Thú Tu Thành Thần

Chương 1106: Chương 1106: Băng Vương bị vã mặt - Tự đưa tới cửa




Ngồi ở một nơi kín đáo quan sát mọi chuyện Trần Gia Huy khẽ giọng hỏi Băng Thần:

“Lão sư, nam nữ chuyện kia có gì đáng sợ, tại sao mấy vị thúc thúc lại mang ra hù dọa nhau. Ta thấy vẻ mặt của Nhị Thúc giống như sợ đến xanh mặt rồi.”

Băng Thần cười to:

“Hắn ta không sợ, cái này gọi là tức giận, giống như có người vã vào mặt ngươi một cái vậy. Tam thúc của ngươi so vã mặt còn khiến Nhị thúc của ngươi đau hơn, chính vì thế mặt hắn ta mới trong có vẻ đau khổ như vậy.”

Trần Gia Huy vẻ mặt lo lắng nói:

“Thế sau này ta không muốn có bạn gái, Nhị thúc lúc này nhìn quá xấu, có bạn gái liền sẽ giống Nhị thúc.”

Băng Thần gõ nhẹ đầu hắn rồi nói:

“Ngươi nói ngốc cái gì đó, cha ngươi với mẹ ngươi không phải vui vẻ hòa thuận sao, rồi còn lão sư cùng các sư mẫu cũng rất hạnh phúc. Nhị thúc ngươi là một cái nam nhân xấu thế nên mới tức giận như thế, tiểu Huy sau này phải cố gắng làm một cái tốt nam nhân thì mới không lo trở nên giống Nhị thúc của ngươi.”

Trần Gia Huy ánh mắt lấp lóe không biết có hiểu cái gì không, Băng Thần thì không quan tâm nhiều lắm, hắn ta chỉ quan tâm rằng lần này Trần gia sẽ xử lý như thế nào.

Ba bên đang cãi nhau căng thẳng thì bỗng điện tín của Trần Gia Phong sáng lên, thông qua thiên tinh có thể nhìn thấy được hình ảnh ba chiều của người gọi tới. Vừa thấy được hình ảnh của người kia Băng Thần lập tức nhíu mày, tay khẽ phất lập ra một tầng kết giới che chắn.

Người gọi tới không ai khác chính là Băng Vương, trên danh nghĩa thì hắn hiện tại thuộc về Tam Phòng người, thế nên khi gặp khó khăn đương nhiên phải liên hệ Trần Gia Phong. Băng Vương thấy có kết nối lập tức nói:

“Tam gia ngài phải giúp Băng gia chúng ta.....”

Băng Vương lấy lòng đại phòng, thân cận nhị tiểu thư Trần Gia Phong dù mù lòa cũng thấy rõ ràng, đang lúc tức giận hắn liền không chút nào nể mặt mũi:

“Cút, cỏ đầu tường mà cũng muốn được ta giúp.”

Trần Gia Long nhíu mày:

“Tam đệ, ngươi có chuyện bất bình thì cũng đừng chút giận lên ngoại nhân, truyền ra không tốt cho danh tiếng của Trần gia chúng ta đâu.”

Trần Gia Long thật sự có chút thích Băng Vương, vài lần gặp gỡ hắn đều được Băng Vương nịnh nọt cho cả người đều thư sướng. Trần Gia Phong hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

“Chuyện trong nhà rõ như ban ngày, đại ca phán quyết cho công bằng, còn cái tiểu súc sinh kia nếu không giao ra đồ vật lấy của ta thì đừng trách ta vô tình.”

Nói xong liền bỏ đi, thế gia đấu nhau rất thâm nhưng một khi xé rách mặt thì không ai dễ chịu cả, Trần Gia Hùng kết quả cũng chính là như thế. Lần này danh tiếng của hắn ta lan ra ngoài thì thôi rồi, “Sừng Vương “ danh hiệu chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Băng Thần thì thấy nể Trần Gia Lâm, kẻ này tuy bị nữ nhân kia hại nhưng lại không nổi xa cách trả thù, ngược lại tha thứ lấy lòng đối phương. Sau đó còn nhận được vô số lợi nhuận từ Trần Gia Hùng, nghĩ tới con của Trần Gia Hùng có khi lại toàn là con của Trần Gia Lâm thì hắn lại buồn cười.

