Một hai ngày sau đó thì Băng Thần ế ẩm gần chết, hai ngày liền mỗi ngày chỉ thu vào hơn một triệu mà thôi, phần lớn là các đại đơn từ các công hội lớn đặt thịt heo cùng thịt bò để đi đánh boss, Băng Thần lần đầu tiên thấy có chút bế tắc.
Hôm trước nỡ ác quá khiến cho rất nhiều người dân trong thành sợ hãi, người mua của hắn hai ba chục người chơi thì may ra mới có một người dân trong thành, đối mặt với thực trạng đáng buồn nhưng Băng Thần lại chưa nghĩ ra cách gì hay để giải quyết cả.
Nếu tiếp tục như thế này thì hắn khó hoàn thành nhiệm vụ, chưa kể dân chúng cũng không giàu có như hắn nghĩ, những người chơi liên tục săn giết quái thì mới có nhiều kim tệ chứ người thường phú hộ thì vài trăm ngàn đã là một con số cực lớn.
Băng Thần bắt đầu chiến dịch maketing của mình, cho ăn thử rồi tăng khuyến mãi theo hóa đơn nhưng bốn ngày sau mỗi ngày cũng chỉ được thêm hai triệu thôi, hắn ta vẫn chậm hơn con số mỗi ngày năm triệu một ít.
Tòa thành này có lẽ vẫn có giới hạn của nó, hắn dám chắc mấy ngày sau tiền bạc thu vào chắc chắn sẽ giảm đi, dù sao muốn ăn mà không có tiền thì cũng chịu thua , cảm giác có rất nhiều người muốn ăn nhưng họ lại không có tiền.
Làm một người kinh doanh thế nên hắn ta hiểu nếu vừa không có thị trường, thì phải mở rộng thế nhưng tòa thành gần nhất cũng mất nửa ngày đường, chưa kể đâu phải phương tiện giao thông nào cũng nhanh như hắn ta.
Tiền vận chuyển cũng phải tính toán, chuyển đến rồi chắc gì đã bán được, không bán được thì còn âm tiền chứ không thể giỡn được, sáng hôm sau Băng Thần ỉu xìu làm việc thì bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc.
Người này không ai khác chính là Hầu Gia Thiên, sau lưng hắn còn dẫn theo gần ba chục người, Băng Thần hiếm khi thấy nam nhân nào đẹp trai nhưng Hầu Gia Thiên lúc này lại đẹp trai cực kỳ, đến trước mặt Băng Thần hắn ta vui vẻ nói:
“Nghe Băng Thần huynh đệ mở quán ăn hai mươi ngày thì ta biết ngay ngươi đang làm nhiệm vụ thế nên hôm nay dẫn hết anh em trong nhà đến ủng hộ ngươi.”
Một người khác tiên lên vui vẻ cười nói:
“Xin giới thiệu với Băng Thần công tử ta tên Hầu Gia Lượng, hai tên tiểu tử này thì lần lượt là Hầu Gia Thái và Hầu Gia Thần , ba người chúng ta là anh em ruột thịt của tiểu Thiên.”
Băng Thần mỉm cười chắp tay nói:
“Xin chào ba vị huynh đệ, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp mặt, nhìn phong thái các ngươi không hổ danh những người đứng đầu cao cấp sever.”
Hầu Gia Lượng cười ngoác cả mồm nhưng vẫn theo thói quen nói lời khiêm tốn:
“Băng Thần công tử quá khen, thăng cấp bảng cùng tiềm lực bảng số một chắc vẫn do ngươi nặc danh nắm giữ, chúng ta so ra vẫn còn kém xa.”
Băng Thần thấy chủ đề có vẻ không đúng thì nhanh chóng lái sang chuyện khác:
“Các vị huynh đệ từ xa tới đây để ăn thì ta chắc chắn sẽ khuyến mãi để mọi người hài lòng, không biết các ngươi hôm nay muốn như thế nào?”
Hầu Gia Thiên cười nói:
“Sắp có sự kiện diễn ra tăng một chút thực lực đã là thành tựu rất lớn thế nên mỗi người một phần như ta hôm trước, còn riêng ta muốn ăn thử hết những món còn lại giá 100000 kim tệ xem có ngon hơn Tử Hạt Nấm Hầm Dạ Ngư không.”
Băng Thần đưa tay mời rồi cười nói:
“Các vị ngồi chờ một chút đồ ăn sẽ ra ngay, mọi người thích uống rượu hay nước trái cây?”
Hầu Gia Lượng không cần suy nghĩ liền nói:
“Dĩ nhiên là uống rượu rồi.”
Băng Thần vui vẻ nói:
“Thế thì ta khuyến mãi mỗi người một bình nhỏ hảo tửu cùng vài xâu thịt nướng trong khi ta làm những món khác.”
Đồ ăn được dọn ra sau đó mấy người liền vui vẻ ăn thịt nướng, khi mở nắp mấy bình rượu ra thì mùi thơm làm cho người ta mát lòng mát dạ, Hầu gia ai cũng là sâu rượu cả thế nên một bình rượu nhỏ làm sao thỏa mãn được mấy người này.
