“Bộp”
Một chiếc hộp phấn đập thẳng vào đầu của cậu học trò đang ngủ say, người thầy đứng trên bục giảng tức giận nói:
“Băng Thần trò đứng lên cho tôi.”
Thiếu niên kia gãi đầu xấu hổ đứng dậy, tối hôm qua tu luyện quá trễ khiến thân thể hắn ta quá mệt mỏi, thầy giáo thở dài nói:
“Ta biết trò giỏi rồi nhưng quá chăm học cũng không quá tốt đâu, học giỏi nhưng không có sức khỏe đủ tốt thì cũng không làm được gì đâu.”
Đây là lần cuối ta muốn thấy trò ngủ gục trong lớp, nếu còn có lần sau thì ta sẽ tìm mẹ trò đi lên nói chuyện trò đã rõ chưa. Băng Thần dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thầy giáo của mình khiến người thầy giáo có chút ngại ngùng, thế nhưng để không làm tổn hao uy tín của lão sư hắn ta vẫn gật đầu nói:
“Ta biết rồi lão sư.”
Mẹ của hắn ta khi còn đi học thì tin nhầm người thế nên mới có hắn ngày hôm nay, còn lão sư thì khi còn trẻ quá nghèo thế nên bị nữ nhân của mình bỏ rơi để lại cho hắn ta một đứa con gái. Cái đáng nói ở đây là hai người họ đã quen biết và kết hôn được năm năm rồi, trước đó rất lâu thì Băng Thần đã nhận lão sư làm cha nuôi, tiền bạc của hắn cũng do lão sư một tay chu cấp.
“ Hi...hi “
Băng Thần quay qua bên cạnh thì thấy Thiên Ý em gái của mình cũng là con ruột của lão sư đang cười khúc khích, lão sư thấy xong chuyện rồi thì khẽ nói:
“Nhớ đừng ngủ trong lớp nữa, còn bây giờ trò ngồi xuống đi.”
Băng Thần vừa ngồi xuống nàng liền nhỏ giọng nói:
“Tối nay về cha ta nhất định sẽ nói với mẹ để ngài ấy cho huynh một trận.”
Hắn ta bĩu môi nói:
“Trong điện thoại của ta còn một ít thứ gì đó mà nếu ta đưa cho lão sư thì muội cũng biết hậu quả rồi đấy.”
Thiên Ý nghe thế thì cười trừ kéo tay hắn ôm lấy khẽ nói:
“Ta biết huynh thương ta nhất thế nên sẽ không làm thế đâu.”
Băng Thần bĩu môi nói:
“Ta thương muội như thế nhưng muội suốt ngày cười ta.”
Vừa nói hắn ta vừa lấy tay dụi nhẹ mấy cái khiến cho Thiên Ý cười khúc khích, lão sư từ phía trên nhìn lướt qua hai người bọn họ thì không khỏi thở dài một hơi gương mặt có chút lo lắng. Những học sinh nam cũng như nữ trong lớp nhìn Băng Thần cùng Thiên Ý âu yếm đều tỏ ra khó chịu bởi cả hai đều là nam thần, nữ thần trong mộng của bọn họ.
Mọi người cũng không ai biết về quan hệ giữa Thiên Ý và Băng Thần, thậm chí bọn họ còn không biết Thiên Ý là còn gái của Thiên Lâm lão sư chứ đừng nói đến biết lão sư cưới mẹ của Băng Thần.Bọn họ cũng không hiểu được khi hai người bọn họ với hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại suốt ngày cuốn lấy nhau như thế.
Thiên Ý vui vẻ hòa đồng luôn trở thành điểm nổi bật ở khắp mọi nơi nàng tới nhờ nhan sắc cũng như các tài lẽ của mình như ca hát hay nhảy múa. Đặc biệt khi họ nhảy múa thì dáng người ma quỷ của nàng đủ làm cho mọi nam nhân say đắm vì chúng quá hoàn hảo mặc kệ nàng mới chì vừa lên 16 tuổi cách đây không lâu.
Băng Thần thì hoàn toàn ngược lại bởi hắn thu hút người khác bằng cái vẻ ngoài lạnh lùng có pha trộn chút bất cần, đã thế hắn ta gần như toàn tài khi chỉ cần được giao cái gì hắn ta cũng hoàn thành xuất xắc. Đừng nhìn hắn ta xuất ngày ngủ như thế nhưng thành tích học cũng như tu vi võ đạo của hắn ta không tệ chút nào.
