Editor: Sakura Trang
“Như thế nào như thế nào?” Trong phòng ấm áp, Mạc Ưu kéo lại Liễu Minh Nguyên mới kiểm tra cho Phong Tiêu Nhiên từ nội thất đi ra, còn quên không ân cần dâng một ly trà thơm.
“Còn sớm, trận đau mới vừa bắt đầu, không thấy máu, nước ối cũng không vỡ, tối nay hẳn sẽ không sinh.” Liễu Minh Nguyên thản nhiên nhíu mày một cái, hàm hàm hồ hồ nói.
Từ nhỏ sinh trưởng ở trong hoàn cảnh sợ bóng sợ gió, Phong Tiêu Nhiên là một người vô cùng có thể nhẫn nại, nhưng lúc này không ngờ đau đến không nhịn được lên tiếng rên rỉ, có thể thấy đúng là đau dữ dội. Nhưng trận đau cũng không có giống lúc sắp sinh càng ngày càng dày đặc, mà là lúc chậm lúc nhanh, vô cùng không có quy luật, đây đối với người sắp sinh sản mà nói là vô cùng bất lợi. Sinh trình một khi bị kéo dài, thể lực của con người thì sẽ không tốt, hài tử trong bụng cũng sẽ có nguy hiểm.
“Vậy ta cần phải làm gì?”
“Ngươi đi vào, ở bên cạnh y, thừa dịp bây giờ còn có tinh thần đút y ăn ít thứ kéo dài sức lực, chờ trận đau liên tiếp không ngừng liền kêu ta, ta liền canh giữ ở trong này.”
“Được.”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Liễu Minh Nguyên, lòng treo ở giữa không trung của Mạc Ưu cũng để xuống, bàng hoàng sợ hãi trong lòng bị vui sướng của việc sắp làm cha thay thế, ngay sau đó vén rèm vọt vào.
Màn mềm vừa dầy vừa nặng rũ xuống, chỉ lộ ra một góc khe hở. Người nọ ngủ trên giường cũng không yên ổn, mà là trăn trở lăn lộn, kéo theo sàng đan bằng gấm bên dưới tràn đầy nếp nhăn, nhưng cứng rắn chịu đựng không phát ra một chút thanh âm.
“Tiêu Nhiên!”
Mạc Ưu vội vàng chạy đến trước giường đỡ người y, chỉ thấy hai mắt y nhắm nghiền, lông mày như kiếm nhíu thật chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, một cái tay che ở ngang hông, một cái tay không ngừng ở trên vụng lớn xoa xoa.
“Rất đau sao? Liễu đại ca nói hài tử còn chưa muốn xuống, ngươi trước nghỉ dưỡng một chút tinh thần, ta xoa xoa cho ngươi.”
Phong Tiêu Nhiên cảm thấy hông của mình cũng nhanh sắp gãy rồi, trận đau từng đợt từng đợt tấn công tới, mỗi lần bắt đầu bụng liền một trận kéo căng đau nhức, eo cũng đi theo đau nhức đến trong cốt tủy. Cho dù lấy thân nam tử mang thai sinh con, nhưng y cũng rất muốn cất giữ một phần tôn nghiêm cuối cùng, quả thực không muốn thống khổ gào khóc thành tieengsnhuw phụ nhân, cũng không muốn để cho Mạc Ưu thấy dáng vẻ mình mềm yếu như vậy.
“Ta không có sao, bây giờ còn không quá đau, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta nằm nằm liền tốt.”
Vô lực đẩy một cái Mạc Ưu ra ngoài, ai ngờ lại là một trận đau tấn công tới, đau đến mấy lần y muốn ngất xỉu, người bạo khởi một trận lại phút chốc mềm ngã xuống, chỉ có ôm bụng gấp rút thở hổn hển. Cũng may Mạc Ưu lanh tay lẹ mắt, một cái đỡ lấy thân thể muốn ngã xuống của y, đưa tay vòng vòng xoa bóp trên eo của y, muốn giúp y giảm bớt một chút thống khổ do cung lui mang đến.
“Lúc nào còn cậy mạnh, ngươi cái bộ dáng này ta làm sao yên tâm để ngươi một mình.”
