Băng Thần dẫn hết mấy cô nàng về trong sự bất ngờ của mọi người, Khang Tiểu Vũ thấy hắn liền không dằn nổi cảm xúc lao vào lòng hắn mếu máo khóc:
“Mẹ ta mất rồi, hôm trước trận sấm sét đánh rớt phi thuyền mẹ ta cùng Tô Linh đều chết rồi.”
Hắn thở dài, tuy mình biết toàn bộ sự thật nhưng hắn không thể nói ra mà chỉ có thể an ủi nàng:
“Ta xin lỗi vì đã không thể ở bên lúc ngươi khó khăn.”
Hai người ôm nhau, Băng Thần cứ im lặng để nàng dựa vào, khóc một hồi lâu Khang Tiểu Vũ rốt cuộc cũng bình ôn lại nàng quay qua hỏi hắn:
“Huynh bảo có việc phải đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Băng Thần chỉ mấy người nữ nhân kia rồi nói:
“Ta đưa lão bà của mình sang Trái Đất, quê hương ta bây giờ quá nguy hiểm, nếu để các nàng ở đấy thì ta không thể nào yên tâm được .”
Khang Tiểu Vũ vội vàng lau nước mắt đứng nên mỉm cười chào hỏi:
“Ta tên Khanh Tiểu Vũ chào các vị tỷ tỷ.”
Mấy cô nàng nhếch mép mỉm cười nói:
“Tên này tuy nhiên tham ăn nhưng cũng không bao giờ ăn tạp, tiểu muội ngươi đẹp lắm rất đúng với tiêu chí nữ nhân Băng gia, đúng rồi còn có ai nữa ra đây luôn đi.”
Trịnh Vũ Cầm, Hương Thiên Y, Mạc Khanh đi ra, mấy cô nàng vừa nhìn thấy Hương Thiên Y thì ngạc nhiên con hơn cả khi thấy Hương Thiên Ánh, Thương Nhược Nhược nhìn hắn khâm phục nói:
“Ngươi đi ra ngoài không ngờ khẩu vị càng ngày càng tốt.”
Các nàng vốn luôn xếp nhan sắc Mộng Phỉ khó người vượt qua, Hương Thiên Ánh thì vẫn thua một chút nhưng khi nhìn thấy Hương Thiên Y thì chính các nàng tim con nhảy một nhịp, không thể ngờ có một mỹ nhân không chút tỳ vết nào như thế này.
Băng Thần lúc này xấu hổ gần chết, hắn ta bảo ra ngoài tu luyện nhưng lão bà thì ngày một đông, đã thế đại lão bà còn khen tiểu lão bà nhan sắc thượng thừa, mấy vị quần chúng ăn dưa cũng nhìn qua bên này với thái độ hiếu kỳ.
Băng Thần lẻn vào bếp nấu đồ ăn, dù thế nào thì có thực mới vực được đạo, nữa tiếng sau trên bàn ăn mọi người vui vẻ nói chuyện, Thương Nhược Nhược ăn xong không khỏi nhìn Băng Thần bằng cặp mắt khác.
“Lão công ngươi nấu ăn ngon như thế này từ khi nào thế?”
Hắn mỉm cười tự đắc nói:
“Từ rất lâu rồi, chỉ là ngươi không cho ta vào bếp mà thôi.”
Thương Nhược Nhược hồ nghĩ nhìn hắn, nàng còn tưởng hắn ta chỉ biết mỗi nướng thịt, khi mọi người đã hoàn toàn hòa vào với nhau thì Băng Thần mới lên tiếng:
“Mọi người im lặng một chút nghe ta nói , chuyện này có liên quan rất lớn đến tương lai của tất cả mọi người thế nên chịu khó im lặng một chút.”
Mọi người nghe thấy hắn nói thì thì liền im lặng, khi không còn nghe thấy tiếng nói thì hắn mới bắt đầu:
“Mọi người ở đây thì đều biết ta không phải ở Trái Đất mà tới từ một nơi tên Thiên Nguyên đại lục, nơi ấy các Vũ Thần mạnh hơn Phong Thần rất nhiều lần, nhưng cách đây không lâu Thiên Nguyên đại lục cũng đã gặp phải một hồi hạo kiếp, Tân Sinh quái vật đã tràn xuống hóa cả mảnh đại lục vào cảnh hoang tàn.”
