Thứ Tử Khanh Tướng

Chương 14: Chương 14: Dùng đao uy hiếp






*Chương này có hình ảnh chứa nội dung truyện, nếu bạn đọc off, vui lòng đọc on trong ảnh trước để hiểu nội dung truyện.

edit wattpad @ lilithsiesta

edit wattpad @ lilithsiesta

edit wattpad @ lilithsiesta

edit wattpad @ lilithsiesta

____________________

Dương Huyên nhìn giống mẫu thân hắn.



......

Đêm tối mờ mịt, Thôi Vũ không nhìn thấy thân thể Dương Huyên ở bụi cây sau, thậm chí mặt Dương Huyên, chỉ nhìn thấy một đôi tròng mắt màu đen, nguy cơ ẩn chứa, nhưng này cũng không ảnh hưởng hồi ức của hắn. Không thể giải thích được tại sao mũi hơi chua. Hắn đã quá quen thuộc với Dương Huyền, từng li từng tí trên cơ thể, từng làn da, từng cảm xúc nhỏ bé...... Nhưng hai mắt này, có bén nhọn cảnh cáo, có lạnh lẽo xa lạ, thậm chí có mang theo giết người đẫm máu, không nửa điểm quen thuộc.

Thôi Vũ cảm giác tay của chính mình đang run rẩy.

Lần này tỉnh lại, hắn đã quyết định, hắn biết sớm muộn gì sẽ gặp lại Dương Huyên, nhưng...... Nhưng tại sao lại là bây giờ!

Vùng hoang dã, đường đất, mưa, thời gian và địa điểm nhạy cảm, tất cả đều có vẻ đáng nghi!

Hơn nữa hắn vừa mới ngã vào vũng bùn, đừng nói xiêm y tay chân, trên mặt đều đầy bùn lầy!

Hắn nghĩ tới, phải làm quân sư cho Dương Huyên, phải có bản lĩnh làm người biết, còn phải...... Lớn lên đẹp. Hắn đối với tướng mạo chính mình là vừa lòng, dung mạo càng lộng lẫy càng tốt, đời trước mới gặp, là mùa xuân tháng ba, hoa đào nở đầy cành, hắn mặc một thân bạch y, ngồi ở trên xe lăn, nở nụ cười chế nhạo. Dương Huyên đối với hắn, xem như nhất kiến chung tình.

Mặc dù không hiểu tại sao Dương Huyền lại có hứng thú với một người âm u như mình, hắn vẫn cứ thử nghĩ mấy lần, khi gặp lại hắn thì tạo hình gì mới thích hợp, trăm triệu không nghĩ tới, lại là chật vật như vậy mà gặp mặt!

Không đúng...... Cũng may hắn vừa rồi rơi xuống bùn! Thân thể đầy bùn này, cho dù võ công của Dương Huyền cao đến đâu cũng không bao giờ có thể nhìn rõ nét mặt ở trong bùn! Không có khả năng nhớ kỹ gương mặt này, về sau gặp nhau kia, đó mới là lần đầu tiên!

Thôi Vũ nghĩ đến đây, lập tức vùng vẫy đứng lên, xoay người què chân đi mau hai bước, lôi kéo Lam Kiều liền trở về chạy......

Lam Kiều bị dọa nhảy dựng: "Thiếu gia, không phải nói khắp nơi nhìn xem......"

"Bên kia xem xong rồi!"

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng nhị gì hết!"

Thôi Vũ một lòng đề lão cao, 'thịch thịch thịch' nhảy. Hắn cởi nón che mưa, vừa đi vừa ngẩng đầu tắm mưa, cố gắng lau sạch mặt bằng nước mưa.

Đi ra không bao xa, hắn đột nhiên dừng lại, hối hận kêu thảm thiết một tiếng, hung hăng gõ hạ trán chính mình.

Quả thực ngu chết!

