng của y, trong đó một cái mu bàn tay đã hồng sưng lên, vải vóc không ngừng va chạm ở phía trên phát ra tiếng sột soạt nhẹ, chẳng lẽ sẽ không đau sao?? Hắn lại chân mày cũng không từng nhíu một cái, động tác mạnh thật giống như không phải đang cởi y phục, mà là đang nhổ lông cho một con gà chết.

“Làm gì? Dĩ nhiên là làm chuyện ngươi thích làm nhất, ngươi đuổi bọn họ đi, không phải là vì cái này sao?”

Trên mặt Phong Tiêu Nhiên không có bất kỳ biểu lộ gì, một đôi mắt đẹp gợn sóng không sợ hãi nhìn chăm chú hắn, không tức giận, không cừu hận, bên trong cái gì cũng không, trống rỗng một mảnh.

“Ngươi... Ngươi cho là ta bây giờ muốn đối với ngươi làm chuyện này?”

“Bây giờ có gì không thể?”

Mạc Ưu bị giọng lạnh lùng của y nghẹn đến nội thương, đúng, có gì không thể? Hơ nửa tháng qua, hắn ngày nào không phải ở trên người y thương mới đè lên vết thương cũ làm mọi chuyện có thể để làm nhục y, hôm nay hắn bỗng nhiên lương tâm đại phát thương tiếc y đang bị bệnh mà không đụng y, quả thật cũng rất khó làm người ta tin tưởng.

Quẫn bách nhìn y phục người nọ nửa cởi, cổ và trắng nõn cổ và trên bả vai tất cả đều là vết thương tím bầm, có mới có cũ, nhưng đều là kiệt tác của hắn. Hôm nay những vết thương này chẳng qua là an tĩnh nằm, so với kêu gào kịch liệt nhất cũng lợi hại hơn, từng chút từng chút nhìn thấy mà giật mình gõ thần kinh của hắn, hắn lại đối với y nhẫn tâm như vậy.

“Ai... Ta chẳng qua là tới xem một chút ngươi đã tốt hơn chưa. Hôm qua độ cho ngươi chút chân khí, xem ra có chút tác dụng, cho nên ta nghĩ hôm nay vận công cho ngươi một lần nữa, cũng giúp ngươi khôi phục nhanh chút.”

Không để ý tới ánh mắt phòng bị của người nọ, Mạc Ưu kéo y ngồi vào trên giường, mình cũng cởi tất xoay mình ngồi lên giường, ngồi xếp bằng ở sau người của y.

“Ngươi nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, có thể sẽ hơi nóng, rất nhanh thì không có sao.”

Phong Tiêu Nhiên đang không biết làm sao, nhưng cảm giác được người nọ ở đằng sau đang tiếp tục cởi y phục của y.

“Ngươi muốn làm gì?”

Mạc Ưu biết hắn sẽ có phản ứng như vậy, một cái đè lại đầu vai của y không để cho y lộn xộn, một mặt trấn an đất vỗ y mấy cái.

“Ngươi không cần lo lắng, ta nói không đụng ngươi dĩ nhiên là sẽ không đụng ngươi. Trong quá trình vận khí chân khí chuyển toàn thân sẽ có thật nhiều hơi nóng bốc lên, nếu như mặc y phục hơi nóng che ở bên trong không cách nào tản ra, ngược lại đối với thân thể có hại.”

Thấy Phong Tiêu Nhiên im lặng không lên tiếng, tựa hồ là ngầm cho phép giải thích của hắn, Mạc Ưu cũng không nói thêm nữa, liễm khí ngưng thần song chưởng nhẹ nhàng để ở eo của y bắt đầu vận khí.

Cứ như vậy lặng yên đi qua hai giờ, A Lâm đi vào đưa thuốc thấy bọn họ cái bộ dáng này, cũng không dám tới quấy rầy, suy nghĩ dù sao một hồi nữa Diệp nhi muốn tới thỉnh mạch cho bệ hạ, hay là chờ hắn tới hãy nói đi.

Đến thời gian Mạc Ưu thu công lại, Phong Tiêu Nhiên thử vận khí cũng cảm thấy toàn thân thoải mái rất nhiều, xoay người thấy người nọ đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, nhất thời hoảng hốt tâm thần, lại tiến lên trước dùng ống tay áo nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trên trán hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại như cùng thoáng như cách một đời vậy.