Mọi người ai cũng hít vào một hơi khí lạnh vì những gì mình vừa được nghe kể, vốn chỉ tưởng Tân Sinh chỉ có ở Trái Đất không ngờ nó còn tàn phá cả nơi khác nữa.
“Ta có khả năng cảm nhận rất tốt nguy cơ thế nên mới có thể đoán được những người ở Thiên Nguyên đang gặp nguy hiểm, ngoài ra ta còn cảm nhận được không chỉ Trái Đất cùng Thiên Nguyên mà tất cả những nơi có sự sống đều đang được đe dọa nghiêm trọng.”
Hắn hít sau một hơn rồi nói:
“Tất cả chỉ là cảm nhận cá nhân tin hay không thì tùy mọi người thế nhưng nếu ta đúng thì Tân Sinh lúc này không hề đơn giản như trước kia nữa, mọi người phải giữ trạng thái luôn luôn đề phòng.”
Mọi người đều có gắng tiếp thu những gì Băng Thần nói, đồng thời cảm giác rất có lý, từ những ngày đầu tiên khi Tân Sinh lần này bắt đầu đã có nhiều chuyện lạ lùng như đột nhiên có chém giết xác sổng chẳng hạn.
Trang bị thì nhiều đến mức khó hiểu, thực lực người chơi cũng đi trước kỷ lục trong quá khứ quá nhiều, trí khôn của NPC quá cao giống như game lần trước là một bộ tộc man rợ còn hiện tại toàn giáo sư tiến sĩ vậy.
Tuy kỳ ngộ nhiều đến không ngờ nhưng độ khó cũng được nâng tầm lên mức độ địa ngục, sinh lực, công kích quái đều gấp nhiều lần theo cấp số nhân so với mùa trước, quan trọng nhất là xuất hiện một kẻ biến thái như Băng Thần, một phá game chân chính.
Tất cả các bảng đứng đầu, sức chiến đầu vượt trội, tăng cấp một cách đầy hư cấu, chiến đấu gây cho đối thủ ảo giác như chưa từng thấy trước khi chết, đã thế chết còn trừ chỉ số gốc, sau đó liên tục có nhiều biến thái khác ra đời.
Đây giống như là một kỷ nguyên mới vậy , đã từ rất lâu rời những con số trong quá khứ không ai còn lấy chúng ra so sánh vì quá chênh lệch, nếu lấy ra chẳng khác sỉ nhục bậc tiền bối, Trịnh Vũ Cầm thấy hắn nói xong thì mới hỏi:
“Ngươi làm thế nào mà khiến con rồng kia kêu ngươi đại ca thế?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nói chung là ta có thể giúp nó lên cấp, trong đám quái vật của Tân Sinh thì tranh đấu với nhau cũng không kém gì con người chúng ta đâu, nơi đế quốc công hội đang ở cũng có lục đục nội bộ và ta cũng giúp mọi người chọn phe rồi.”
Khang Tiểu Vũ hiếu kỳ:
“Chọn phe, thế nếu phe của chúng ta chiến thắng thì sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nếu chiến thắng thì tòa thành trì hiện tại sẽ là của chúng ta, do ta làm thanh chủ, đồng nghĩa với việc Nữ Vương Cũng thành viên sẽ có thể chiêu nạp đông hơn nữa.”
Khang Tiểu Vũ cùng mấy cô nàng trong ban lãnh đạo cấp cao không khỏi hít sâu một hơi, chiếm một tòa thành thì từ trước tới nay trong lịch sử chỉ có Roma cùng Thần Lâm làm được, không lẽ Nữ Vương Cung cũng có thể làm được.
Khang TIểu Vũ nghiêm túc nói:
“Huynh cần người trong công hội hỗ trợ gì thì chỉ cần lên tiếng, tất cả các nhu cầu sẽ được đáp ứng.”
Băng Thần mỉm cười:
“Kể cả nhu cầu sinh lý.”
Khang Tiểu Vũ mỉm cười nói:
“Đúng “
Nhưng vừa trả lời xong thì nàng ta lập tức xấu hổ nói:
“Nhưng huynh không được làm lung tung dù sao huynh cũng có chúng ta rồi.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“ Được, được “
Lý Tình ánh mắt sắc lạnh nhìn Băng Thần trong lòng tâm nghĩ:
“Tên sắc lang biến thái phải để Oanh Oanh tránh xa hắn ta ra mới được.”