“ Đi thôi các tỷ muội không cần quan tâm đám nhát gan này.”
Băng Thần cười mỉm sau đó đi thẳng về đằng trước, bỗng có một người to giọng nói:
“Các huynh đệ đừng sợ có Vương Thừa công tử đứng sau lưng thì chúng ta có gì phải sợ mấy cái nữ nhân này cơ chứ, ta nói các ngươi nghe các nàng chỉ hù các người thôi.”
Hoàng Kim Liên mày nhíu chặt Băng Thần cũng thế nhưng ánh mắt hắn trở nên hung ác hỏi:
“Ngươi biết tên này sao?”
Hoàng Kim Liên gật đầu nói:
“Tên này là siêu cấp cho săn của Vương Thừa trong nhà có cha mẹ cùng một đứa em gái bán đồ ăn tại thành Đông.”
Băng Thần mỉm cười chỉ hắn rồi nói:
“Người ta có câu giết gà dọa khỉ nhưng ta không muốn giết giết gà ta đánh phải trực tiếp giết khỉ, ngươi đoán xem trong bao nhiêu lâu thì cha mẹ cùng em gái ngươi đã an nghỉ.”
Sau đó Băng Thần xoay nhẫn để rời khỏi Tân Sinh người kia thì đã cảm giác được cô nàng này không phải hù dọa mình nàng ta muốn làm thật, Hoàng Kim Liên cùng mấy cô nàng kia cũng cực kỳ sửng sốt.
Băng Thần vừa rời khỏi Tân Sinh thì ngay lập tức tạo ra một phân thân của mình sau đó nói:
“Thời Gian Vòng cho ta sử dụng một lần thứ kia.”
Thời Gian Vòng sửng sốt nói:
“Có cần thiết không dù sao Thiên Thư cũng chỉ có thể cho ngài ba lần cơ hội để giải phong, không lẽ chỉ để giết những kẻ tầm thường như thế sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi làm sao tới được tận Thần Giới thế, ta đảm bảo chỉ lát nữa thôi một cuộc siêu cấp đại chiến sẽ nổ ra.”
Thời Gian Vòng tuy còn nhiều nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời Băng Thần giải phong cho hắn ta, Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi còn nói sẽ có ba loại năng lực được phong ấn ngẫu nhiên, không biết ta sẽ có được năng lực gì đây.”
Băng Thần hơi cảm nhận một tý rồi thì thầm:
“Đúng cái mình thích nhất.”
Nói xong hắn ta mở ra thông đạo không gian đi ra khỏi căn nhà này, rồi phi hành ra khỏi ngôi trường một cách thầm lặng, may mắn cho hắn rằng người duy nhất có thể phát hiện hắn ta là Minh Thiên đã đi khỏi ngôi trường từ tối hôm qua.
Trong Tân Sinh
Vương Thừa chưa đi ra khỏi Tân Thủ Thôn thì đã thấy thuộc hạ của mình quỳ trước mặt mình nước mắt nước mũi tuân rơi nói:
“Công tử cầu ngài cứu mạng gia đình ta, chúng ta vì ngài mới đắc tội mấy cô nàng kia mong ngài giúp đỡ.”
Vương Thừa ngạc nhiên hỏi:
“Có chuyện gì từ từ nói ta nghe.”
Người này đã sợ đến nói không được kẻ kế bên liên đi lên bắt đầu kể lại sự việc, Vương Thừa mặt đã thành màu gan heo, hắn ta ánh mắt sắc lạnh tức giận quát:
“Quá khinh người, nếu thuộc hạ của ta người nhà cố vấn đề thì mai sau ta làm sao phục người, các ngươi đợi ta đảm bảo đã trung thành với ta thì cả người nhà các ngươi cũng an toàn.”