Lòng của Mạc Ưu đột nhiên nhảy lợi hại.

Không, hắn đang làm gì? Hắn lại đang thương tiếc người trước mắt này? Hắn nhưng là ma quỷ đoạt người yêu của người khác giết anh giết cha, là một ngụy quân tử mất trí đạo mạo nghiêm trang, là một quái vật không nam không nữ không âm không dương!

Tiểu ác ma trong lòng lần nữa hung hăng ngẩng đầu, ở bên tai hắn từng lần một không ngừn tố cáo tội trạng của Phong Tiêu Nhiên, nhưng lúc này trong lòng cũng có một thanh âm không nghe lời cũng không chút nào yên ổn mà phản bác lại, thanh âm vang lên gần như đem tâm lý hắn vừa mới kiến thiết đánh tan hoàn toàn.

Không, y là một hoàng đế tốt yêu dân như con chăm lo việc nước, y cũng không phải quái vật, y là một nam nhân đường đường chính chính, một nam nhân đối với ngươi chân tình một mảnh, lão bà tốt!

Trong đầu hai cổ thanh âm hoàn toàn mâu thuẫn lẫn nhau càng gào càng lớn, càng điên cuồng, vang đến cơ hồ muốn đâm rách màng nhĩ của Mạc Ưu, đầu thật giống như muốn nổ tung, thật là đau, thật ồn ào... Đừng cãi nhau!

Bụm lỗ tai vùi đầu ở trong gối rống lớn một tiếng, Phong Tiêu Nhiên bị hắn đẩy ra ở một bên, chẳng qua là ngây ngẩn nhìn hắn, không biết hắn lại muốn đùa bỡn chiêu gì, lại thấy thân hình hắn mềm nhũn ngã xuống đất.

“Ưu Nhi!”

Tiếng gọi ầm ỉ vội vàng đưa tới A Lâm cùng mấy cái tiểu thái giám hầu hạ ở ngủ bên ngoài cửa cung, mấy người thấy hoàng hậu té xuống đất, hoàng đế y phục xốc xếch quỳ xuống bên người của hắn, trong lòng mặc dù có một trăm cái bát quái không hiểu tự nhiên cũng là không dám phát tác, bận bịu ba chân bốn cẳng đỡ Mạc Ưu đến trên giường, A Lâm thì quan tâm phủ thêm một cái áo khoác cho Phong Tiêu Nhiên.

Nhìn dáng vẻ mấy cái tiểu cung nữ kia mắc cỡ đỏ mặt, A Lâm không khỏi tự hào bỉu môi, đồ không thấy qua việc đời, phong thái của chủ tử nhà hắn tự nhiên không phải ai cũng có thể thấy.

“Nhanh, đi mời Diệp thái y.”

Kéo bàn tay ấm áp của A Lâm, Phong Tiêu Nhiên thật giống như người sắp chết đuối ở trong nước bắt được một khối gỗ nổi, vội vàng túm chặt hắn không ngừng thúc giục.

Ưu Nhi từ khỏi bệnh tỉnh lại sau khôi phục rất nhanh, tại sao phải bỗng nhiên té xỉu? Mặt của hắn tại sao lại trắng như vậy, chẳng lẽ có nơi nào vết thương cũ không biết?

“Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần ở chỗ này.”

Diệp nhi xách cái hòm thuốc lẳng lặng đứng ở sau người mọi người, những cung nhân vây quanh cửa cung xem náo nhiệt kia lúc này mới ý thức được bọn họ quá càn rỡ, bận bịu cũng ngượng ngùng ồ một cái mà tản, lúc này Diệp nhi mới không nhanh không chậm bước vào tẩm cung.

“Hoàng hậu cần phải tĩnh dưỡng, a Lâm đại ca lưu lại, những người khác… Cũng không trì hoãn việc tất cả mọi người.