Dương Huyên vừa mới ánh mắt không chỉ có là đề phòng, còn có sát khí nồng đậm, thậm chí ẩn mang huyết sắc, hắn là thật sự muốn giết hắn! Nhưng nếu quyết định muốn giết, tại sao lại cho phép mình chạy trốn? Không có khả năng là nhất thời mềm lòng buông tha, mà là...... Hắn căn bản giết không được.

Trên người hắn bị thương, hẳn là nghiêm trọng.

Thôi Vũ trước tiên coi như là vào thời điểm nhạy cảm như vậy không nên va chạm với Dương Huyên, dưới đầu gối hắn đã bị thương, với một thanh niên sai vặt cũng sức lực như thường, cùng Dương Huyên chỉ có thể là liên lụy, không bằng phân công tách nhau đi riêng, hắn còn có thể hỗ trợ chuyển khai tầm mắt.

Nhưng nếu Dương Huyên bị thương nặng đến mức không thể khống chế một người bình thường trong khoảng cách ngắn như vậy... Thì tình hình sẽ rất khủng khiếp.

Thôi Vũ nghĩ nghĩ, xoay người lại trở về đi.

"Thiếu gia......" Lam Kiều thanh âm yếu ớt, hôm nay thiếu gia thật khó hiểu.

"Trong chốc lát không cho phép phát ra âm thanh, đứng xa một chút mà nhìn."

"...... Vâng." Lam Kiều vẫn là thật nghe lời.

Thôi Vũ có điểm lo lắng Dương Huyên sẽ nhân cơ hội rời khỏi, lúc trở về chạy tốc độ khá mau, thương thế chỗ đầu gối sinh đau. May mắn, Dương Huyên còn chưa đi.

Một lần nữa, đối diện với đôi mắt hẹp dài đằng sau bụi cây, Thôi Vũ thử chậm rãi đến gần, trong tư thế thoải mái vô hại nhất, thậm chí giơ lên hai tay, biểu đạt hết mức có thể rằng bản thân không có uy hiếp: "Ngươi......"

Vừa dứt lời, cổ tay hắn lạnh toát, một cỗ lực lượng hung bạo đập hắn xuống đất, đè nặng, đặt ở trên cổ hắn một con dao sắc bén.

"Thiếu gia ——" Lam Kiều nào còn nhớ rõ chủ tử phân phó cái gì nữa, la tê tâm liệt phế lao tới, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Ngươi ngươi ngươi là ai, buông thiếu gia ta ra!"

Cổ đau nhói, chất lỏng ấm áp chảy xuống, mùi máu tanh lan tràn. Thôi Vũ nhắm mắt lại, trong lòng thầm nguyền rủa, con chó sói nhỏ này vẫn tàn nhẫn như xưa!

Xương cốt đau nhức, trước mặt có mấy ngôi sao vàng lấp lánh, hắn rít gào hít thở hai hơi, mới chợt nhận ra Dương Huyền gầy gò, sao mà nhỏ bé như vậy!

Gần như gầy thành da bọc xương, hắn cũng không cao, làn da dán vào nơi phía sau, hắn thật ra có thể cảm giác, gầy về gầy, nhưng vẫn có cơ bắp, thật rắn chắc...... Đột nhiên, hắn phản ứng lại đây, năm nay chính hắn mới có mười sáu, Dương Huyên...... Hẳn là mười ba tuổi.

Thiếu niên mười ba tuổi xanh tươi mơn mởn, đúng là thời điểm phát dục, đúng là thời điểm ngại ngùng...... Đời trước, hắn nhưng chưa thấy qua Dương Huyên vào thời điểm này.

"Đừng nhúc nhích." Tựa hồ nhận thấy được người dưới thân người không thành thật, Dương Huyên gắt gao chặn chân Thôi Vũ, tầm mắt sắc bén như sói, đôi môi hé mở, thanh âm hơi khàn, bên trong uy hiếp mười phần. Vừa nói, cơ thể hắn vừa bấm một điểm, mũi dao cũng.........Tiến tới hai điểm.

Lam Kiều bị dọa che miệng, không dám kêu nữa.