Mí mắt cũng không nháy đáp lại một câu, thấy chân mày nhíu chặc của Phong Tiêu Nhiên hơi hơi, biết trận đau này coi như là đi qua, Mạc Ưu lập tức nắm lấy cơ hội đút mấy hớp canh sâm cho y.
Kế tiếp đêm dài đằng đặng cái gì gọi là khó chịu đựng, trận đau một mực kéo dài, nhưng có tiến triển chút nào, khi thì nửa giờ một lần, khi thì mấy phút liền có một lần, mỗi lần thời gian cũng là nói dài liền dài, nói ngắn liền ngắn, hành hạ một tấm dung nhan lãnh nghị ưu mỹ của Phong Tiêu Nhiên hoàn toàn mất đi anh khí cao cao tại thượng, chẳng qua là lúc nào cũng nhíu chặt lông mày, quả thực không chịu được liền chôn mặt ở hõm vai của Mạc Ưu nhỏ giọng hừ hai tiếng.
Thấy cái bộ dáng này của y Mạc Ưu thật là đau lòng muốn chết. Chung chăn gối lâu như vậy, tâm tư của y hắn dĩ nhiên hiểu, y luôn luôn nghiêm túc kỷ luật, giờ phút này càng không muốn buông thả mình toát ra mềm yếu giống như nữ tử. Vì vậy cho dù y chẳng qua là phát ra một hai tiếng rên rỉ nhỏ bé, cũng đã nói rõ y thật sự là đau vào phế phủ khó mà chịu được.
Mắt thấy phương đông đã hơi lộ ra màu trắng bạc, nhưng tần số trận đau từ đầu đến cuối không có quy luật. Hai cái tiểu tử này dường như cố ý chơi đuổi bắt với hai người cha của bọn chúng, một lúc muốn ra, một lúc lại ẩn núp không chịu lộ mặt. Nhìn Phong Tiêu Nhiên vô lực tê liệt ngã ở bên gối, tóc dài luôn chải chuốc không chút rối loạn hôm nay cũng rối tung tán lạc trên vai, tóc mai ướt sũng mồ hôi dính ở trên mặt, càng tăng thêm mấy phần tiều tụy.
Áo lót trên người y sớm đã ướt đẫm, trên người một mảnh lạnh như băng nhưng nãy giờ không nói gì, cho đến Mạc Ưu đưa tay dò vào bên trong tiết khố của y muốn giúp y kiểm trạng huyệt khẩu mở ra, mới sợ hết hồn.
“Này nhưng tốt rồi, hài tử còn không xuống ngươi liền muốn lạnh sinh bệnh.”
Vội vàng kêu A Lâm đưa tới nước nóng và đồ lót sạch sẽ, Mạc Ưu biết tính khí của Phong Tiêu Nhiên, lúc này y giống như một con thú nhỏ bị thương, cao ngạo mà nhạy cảm, là quả quyết sẽ không cho phép người khác đụng vào y, liền nhận lấy y phục liền bảo A Lâm đi xuống giúp Liễu Minh Nguyên chuẩn bị dược vật thôi sản các loại, vươn tay, đích thân đỡ người y giúp y lau chùi thay áo.
“Ách??????”
Mới vừa dọn dẹp xong, lại là một trận đau nhức, Phong Tiêu Nhiên chợt cong người co rúc ở trên giường, một cái tay nắm chặc thành giường, cứ thế in lên khung giường kia năm dấu tay rõ ràng. Mạc Ưu thấy y quả thực vô cùng đau đớn, vội vàng đưa tay giúp y xoa vuốt bụng, nhưng cảm thấy bụng y một trận cứng rắn như sắt, mấy lần trận đau xuống hắn cũng có kinh nghiệm, mỗi lần bụng cứng rắn, chính là lúc vô cùng đau đớn.
Một đêm này Phong Tiêu Nhiên cũng ở Mạc Ưu nâng đỡ đi ngoài mấy lần, nhưng thủy chung không bài tiết ra cái gì, chẳng qua là tích tí tách lịch ra một chút máu màu đỏ sậm, giống như quỳ thủy* của nữ tử vậy.