Trần Gia Long nhìn Trần Gia Hùng nheo mày nói:

“Gia tộc cuối cùng vẫn là nhà, ngươi làm quá mức rồi, để phụ thân về thì ba chúng ta không ai gánh nổi trách nhiệm đâu. Ngài ấy không phải người nhân từ, làm ra nỗi lầm thì ai cũng không tốt, dù cho chúng ta có là con trai của ngài ấy.”

Nhớ đến phụ thân Trần Gia Hùng không khỏi rùng mình một cái, thế nhưng tín niệm trong lòng lại khiến hắn cứng rắn lên:

“Chuyện của ta không cần đại ca lo, chỉ cần lần này ngươi không xen vào là được.”

Trần Gia Long vẻ mặt tức giận:

“Được thôi, lúc ra chuyện thì đừng đến tìm ta.”

Đợi đám người tan đi thì Trần Gia Linh mới phi hành về phía Băng Thần, nàng khẽ cúi đầu:

“Cám ơn công tử đã lo cho Gia Huy.”

Băng Thần xoa đầu Trần Gia Huy khẽ giọng:

“Không có gì, ta dù sao cũng là sư phụ của tiểu tử này.”

Trần Gia Huy lúc này vẫn đang có vẻ rất thích thú với đuôi của Băng Thần, Trần Gia Linh cũng muốn giống như đệ đệ được sờ thử nên cứ nhìn chằm chằm vào. Băng Thần thấy nàng như thế liền cười nói:

“Trong Trần gia lúc nào cũng nguy hiểm cả, ta hóa hình đề phòng trước, nếu không có người nổi điên thì ta chịu không nổi.”

Trần Gia Linh xấu hổ cười trừ, nàng suy nghĩ một chút rồi lái sang chuyện khác, thực ra cũng là chuyện nàng cần nhờ Băng Thần, hiện tại hắn ta là người bản lĩnh nhất nàng biết ở trong trò chơi.

Ngồi xuống bên cạnh đệ đệ nàng mở miệng:

“Băng Thần công tử có thể giúp ta chút chuyện trong Thiên Đạo có được không?”

Băng Thần nhỏ giọng hỏi:

“Phó bản mới ra rồi sao?”

Trần Gia Linh khẽ cười:

“Có thông báo một tuần nữa ra, thế nhưng ta muốn nhờ công tử không phải chuyện đó. Thực ra nó có liên quan tới Phượng Vĩ Trâm hôm trước công tử tặng ta.”

Băng Thần đang tính lên tiếng thì Trần Gia Huy giọng líu lo vang lên:

“Lão sư ngươi tính cưới tỷ tỷ ta sao?”

Không hiểu tiểu tử kia nói cái gì Băng Thần hỏi:

“Ta nói thế khi nào? “

Trần Gia Linh muốn bịt miệng thằng nhóc này lại thế nhưng không kịp, hắn ta hồn nhiên nói:

“Trước kia ta có nghe mẹ nói với tỷ là có nhận vật đính ước của cha, sau đó hai người lấy nhau. Ta hỏi thì mẹ nói nữ nhân nếu nhận vật đính ước thì phải lấy người ta, tỷ nhận châm của lão sư không phải sẽ lấy lão sư sao.”

Băng Thần cười ra tiếng:

“Làm gì có cái chuyện đó, lấy vợ nào có dễ như thế.”

Trần Gia Huy vẫn líu lo không ngừng:

“Không phải thế thật sao, hôm trước ta tặng Tỉnh Ảnh muội muội một cây trâm, ta bảo sau này lấy ta nàng đồng ý rồi. Khi nãy nhìn Nhị thúc ta lại muốn thôi, lão sư lại khuyên ta làm nam nhân tốt sẽ không giống Nhị thúc, bây giờ thì làm nam nhân tốt cũng không lấy được Tịnh Ảnh muội muội.”

Trần Gia Linh ngại chín cả mặt, nàng biết rõ Băng Thần không biết phong tục ở Nguyệt Thần Tinh, nữ nhân ở đây quả thật nhận vật đính ước thì phải kết thân. Thế nên có ba thứ nữ nhân không bao giờ nhận từ nam giới trừ khi là ý trung nhân, trâm cài tóc, cái yếm và vòng cổ.