Thôi Vũ tầm mắt hơi chuyển động, nhìn xiêm y Dương Huyên nhuộm đầy máu tươi, cùng băng bó qua loa, vẫn có vết máu ở đùi, hắn thật sự bị thương, hơn nữa rất nghiêm trọng.

Như vậy, hiện nay nên làm cái gì bây giờ?

Hắn không thể nói thẳng ngươi yêu cầu trợ giúp, ta là tới hỗ trợ, Dương Huyên là người càng đang ở hiểm cảnh, đối với bên ngoài đề phòng càng sâu, đột nhiên có người đưa hỗ trợ tới cửa, có phải có âm mưu gì không? Nếu người này còn vừa thấy liền biết là tình huống như thế nào, ứng đối khéo đưa đẩy...... Quá thông minh, đồng nghĩa với việc quá nguy hiểm. Hắn mà biểu hiện như vậy, nhất định bị Dương Huyên trực tiếp cắt cổ.

"Ngươi đừng, đừng giết ta......" Thôi Vũ run rẩy thân mình, biểu hiện giống đại gia thiếu gia nhát gan, "Ta vừa nhìn thấy con mèo lớn thì rất kinh ngạc, nhưng sau đó ta cũng tò mò, cho nên ta muốn tới, quay lại nhìn một chút... Vị cường giả này, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể cho ngươi bất cứ cái gì!"

"Ta có tiền, có thức ăn, có nước sạch, còn có xe ngựa! Ách...... Tuy rằng ngựa đã chạy, nhưng là xe còn ở đây, tránh mưa không thành vấn đề! Chính là...... Ta dưới gối có thương, trên xe có thuốc trị thương, có thể hay không...... Chừa cho ta một chút?"

Hắn ba ba nhìn Dương Huyên, tầm mắt chậm rãi đi xuống, lướt qua chỗ bị thương của Dương Huyên, đặc biệt là đùi thấm máu, lấy phương thức mịt mờ nhắc nhở Dương Huyên, y yêu cầu đồ vật, hắn đều có. Hắn có thể giả dạng làm người không quá thông minh, lại không thể giả bộ quá ngốc, Dương Huyên thương nặng như vậy, người mù đều có thể nhìn ra được.

Dương Huyên hai tròng mắt hẹp dài híp lại, làm như suy xét cái gì, kiêng kị cái gì, lực đao uy hiếp Thôi Vũ lực độ chưa giảm chút nào. Hơn nữa lấy lực góc độ càng lúc càng lớn, tạo thành miệng vết thương càng ngày càng sâu, hắn vẫn cứ muốn giết Thôi Vũ.

Chỉ cần giết Thôi Vũ, đồ vật của y cũng là của hắn. (y ở đây là TV, hắn là DH)

Thôi Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn tới là vì giúp Dương Huyên, không phải vì lại chết một lần nữa!

"Đứa nhỏ người hầu của ta thật sự rất trung thành chạy rất nhanh, ngươi nếu giết ta, hắn nhất định có thể tìm được người khác cầu cứu!"

Lam Kiều đi theo dùng sức gật đầu: "Ngươi nếu dám giết thiếu gia nhà ta, ta ta ta ta chết cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Ngươi cũng đừng nghĩ dùng ta uy hiếp đứa nhỏ kia tự sát hoặc đem chính mình trói lại, gã sai vặt nhà ta không ngốc, ngươi như vậy khống chế ta vô dụng!" Thôi Vũ ở bốn chữ 'như vậy khống chế' lơ đãng nhấn mạnh, hy vọng Dương Huyên có thể thông suốt......

Hắn trăm triệu không nghĩ tới, nan đề khi trọng sinh lần thứ hai, là nghĩ cách đừng chết ở trên tay Dương Huyên.

Dương Huyên tạm dừng một lát, từ vạt áo lấy ra hai viên thuốc, vứt cho Lam Kiều một viên, mở ra một viên đưa tới bên môi Thôi Vũ: "Đoạn hồn tán."

Thôi Vũ đuôi lông mày nhảy dựng: "Độc?"

Dương Huyên nhếch môi, nở nụ cười khủng khiếp: "Đúng vậy."