*quỳ thủy: kinh nguyệt
Thấy máu, có phải muốn sinh hay không?
Đang lúc Hốt hoảng chợt nghe thấy Phong Tiêu Nhiên hừ một tiếng, bận bịu đưa tay đi đỡ y, nhưng mò tới trên đệm một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.
Vỡ Bể nước ối.
Mạc Ưu quả thực không biết làm sao, y tuy hiểu chút y thuật, rốt cuộc chủ yếu là ngoại thương xương cốt, nếu nói là phụ khoa sinh con các loại, hắn cũng quả thực không rõ. Vội vàng gọi Liễu Minh Nguyên đi vào để cho hắn kiểm tra, Phong Tiêu Nhiên nhưng lại không được tự nhiên không muốn để cho hắn đến gần.
“Điện hạ, đây cũng không phải là lúc đùa bỡn tính tình, quan hệ đến an nguy của chính ngươi và tiểu thế tử, xin thứ cho thuộc hạ mạo phạm.”
Liễu Minh Nguyên thấy người cố chấp kia tuy đau đến sắc mặt tái xanh đầy mồ hôi, vẫn kiên trì không để cho mình đụng chạm, chỉ đành phải cáo lỗi một tiếng đè y lại, Phong Tiêu Nhiên đau đớn một đêm đã sớm kiệt sức, nơi nào còn chống lại được hắn, hơn nữa nghe hắn nói chuyện liên quan đến an nguy của bào thai trong bụng, cũng liền không cứng rắn nữa.
“Như thế nào?” Mạc Ưu ôm thật chặc thân thể đang run rẩy của người nọ, cảm thấy đầu lưỡi mình cũng có chút run rẩy cà lăm.
“Không ổn. Thai nhi đã xuống, nhưng xương hông của điện hạ rất hẹp, huyệt khẩu lại chỉ mở ra hai ngón tay, chỉ sợ rất khó sinh sản.”
Liễu Minh Nguyên vừa nói cũng không nhịn được ngã hít một hơi khí lạnh, theo lý thuyết Phong Tiêu Nhiên thân hình cao lớn không khó lắm, ai ngờ sản đạo của y lại hẹp như vậy, huyệt khẩu còn mở chậm như vậy nữa, hôm nay thai tức đã bắt đầu có chút rối loạn, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ thai nhi sẽ xảy ra chuyện chết ngạt ở trong bụng.
“Vậy làm sao bây giờ!”
Mạc Ưu gần như có thể nghe được tiếng tim đập đông đông đông của mình. Tiêu Nhiên, ngươi nhưng muôn ngàn lần không thể có chuyện.
“Ly nhân sinh con khác với nữ tử, không có cung lui mạnh mẽ như của nữ tử trợ giúp, cho nên tất cần phải dựa vào ngoại lực đẩy xoa bụng trợ giúp thai nhi xuống dưới, mà điện hạ hôm nay vấn đề lớn nhất là huyệt khẩu mở ra quá chậm, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào ngoại lực khai thác sản đạo. Vương phi, đây chỉ có dựa vào ngươi.”
Thần sắc Liễu Minh Nguyên phức tạp nhìn Mạc Ưu một cái, chỉ cái nhìn này, bọn họ liền đều hiểu, sinh tử toàn vào giờ khắc này.
Phong Tiêu Nhiên đã sớm đau đến nửa ngất xỉu, căn bản không để ý tới hai người này ở bên tai om sòm chút gì, vì vậy khi Mạc Ưu run rẩy cởi bỏ tiết khố của y, y cũng hồn nhiên không cảm giác. Cho đến cảm thấy có hai ngón tay đưa vào dũng đạo tuy hơi có chút mở ra nhưng vẫn hết sức căng hẹp của y, y mới khó chịu giãy dụa, thấp giọng rên rỉ mấy tiếng.
“Tiêu Nhiên, kiên nhẫn một chút, ta tới giúp ngươi một chút, rất nhanh sẽ xong.”