Hôm trước nàng tính từ chối rồi nhưng nghĩ lại đó là Thần khí nên thôi, nàng còn đang loay hoay thì bỗng một phụ nhân đi tới, nàng chống eo vẻ tức giận vô cùng. Trần Gia Linh nhìn thấy mẹ mình đi tới thì vội vã đứng lên vấn an:

“Chào mẫu thân, người có chuyện gì mà tức giận thế? “

Trần phu nhân tức giận chỉ vào Trần Gia Huy nói:

“Tiểu tử này mang vật đính ước của ta đi tặng cho con bé Tịnh Ảnh gia, bây giờ người của Tịnh Ảnh gia đang đòi cha ngươi cho hai đứa bé đính hôn. Tuy chỉ là trẻ con hành động nhưng quy định của tổ tiên đưa xuống không thể coi là nói xuông được.”

Trần Gia Linh cảm thấy tình hình không ổn liền to giọng:

“Ta vừa nãy còn dở chút việc trong Thiên Đạo, Băng Thần công tử cũng nhanh chóng đi vào thương lượng với ta một chút việc mua bán.”

Băng Thần gật đầu:

“Được rồi.”

Trần phu nhân khẽ giọng nói:

“Ngươi làm việc của mình chút, ta có chuyện cần nói với lão sư của Gia Huy.”

Băng Thần khẽ giọng:

“Được rồi, tiểu thư đi vào Thiên Đạo trước đi, còn phu nhân có chuyện gì dặn dò mời nói.”

Trần Gia Linh thấy lôi kéo Băng Thần vào trong Thiên Đạo không được thì đánh ngồi lại nghe xem có cái gì không đúng để còn can thiệp.

Trần phu nhân khẽ giọng:

“Băng Thần công tử tên ta đã nghe qua, hôm nay muốn nhờ ngươi trong quá trình dạy bảo Gia Huy chú ý chút ít về phần lễ tiết. Sáu tuổi thì đã được học chút điều luật tổ tiên truyền xuống, thế nhưng tiểu tử này vẫn mang châm cài tóc đi tặng tiểu cô nương nhà người ta.

Bây giờ trong nhà đang rối ren lại phải lo thêm chuyện của hắn nữa, ngươi nếu không phiền thì có thể dạy lại hắn mấy cái này. Ví dụ nữ nhân nhận vật đính ước thì phải kết thân, thế nên có ba thứ nữ nhân không bao giờ nhận từ nam giới trừ khi là ý trung nhân, trâm cài tóc, cái yếm và vòng cổ.”

Băng Thần gãi đầu xấu hổ cười nói:

“Cái này thì chắc ta phải xin lỗi phu nhân rồi, ta mới tới Nguyệt Thần Tinh không lâu lên không rõ những chuyện này. Với lại ta cũng không nghĩ tới tặng một món đồ thành vật định thân.”

Trần Gia Huy không chút nào buồn rầu hay sợ hãi mà tỏ ra vui mừng nói:

“Thế là lớn lên ta có thể lấy Tịnh Ảnh muội muội rồi, còn lão sư ngươi chừng nào cưới tỷ tỷ?”

Trần phu nhân ngạc nhiên hỏi:

“Chuyện gì nữa?”

Trần Gia Huy to mồm:

“Tỷ tỷ nhận trâm cài tóc của lão sư chẳng phải muốn làm vợ của lão sư sao? “

Trần phu nhân nhìn qua Trần Gia Linh muốn hỏi cho rõ thì chỉ thấy một khoảng trống, nàng linh cảm có chuyện không hay liền hỏi Băng Thần:

“Băng Thần công tử ngươi có thể cho ta biết chuyện gì hay không, chẳng lẽ Gia Linh nhận Trâm cài tóc của ngươi?”

Băng Thần bất đắc dĩ liền thuật lại chuyện ngày hôm đó cho Trần phu nhân nghe sau đó kết luận:

“ Nàng là khách hàng đầu tiên của ta, một nam nhân cũng không xử dụng trâm cài tóc thế nên ta mới mang đi tặng nàng, với lại đó cũng chỉ là một món đồ trong Thiên Đạo trò chơi thôi không thể coi như vật định ước được.”

Trần phu nhân thở dài khẽ giọng:

“Thế công tử có nhận ra chiếc châm cài tóc trên đầu của con bé không, ta thì mới thấy lần đầu, nhìn có vẻ rất giống miêu tả của công tử về cây Phượng Vĩ Trâm kia.”

Băng Thần bây giờ hiểu được tại sao Trần Gia Linh lại chạy nhanh như thế, có điều Băng Thần lại cảm thấy đây là cơ hội trời cho. Hắn ta quả thực không biết phong tục này, cô nàng kia tham tài tự đưa tới miệng thì đừng trách sao hắn tham ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.