Thôi Vũ:...... Chà chà, ngươi thông minh kỹ năng toàn vẹn...... Độc này tốt nhất là có giải dược!

Hắn căm giận trừng mắt nhìn vào hai mắt Dương Huyên, thấy chết không sờn đem độc nuốt vào, cuối cùng còn mở miệng ra để Dương Huyên nhìn xem trống không một vật nào trong khoang miệng, chứng minh hắn đã nuốt xuống: "Cái này được rồi đi!"

Dương Huyên lưỡi đao chưa bỏ ra xa, tầm mắt nhẹ nhàng vừa trượt, nhìn về phía Lam Kiều.

Lam Kiều...... Lam Kiều không phải sợ chết, không chịu cùng chủ tử cộng hoạn nạn, hắn đã sớm bị dọa choáng váng, không phản ứng lại đây.

"Lam Kiều ——"

Thôi Vũ nhẹ giọng gọi hắn, hắn mới thân thể run lên, ngưỡng cổ đem độc nuốt vào, cũng học bộ dáng chủ tử, "A" một tiếng, biểu diễn khoang miệng trống trơn, tỏ vẻ đã nuốt xuống.

Thôi Vũ đuôi mắt nghiêng nghiêng lại đây, lấy ánh mắt gay gắt hỏi: Bỏ, dao, xuống, được, không!?

Dương Huyên buông con dao găm sắc nhọn dí vào cổ Thôi Vũ.

Thôi Vũ cổ đã máu me nhầy nhụa một mảnh, đặc biệt dọa người. Hơn nữa hắn lo lắng Dương Huyên tay không vững, vẫn luôn tận lực sau này ngưỡng cổ ra sau cứng đờ, ngồi dậy đều thật khó khăn.

Dương Huyên lại không có nửa điểm áy náy, lãnh đạm ra lệnh: "Đỡ ta lên."

Giọng điệu đó, thái độ đó, quả thực ở mệnh lệnh cho nô tài 'hầu hạ cô* đứng dậy' giống nhau!

Cô: cách xưng hô của vua

Thôi Vũ nghiến răng nghiến lợi không muốn tin, chuyện này, đây thật sự là Thái Tử yêu hắn đến sống chết sao!

Bất quá quay đầu ngẫm lại, hắn đời trước phụ tình Dương Huyên, thiếu mệnh Dương Huyên, đời này trở về, chỉ muốn trả nợ. Hắn kỳ thật cũng không có yêu Dương Huyên, cũng phiền não điều gì xảy ra sau 'Ngoại hình kinh diễm', Dương Huyên lại lần nữa yêu hắn thì làm sao bây giờ...... Hiện giờ vừa lúc, khởi đầu không tốt, ấn tượng không đẹp, hắn có thể nghĩ cách biểu diễn tài hoa của chính mình, dung nhập vào đoàn đội Dương Huyên, Dương Huyên cũng sẽ không đối hắn sinh ra tâm tư, sẽ không bị cảm tình liên lụy, sẽ không có phiền não!

Ngẫm đi lại thấy vui, Thôi Vũ thực lòng thiệt tình, nhanh nhẹn đỡ Dương Huyên đứng dậy.

Không nghĩ tới ngay sau đó, trên người nặng nề, hắn lại một lần bị đè trên mặt đất.

Bất quá lần này, y không phải cố ý.

Dương Huyên ngất đi rồi.

_____

e hèm, tui cũng không muốn làm vậy đâu, nma mấy nền tảng repost còn sửa cả tên editor lẫn tài khoản của tui thì ko chấp nhận được, nếu còn tiếp tục tình trạng này tui sẽ chơi file truyện riêng ai xin mới cho đọc thôi, bản edit ko có sự cho phép của tác giả mà bị bứng không xin phép tui cũng cay lắm chứ mấy ông:)))))

edit wattpad @ lilithsiesta

edit wattpad @ lilithsiesta

edit wattpad @ lilithsiesta

edit wattpad @ lilithsiesta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.