Mạc Ưu thử thăm dò bốn phía trong nội bích ấm áp mềm mại ấn khai thác, định để cho nó lại mở rộng ra một ít, người bên dưới nhưng lại ở trong đau đớn từ bụng lan tràn ra toàn thân lấy được một chút xíu an ủi giảm bớt, tay một mực đè lên bụng cũng dần dần nới lỏng, bắt đầu từ từ ở bốn phía xoa nhẹ vỗ về bọn nhỏ bất an nóng nảy bên trong.
“Ừ?????? A! A!” Đau nhức đi đôi với khoái cảm từng đợt từng đợt chèn ép mỗi một giây thần kinh của Phong Tiêu Nhiên, mờ mịt nghe được Mạc Ưu lẩm bẩm một tiếng “Tốt lắm”, liền cảm giác được có người đỡ y dậy đút vào miệng một chén thuốc, y biết, đó là thôi sản dược.
Thôi sản dược hiệu lực cực kỳ mạnh, mới vừa uống vào liền nổi lên tác dụng. Bụng từng trận cứng rắn đau đớn nhanh chóng dày đặc, gần như là không ngừng nghỉ, mới vừa một trận xuất hiện, mới cắn răng vượt qua còn chưa kịp thở một hơi, lại là khác một trận sóng khác tấn công tới.
Dày vò cả đêm y đã hết sức vô lực, toàn thân đau đến giống như mỗi một tấc xương đều bị người cắt đứt vậy, mí mắt cũng trầm đến không mơ nổi. Y có phải sắp chết hay không?
Tại sao đau như vậy? Quá khứ ở trên chiến trường chính là toàn thân nhiều chỗ bị thương, mũi tên trong ngực cũng không từng đau thành như vậy. Đáng sợ nhất là loại đau này là liên miên không ngừng, một trận đi lại tới một trận, để cho người cảm thấy vĩnh viễn cũng không có ngừng nghỉ, hơn nữa một trận tựa như đau hơn một trận.
“Điện hạ, kiên trì một chút nữa, nhanh, dùng sức, dùng sức!”
Liễu Minh Nguyên đưa tay đè ở bụng cứng rắn như sắt của y, biết đến lúc, nhìn mặt Phong Tiêu Nhiên không còn chút máu, khẽ cắn răng dùng lục một cái, ở trên bàn tay vận đủ sức lực đè mạnh xuống dưới đẩy, hận không thể đề hài tử từ trong bụng y ra.
“A!!” Đã sớm xụi xuống ở trong ngực Mạc Ưu Phong Tiêu Nhiên làm sao chịu được hành hạ đau đớn như vậy, chợt ngồi dậy trợn mắt đến sắp nứt, một đôi tay níu chặt lấy chăn nệm dưới người, lại sinh sinh đe, vân la cẩm đoạn mềm dẻo vô cùng bóp thành mảnh vụn.
Mạc Ưu dùng hết sức lực toàn thân vòng ra sau người của y, một cái đỡ ở bên hông của y, tránh y lập tức xụi xuống ngã ở trên giường. Loại tư thế nửa ngồi sinh này là lúc trước hắn thương lượng với Liễu Minh Nguyên, mặc dù bình thường phụ nữ phần nhiều là nằm thẳng ở trên giường sinh nở, nhưng nhưng văn minh hiện đại đã sớm cho ra kết luận tác dụng của trọng lực có lợi với thai nhi xuống dưới, vì vậy trong giường sinh trong bệnh viện cũng nhiều là nửa nằm.
“Không được, ta không được, thật là đau, ta không muốn sinh!”
Phong Tiêu Nhiên trở tay siết chặt bắt được cổ tay của Mạc Ưu, lực đạo lớn đến lạ thường, đau đến muộn đụng vào tường, bởi vì người bị giữ cũng quả thực không có sức lực, ngay sau đó lại một miệng cắn mạnh môi dưới, máu tươi lập tức chảy xuống.
“Đừng! Ngươi muốn cắn liền cắn tay ta!”
Mạc Ưu thấy kinh hồn bạt vía, rất sợ y tiếp tục làm ra chuyện tổn thương, vội vàng đem bàn tay vội vàng đem nhét vào miệng của y, một bên lấy ánh mắt tỏ ý Liễu Minh Nguyên tiếp tục.
