Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 80: Chương 80: Được dán mũ kẻ giết người




Tại trung tâm chỉ huy của Đội Sói, Cao Kỷ Khâm vội vả đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, hưng phấn mà báo cáo: “Lão đại, dự cảm của anh quả nhiên không sai, qua ba ngày ba đêm điều tra, chúng tôi ở bờ biển tìm thấy một vết máu trên tảng đá dọc bờ biển, qua kiểm tra DNA đây chính là vết máu của con người không thể nghi ngờ. Chỗ đó rất hiếm người qua lại, chúng ta có lý do hoài nghi đây chính là vết máu của Tứ thúc.”

Cố Thành Kiêu sắc mặt lạnh lùng, đây là một kết quả tệ nhất.

Cao Kỷ Khâm theo anh rất nhiều năm, đối với phong cách xử sự của anh cũng có hiểu biết, chủ động nói tiếp: “Lão đại, tôi đã phái thêm người ở các sân bay, nhà ga, bến tàu, bao gồm tất cả bệnh viện tìm kiếm tung tích của Tứ thúc, ông ta bị thương, chỉ cần ông ta đi chữa trị, nhất định sẽ lưu lại manh mối.”

Lúc này, Ngụy Nam cũng thần sắc vội vàng từ bên ngoài bước vô, vừa tiến đến liền báo: “Lão đại, anh đoán đúng rồi, nữ sinh đại học B mất tích có liên quan đến Tam giác vàng.”

Cao Kỷ Khâm lại một lần nữa từ đáy lòng bội phục lão đại, nói: “Ngụy tử, tôi vừa tra được chứng cứ chứng minh Tứ thúc còn sống.”

Ngụy Nam gật đầu, “Đám người này không ngừng buôn lậu thuốc phiện, hoàn toàn phá hoại phong tục của Tổ quốc, quả thực súc sinh cũng không bằng.”

Trong thời gian họ tham gia lực lượng với lữ đoàn chống ma túy, lữ đoàn chống ma túy đã trao đổi tin tức với đội đặc nhiệm của chúng ta—— Thông tin cuối cùng được gửi bởi lữ đoàn chống ma túy là một số cô gái bị bắt cóc đã được tìm thấy trong một căn cứ tạm thời ở Tam giác vàng.

Vị cảnh sát nằm vùng kia không muốn đả thảo kinh xà, nên không có vào đó để điều tra, chỉ thông báo tin tức này về cảnh đội.

Sau đó, nhiệm vụ tiêu diệt Tam giác vàng là một thành công lớn, viên cảnh sát nằm vùng kia cũng về tới cảnh đội, mà cảnh đội không tìm thấy những cô gái bị bắt cóc này khi họ dọn dẹp các căn cứ khác nhau trong Tam giác vàng.

Tam giác vàng là một tập đoàn buôn lậu ma túy vô cùng lớn, tập đoàn đó có rất nhiều thành viên, nội bộ quan hệ rắc rối phức tạp, có thể nói một khi phá huỷ, tùy thời có thể hồi sinh lại. Để phòng ngừa nó tro tàn lại cháy, lữ đoàn chống ma túy vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nê Cố Thành Kiêu đã xử lí vụ việc.

Chỉ tình cờ có liên quan đến Lâm Thiển, vì vậy toàn bộ đội đặc biệt sói hoang rất coi trọng vụ án này.

Mặc dù mọi người đều chưa từng thấy qua lâm Thiển, vừa tò mò vừa vô cùng tôn trọng chị dâu này, chuyện của chị dâu là chuyện của lão đại, chuyện của lão đại lại là chuyện của đội đặc nhiệm sói hoang.

Nếu lúc đầu biết vụ án mất tích này, Cố Thành Kiêu dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm, anh đã suy đoán rằng trường hợp của vụ án mất tích này có liên quan đến vụ bắt cóc các cô gái ở Tam giác vàng.

Quả nhiên.

“Lão đại, đám người này rất có kinh nghiệm, tránh được mọi sự giám sát trên đường, thế nhưng, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của họ trên camera một cửa hàng tiện lợi trên đường College..”

“Bọn họ chỉ là đi ngang qua, hình ảnh cũng không hoàn toàn rõ ràng, lúc đó Trương Yến bị bắt làm con tin, mà 2 người đàn ông giữ cô ta ở hai bên bắt được một người tên là Mã Quang Vinh, tên này chỉ có 6 ngón tay, hình ảnh từ camera chỉ thấy được bàn tay của hắn ta, cũng chỉ có 6 ngón tay.”

“Căn cứ vào thời gian họ đi qua, bắt cóc Trương Yến rất có thể là vụ phạm pháp cuối cùng bọn họ làm trước khi đến Vân Nam. Do đó, Trương Yến cùng với các cô gái mất tích, rất có thể bị bọn họ dẫn tới Vân Nam, giấu ở chỗ nào đó của Vân Nam.”

Đây coi như là một tin tức tốt.

Cố Thành Kiêu quyết định thật nhanh, “Lập tức thẩm vấn Mã Quang Vinh, vô luận dùng bất kỳ thủ đoạn nào.”

Ngụy Nam lĩnh mệnh cúi chào, “Vâng!”

“Cao Kỷ Khâm, tiếp tục công việc tìm kiếm, tìm cẩn thận một chút, không thể bỏ qua bất kì chi tiết nào có liên quan đến Tứ thúc, các cô gái mất tích chúng ta phải cứu được, cậu cố gắng hoàn thành tốt.”

“Vâng, tôi lập tức xuất phát.”