Hầu Gia Thiên đợi Băng Thần dọn hết đồ ăn ra thì hỏi:
“Không biết Băng Thần huynh đệ có còn rượu hay không, chúng ta có thể bỏ tiền ra mua.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Ta nhiên còn chứ, nhưng huynh muốn rượu như theo chất lượng như thế nào, tiền nào của lấy chắc ngươi cũng hiểu chứ.”
Hầu Gia Thiên Liếm mép rồi hỏi:
“Thế rượu chúng ta vừa uống thuộc loại nào?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thuộc dạng thấp nhất trong đám rượu ngon.”
Mấy người Hầu gia nghe xong thì giật mình hỏi:
“Thế huynh có thể cho chúng thử những loại khác có được hay không?”
Băng Thần gật đầu nói:
“Được thôi, phía trên rượu các ngươi vừa uống còn có năm loại nữa, giá tiền cũng càng ngày càng tăng, nhưng ta ủ rượu cần có năm tháng thế nên số lượng càng về sau càng ít.”
Hắn bốc phét sau đó lấy ra năm cái bình rượu nhỏ đặt theo thứ tự rồi nói:
“Trước tiên thử loại đầu tiên gọi là Hương Mỹ Nhân, chỉ cần vừa mở nắp thì hương thơm sẽ vây quanh ngươi như đang có nữ nhân cùng ngươi âu yếm vậy .”
Bốn anh em nhà này như say như mê một hồi, một cốc rượu nhỏ lại khiến cho họ cảm giác mình như đang cùng tiên nữ âu yếm vậy, tiếp đó họ lại thấy một mùi hương ngào ngạt khác, Băng Thần mỉm cười nói:
“Loại tiếp theo là Nhật Dặm Hương vừa mở bình hương thơm cả dặm đường, những loại khác lần lượt là Bách Dặm Hương, Vạn Dặm Hương và Bạch Vạn Dặm Hương, mùi vị thì cáng lúc càng tăng tiến.”
Ta khuyên bốn người các ngươi chỉ thử đến Bạch Dặm Hương còn cái khác thì thử xong đảm bảo say quên cả lối về , bỏ mất sự kiện Tân Sinh thì không tốt lắm, thứ này tuy ngon nhưng một khi lên cơn say thì còn hơn cả mê dược, chỉ có thể chờ đợi thời gian để tỉnh lại thôi.
Hầu Gia Lượng ánh mắt sáng lên nói:
“Những rượu này giá cả bao nhiêu ta mua hết những bình Băng Thần huynh đệ còn lưu trữ luôn.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Mọi người không cần biết giá cả sao?”
Hầu Gia Lượng lắc đầu nói:
“Những thứ này vô giá, nếu bỏ tiền ra để mua được mà còn trả giá thì khác gì ngu ngốc.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Toàn bộ rượu còn lại của ta trị giá khoảng một trăm tỷ kim tệ, thế nhưng ta không nghĩ đến chuyện bán đi Bách Vạn Dặm Hương thế nên những thứ còn lại giá năm tỷ, không biết các vị có mang đủ tiền.”
Hầu Gia Lượng hơi nhíu này sau đó trầm giọng nói:
“Chúng ta mang đủ tiền để mua bình Bách Vạn Dặm Hương, mong Băng Thần huynh đệ bỏ qua thứ mình yêu quý, cha chúng ta sắp tới ngày lễ mừng thọ, hắn cũng như chúng ta rất thích rượu thế nên Bạch Vạn Dặm Hương Băng Thần huynh đệ có thể bán cho chúng ta chứ.”
Băng Thần nhìn bốn người thở dài một hơi rồi nói:
“Các huynh đệ đã chiếu cố ta như thế này thì sao ta dám từ chối, mừng thọ không biết bao nhiêu năm mới có một lần, thôi ta thanh toàn mấy vị vậy.”
Mấy người khác nghe thấy thì giật mình, bốn người này từ khi nào có hiếu với tộc trưởng như thế nhỉ, một ngươi thì âm thầm ghi nhớ chuẩn bị mật báo, bốn người kia còn đang bận diễn thế nên nào biết được nguy hiểm đã cận kề.
Băng Thần chuyển một ít rượu vào trong một cái giới chỉ trống rồi nói:
“Ta chúc các ngươi cùng lệnh tôn sống vui vẻ mỗi ngày.
Mấy người Hầu gia ăn uống thâu đêm sau đó mới tản ra làm nhiệm vụ rồi đi về, khi bốn huynh đệ kia hí hửng về nhà thì thấy cha cùng ông nội đã ngồi đợi sẵn, cha của bọn họ cười nói:
“Các con ngoan mau mang rượu ra nào.”
Mấy người này liên tục lắc đầu nói:
“Làm gì có, chúng ta ở dưới trung cấp vi diện tùy tiện uống một ít thôi.”
Hẫu Lão gia tử đeo băng bịt mắt nghiêm túc nói:
“Không cần nhìn thấy ta cũng biết các ngươi chém gió rồi, giao ra đây hay để hai bọn ta dùng vũ lực?”
Năm phút sau Hầu gia chủ cùng Hầu lão gia tử cùng nhau uống rượu, từ Bách Dặm Hương trở lên đều bị họ cướp sạch khiến cho bốn người kia chưa bao giờ thấy tủi thân như thế này, nhìn bốn đứa con to như gấu ngồi cạnh nhau mặt mũi tràn đầy ủy khuất thì hắn càng khoái chí, năm xưa không phải mình cũng từng như vậy sao.