“Dùng sức, điện hạ, đúng, chỉ như vậy, lại dùng lực! Đã có thể nhìn thấy đầu bảo bảo.”
“??????”
“Không được, huyệt khẩu quả thực quá nhỏ, đầu tiểu thế tử không ra được, chỉ có cắt ra!”
“Cái gì?”
Mặc dù cắt ra giúp thuận sinh ở hiện đại là việc làm rất bình thường, Mạc Ưu cũng có nghe thấy. Nhưng huyệt khẩu nam nhân dẫu sao khác với với hoa huyệt của nữ nhân, không mềm dẻo như vậy, cố kéo ra như vậy, khép lại dễ dàng sao?
Nhưng tình thế trước mắt căn bản không cho hắn do dự, người trong ngực đã sớm giãy giụa đến hơi thở mong manh, bụng cao ngất chợt nhuyễn động một cái, nhưng lại không động tĩnh. Hài tử cắm ở huyệt khẩu, nguy cơ có thể tưởng tượng được.
Nhìn Liễu Minh Nguyên cầm lên cây kéo mới vừa hơ nóng chuyển động dưới người của Phong Tiêu Nhiên, Mạc Ưu không nhịn được đau lòng nghiêng mặt.
Vốn cho là Phong Tiêu Nhiên sẽ đau hừ ra tiếng, ai ngờ y gần như không có phản ứng. Thì ra suốt một đêm đau nhức hành hạ y đã sớm có chút chết lặng, một cây kéo này đi xuống, lại là không cảm giác chút nào.
Máu tươi như chú ồ ồ chảy ra, Liễu Minh Nguyên nắm chặt nhanh chóng kéo mở chỗ rách tỏ ý Phong Tiêu Nhiên dùng sức, Phong Tiêu Nhiên tuy đã có chút thần chí không rõ, nhưng vẫn là duy trì một tia tín niệm sau cùng, chính là nhất định phải để cho hài tử bình an ra đời.
“A?????? A!” Tiếng kêu thảm thiết tràn đầy toàn bộ phòng thời gian, người của Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên hướng về phía trước lại chán nản ngã xuống, qua mấy hồi khàn cả giọng, cuối cùng cungx nghe được một tiếng anh nhi khóc.
“Sinh sinh!”
Hài tử dưới một cái đánh vang dội mà ủy khuất khóc rống lên, trung khí mười phần, Phong Tiêu Nhiên đã nửa hôn mê không khỏi mạnh chống mở mắt ra.
“Tiêu Nhiên, ngươi quá vĩ đại!”
Mạc Ưu động tình ôm lấy y, lại nghe được người trong ngực lại một trận rên rỉ khó đè nén.
“Không được, còn có một cái!”
Thiên! Thiếu chút nữa đã quên rồi còn có một cái tiểu tử!
Tiểu tử thứ hai sinh không hề dễ dàng so với đứa thứ nhất, gần như trăn trở dày vò đến sau giờ ngọ, nó mới chậm rãi khoan thai từ trong thân thể phụ vương nó chạy ra ngoài. Giống tiểu tử đâu vậy, cũng là dáng vẻ hồng đồng đồng nhăn nhúm, Mạc Ưu cũng không nhìn kỹ, chỉ có thể do A Lâm đi rửa ráy xử lý bọn họ, mình thì tiếp tục trông nom người đã cực khổ cả đêm, để Liễu Minh Nguyên khâu lại vết thương nơi hạ thể.
“Bọn nhỏ đều tốt sao? Ân?”
Phong Tiêu Nhiên khí tức yếu ớt nhưng tâm trạng rất tốt, bất chấp nghỉ ngơi liền hỏi bọn nhỏ, ở lúc Liễu Minh Nguyên hạ kim lại không nhịn được cau mày.
“Bọn họ rất khỏe mạnh, là hai cái tráng tiểu tử, ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mạc Ưu đau lòng nhẹ nhàng hôn một cái trên gò má tái nhợt của y, Phong Tiêu Nhiên ráng kéo ra một nụ cười tỏ ý không sao, liền ở trong ngực hắn ngủ thật say.