——

Trương Yến không liên lạc hơn 1 ngày đêm, dù sao cô ta mất tích ở trường học, phụ huynh của cô ta mỗi ngày đều ở trường học nháo.

Không chỉ như thế, phụ huynh của cô ta cũng tin lời Nam Âm noia, tìm Lâm Thiển khắp mọi nơi.

Trường học và cảnh sát đều đứng ra xác nhận Lâm Thiển vô tội, cha mẹ của cô ta vẫn không buông tha, mỗi ngày ở cửa trường học đều chặn đường đi của sinh viên, ở cửa lầu kí túc xá cũng đứng chặn, họ cũng kéo theo “Hung thủ Lâm Thiển mau ra đây”, “Đại học danh giáo bao che hung thủ Lâm Thiển” đủ các loại biểu ngữ độc ác nhắm vào Lâm Thiển.

Bọn họ trực tiếp đội lên đầu Lâm Thiển hai chữ “Hung thủ“.

Trường học trong tình cảnh xấu hổ, trực tiếp đưa quyền cho cảnh sát đứng ra hòa giải, nói là Trương Yến chưa tìm được, sống hay chết đều là không biết được mấy phần trăm, phụ huynh không có khả năng lúc đó bỏ qua.

Lâm Thiển vô tội, phòng ngủ cũng không dám quay về, cửa trường không dám đi, vô trường cũng cứ như kẻ trộm trong lòng đều run sợ.

Trên tàu điện ngầm, Lâm Thiển cuối cùng nhận được cuộc điện thoại của Cố Thành Kiêu, “Này, hôm nay anh có rãnh rỗi hay khong?”

“Có, vừa mới bắt đầu, sở dĩ anh đi ra ngoài gọi cho em, anh sẽ đi vào và có một cuộc họp sau, anh biết em đang chịu ủy khuất.”

Lâm Thiển vừa nghe, mũi đau xót, nước mắt ngay trong hốc mắt đảo quanh, “Em không sao mà, em nhớ anh... Anh đi liền đi một tuần chưa trở về, khi nào anh mới trở về?”

“Nhanh thôi.”

“Nhanh là khi nào?”

Cố Thành Kiêu trước đây người chán ghét nhất với cuộc trò chuyện kiểu này, nhưng là bây giờ đối mặt Lâm Thiển, anh không chỉ luyến tiếc nói một câu, hoàn toàn kiên nhẫn dụ dỗ cô, “Toàn bộ cảnh đội đều đang bận rộn, anh sẽ cố gắng hoàn thành nhanh rồi trở về.”

“Ò.”

“Trên tàu điện ngầm sao?”

“Ừ, buổi chiều không có học, về nhà sớm.”

“Sao vậy không cho tài xế đón em? Cũng sẽ an toàn hơn.”

“Không cần, không có thói quen đó, cũng sợ nhiều hơn nữa một cái tội danh.”

Cố Thành Kiêu thở dài, rất yêu thương cô, nhưng anh biết rằng chỉ có thể tìm thấy Trương Yến mới giúp được cô, “Được rồi, vậy em nhớ chú ý an toàn.”

“Cố Thành Kiêu, Trương Yến đến bây giờ đều không có tin tức, anh nói thử xem cô ấy có thể hay không đã... Em có chút sợ.”

“Đừng nghĩ như thế, có cảnh sát đang xử lý điều tra.” Theo nguyên tắc bảo mật, anh không thể nói với cô về công việc, bao gồm cả vụ án Trương Yến mất tích.

“Cảnh sát bên kia vẫn chưa có tin tức.”

“Không có tin tức hay tin tức tốt, anh cứ nói đi?”

“Hay là...”

Nghe được, cảm xúc của Lâm Thiển hạ rất thấp, Cố Thành Kiêu hận không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh cô, nhắc tới cũng kỳ quái, trước đây cũng không có loại cảm giác kiểu như thế này.

“Anh còn phải họp sao?”

“Ừ.”

“Cúp máy đi, anh nhanh lên một chút làm việc, làm xong chuyện sớm một chút trở về, em rất nhớ anh.”

Cố Thành Kiêu ngực không hiểu có điểm khó chịu. Anh muốn nói thêm vài lời với cô, lời đến khóe miệng cũng khôn thốt ra được, anh luôn cảm thấy mọi thứ thật khó xử. Anh không được sinh ra để nói về những lời ngọt ngào.

“Này? Cố Thành Kiêu, anh còn đang nghe máy không?”

“Ờ... Có...”

Lâm Thiển cũng không có nói rằng nghe cuộc điện thoại này cô rất vui, nhưng anh thậm chí còn chán nản hơn vì sự xao lãng cuối cùng của mình.

Đừng xem cô bình thường tùy tiện điên điên khùng khùng, kỳ thực cô ấy chỉ che giấu một trái tim khiêm tốn nhạy cảm của mình thôi.

Gia đình ban đầu đã tạo ra sự nhạy cảm của cô ấy, và kinh nghiệm của cô ấy đã hình thành nên sự khiêm tốn của cô ấy, đang cùng chú dì đấu trí so dũng khí trung vừa học được che dấu, ngày hôm nay nếu không cô chắc chắn sẽ bất lực và ủy khuất rất nhiều, cô cũng sẽ không nghe điện thoại và nói chuyện với bất kì ai.

Ai biết được, một người đàn ông bận rộn với sự nghiệp sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ nhỏ mọn ích kỷ của cô

Lâm Thiển cần một người để an ủi mình, mà Cố Thành Kiêu hết lần này tới lần khác vừa mỗi tối sẽ không thoải mái trong người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.