Rõ ràng té xỉu là Mạc Ưu, nhóm cung nữ này nhưng vây quanh Phong Tiêu Nhiên hoa mắt thần si, Diệp nhi không khỏi buồn cười lắc đầu một cái. Đáng thương chủ nhân này bây giờ gấp đến độ một đầu là mồ hôi căn bản không thời gian so đo những thứ này, nếu không phải là có mười đầu cũng không đủ bọn họ chém vào.

Thoải mái chẩn mạch cho Mạc Ưu, Diệp nhi còn là một bộ dáng vẻ không nhanh không chậm, điểm này ngược lại cực kỳ giống sư phó Liễu Minh Nguyên ranh mãnh chỉnh chết người không đền mạng đó của hắn.

“Như thế nào?”

“Không ngại.”

Diệp nhi nhìn lướt qua mu bàn tay đỏ lên của Phong Tiêu Nhiên, liền lấy thuốc trong hòm thuốc qua bôi lên trên ay của y.

“Hoàng hậu bệ hạ vô ngại, thương thế kia của bệ hạ xử lý một chút, chỉ sợ vị kia một hồi tỉnh lại, muốn đau lòng vô cùng.”

Phong Tiêu Nhiên thấy ý nói của hắn là Mạc Ưu, không khỏi cười khổ một hồi.

“Diệp nhi, ngươi là người biết rõ hai chúng ta nhất, hôm nay tội gì đùa giỡn như vậy?”

A Lâm thấy sắc mặt Phong Tiêu Nhiên ưu sầu, không khỏi trách cứ liếc Diệp nhi một cái.

“Bệ hạ thiên vạn không nên tự coi nhẹ mình. Thần mới vừa rồi thỉnh mạch giúp hoàng hậu điện hạ, phát hiện gần tim của hắn có vài cổ nội lực mạnh mẽ đang đánh thẳng vào kết giới buộc tâm chú bày ra, nói cách khác trong lòng điện hạ đã đối với chuyện đã qua có cảm ứng, hoặc là nói đối với bệ hạ có chút động tình, bởi vì tình sinh lực, cổ nội lực này là vô cùng lợi hại, có lẽ thật có thể xông phá bá đạo buộc tâm chú cũng chưa biết chừng.”

“Thật?” Khuôn mặt ảm đạm nhiều ngày của Phong Tiêu Nhiên cuối cùng cũng lóe lên một tia thần thái.

“Vậy hắn tại sao phải té xỉu, dáng vẻ thật giống như rất chịu tội?”

“Trong cơ thể có hai cổ chân khí hoàn toàn ngược lại tương trùng nghịch lưu, mùi vị dĩ nhiên là không dễ chịu. Nhưng bệ hạ yên tâm, điện hạ căn cơ thật dầy, tuyệt sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.”

“Vậy lúc nào hắn sẽ tỉnh?”

Một cái tay có thể hoạt động của Phong Tiêu Nhiên không nhịn được phất lên trán nhíu chặt của Mạc Ưu, hận không thể vuốt lên nếp nhăn nơi đó, sự đau lòng bộc lộ ra lời nói.

Diệp nhi thật sâu nhìn y một cái, nghĩ đi nghĩ lại một trận vẫn là quyết định nói thẳng.

“Có thể là năm ba ngày, cũng có thể là năm ba năm, toàn bộ thì nhìn đến tột cùng là cổ lực lượng nào thắng được. Nhưng vi thần tất cần phải nhắc nhở bệ hạ, đợi ngày điện hạ tỉnh lại, có thể là chân tình của bản thân hắn chọc thủng buộc tâm chú, từ đó đổi trở về công tử trước kia, cũng có thể là lực lượng của buộc tâm chú thắng được, vậy từ nay về sau chân khí trên người hắn hoàn toàn đánh tan, lại cũng không thể quay về. Nếu quả thật như vậy, xin bệ hạ huơ kiếm chém tơ tình.”

Phải không...

Thì ra sống hay chết, không ngờ ở chỗ này đánh cuộc một lần? Ông trời, sao một chút cơ hội thở dốc cũng không từng cho bọn họ, từ Ưu Nhi bị buộc đi ra ngoài bắt đầu, toàn bộ đã thành định trước. Không, có lẽ sớm hơn, sớm đến... Sớm đến bắt đầu từ Ưu Nhi không giải thích được đi tới cái thế giới này, hai người mộng mộng đổng đổng quen biết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.