Vương Thừa cũng không nói nhiều mà ngay lập tức biến mất ra khỏi Tân Sinh, Hoàng Tụ thấy mọi chuyện có vẻ càng đi càng xa thì quay sang Hoàng Kim Liên hỏi:
“Tỷ tỷ chuyện này hình như đã đi quá xa rồi thì phải, chúng ta có lên thông báo cho gia gia không?”
Hoàng Kim Liên nhìn muội muội mình rồi nói:
“Chuyện giữa chúng ta và Vương Thừa chắc chắn sẽ có ngày ra như thế này Thần Băng chỉ bị liên lụy bởi chúng ta thôi, tuy nhiên nàng chắc chắn cũng đang cầu cứu sự giúp đỡ từ anh trai của mình.”
Hoàng Tụ bỗng nhiên mỉm cười nói:
“Thế là chúng ta có thể gặp người kia rồi.”
Hoàng Kim Liên xoay nhẫn rồi nói:
“Đi nhanh ra ngoài báo chuyện cho gia gia để đề phòng bất trắc.”
Hoàng Tụ gật đầu, Vũ Thu Tuyết nhỏ giọng nói:
“Có cần ta thông báo cho ông nội ta không?”
Hoàng Kim Liên trước khi biến mất lắc đầu nói:
“Nước xa không cứu được lửa gần đâu.”
Băng Thần lúc này tạo ra một cái phân thân sau đó để nó ở hình dạng nữ nhân còn bản thân thì đứng trên không trung nhìn xuống phía dưới, Vương Thừa cũng đi ra ngoài thực tại bắt đầu huy động nhân lực để có thể chống lại Băng Thần.
Nhưng quyết chơi lớn một phen thế nên Băng Thần thả cho đám người kia được bảo vệ tới nơi tới chốn thì hắn ta mới ra tay, có điều Vương Thừa lại làm cho Băng Thần thất vọng khi kẻ có tu vi cao nhất chỉ có Vũ Đế.
Băng Thần thở dài:
“Mang người từ tít ngoài thành vào đến trong thành nhưng cuối cùng để cho Vũ Đế trấn giữ, thật sự quá nhảm nhí.”
Băng Thần tuy chỉ tạm thời giải phong nhưng cũng đã đạt được 100 % sức mạnh của mình, khí thế của hắn ta tỏa ra, hắn không còn chút gì nương tay cả sát khí lẫn uy áp huyết mạch đều tập trung thẳng vào tòa tháp cao đến vài trăm tầng kia.
Người Vũ Đế kia cảm nhận được nhưng hắn không thể nào đi ra trấn thủ bởi hắn ta đứng lên còn không thể, Băng Thần lắc đầu thở dài nói:
“Thật đáng thất vọng.”
Nguyên khí bắt đầu tụ tập, mười một chiếc đuôi sáng lên như những cục nam châm kéo lấy nguyên khí từ không khí,Băng Thần hít một hơi thật sâu sau đó một quyền giáng xuống.
Thiên Vương Quyền
“Ầm, ầm, ầm....”
Cả tòa tháp khổng lồ đã hóa thành bình địa mà phía dưới đã có một cái lỗ đen sâu hun hút, giữa không gian liền bắt đầu rung động những bóng người liên tục hiện ra.
“Thanh niên nhân ngươi cớ làm sao lại công kích Vương gia?”
Băng Thần nhếch mép cười nói:
“Đơn giản có người của Vương gia muốn em gái ta làm theo lời hắn thì mới được yên ổn, bây giờ ta tuyên bố luôn tất cả mọi người hãy nghe cho rõ.”
Lúc này Băng Thần đã dùng nguyên lực khuếch đại âm thanh khiến nó vang khắp thành phố:
“Ta Băng Thần tuyên bố sau này ai dám theo Vương Thừa của Vương gia thì tuy không thể làm gì được hắn nhưng các ngươi ta giết dễ hơn chó, người nhà các ngươi cũng vì các ngươi chôn cùng, hôm nay một vạn mạng người đã ở coi như mở màn ai không sợ chết thì có thể thử.”