Bây giờ thì nói một chút về võ đạo của thế giới này, mọi người ai cũng có thể tu luyện một cách dễ dàng nhưng lợi ích mang lại chủ yếu chỉ có tuổi thọ cùng chút sức mạnh thôi. Tất nhiên cũng có những người cực kỳ mạnh mẽ nhưng loại người này hiếm khi dân thường nhìn thấy bọn họ được.
Những trận chiến giữa các hành tinh đã kéo hết cường giả đi rồi, Băng Thần thực tế cũng rất thích làm võ giả và ông trời cũng không bạc đãi khi trao cho hắn ta một cơ duyên to lớn. Cha nuôi của hắn không chỉ là lão sư mà còn kiêm luôn công việc khảo cổ học, chính nhờ thế Băng Thần đã từng nhiều lần tiếp xúc với các món cổ vật.
Cách đây khoảng một năm thì khi cha nuôi mang một thứ về thì bọn chúng bắn thẳng sau đó đâm sầm vào người của hắn ta khiến Băng Thần bất tỉnh tại chỗ. Băng Thần sau đó được mang đi kiểm tra thì thấy hắn ta chẳng bị gì cả, các bác sĩ còn tưởng người nhà của hắn muốn trêu chọc bác sĩ.
Lúc về nhà thì nơi va chạm đã không còn thấy hai món cổ vật đâu, bọn họ ban đầu nghĩ có lẽ khi đi gấp gáp của không quá cửa nên trộm đã đi vào lấy đi mất. Chỉ có điều tên trộm này có lẽ phải rất am hiểu cổ học thế nên mới chỉ lấy đi mỗi thứ đồ trên còn lại đồ đạc đắt tiền không chạm vào thứ gì.
Lão sư lần đó cũng gặp chút rắc rối khi làm mất món cổ vật thế nhưng với địa vị và danh vọng hiện tại hắn ta có thể dễ dàng giải quyết, chưa kể mẹ hắn bây giờ là một chính trị gia thế nên cũng có người nể mặt.
Chính Băng Thần thì lại cảm giác được chùng đi vào trong cơ thể mình thế nhưng kết qua siêu âm toàn thân lại cho thấy chẳng có gì cả. Tất cả mọi thứ đều bình thường cho đến một tháng trước khi hắn ta bắt đầu mơ về một người giông hệt mình đang tu luyện theo các phương pháp hoàn toàn khác với nhân loại hiện tại.
Ban đầu hơi mơ hồ nhưng càng lúc càng rõ ràng đến mức hắn ta khi tỉnh táo lại có thể làm theo, cái khiến hắn ta bất ngờ hơn cả là hắn ta thành công. Chuyện này hắn ta vẫn chưa dám nói với ai cả, ngay cả người thân thiết với hắn ta nhất là Thiên Ý cũng không biết gì.
Theo những gì hắn ta cảm nhận được thì ngay hôm nay hắn ta rất có thể sẽ đột phá, chút nữa đi học về hắn ta thử đi ra Võ đạo quán thử xem sức mạnh của mình đạt đến mức nào rồi. Từ đầu tháng tới giờ chưa thử không biết bản thân tiến bộ ra sao, hắn ta hi vọng ít nhất có thể vượt qua sức mạnh võ đạo bình thường.
Lần cuối cùng hắn ta được lão sư đưa đi thử thì một quyền đạt khoảng bốn trăm cân, bình thường luyện đến mức này thì đã có thể sống trăm năm không lo bệnh vặt ảnh hưởng rồi. Hầu hết mọi người cũng chỉ luyện tới đây thôi trừ khi bọn họ muốn tham quân bởi trong quân thì tu vi võ đạo càng cao càng được trọng dụng.
Thế nhưng nếu có thể sống yên ổn không lo đến tính mạng thì mấy người lại chọn con đường nguy hiểm kia, tuy rằng võ đạo cao thủ có địa vị cực cao cũng rất giàu có nhưng không mấy người đạt được. Hành tinh của Băng Thần đang sống cũng không phải chiến tranh liên miên nên càng ít người tham ngộ võ đạo chuyên sâu.
Tuy gia đình không ép buộc Băng Thần phải tu luyện võ đạo thế nhưng Băng Thần biết mình phải tu luyện thật tốt, mẹ hắn là một chính trị gia thế nên nếu không có người kế nghiệp đủ tốt thì vận lộ sẽ rất khó. Nếu hắn ta leo đủ cao thì sẽ còn có thể giúp được nàng, đồng thời hắn ta cũng không phải đi ra ngoài đường liền phải chịu sự giám sát của đám bảo vệ do mẹ thuê.
Buổi học kết thúc rất nhanh Băng Thần đi ra ngoài đường lấy ra một quả cầu ấn nút rồi ném xuống mặt đất rất nhanh quả cầu tự hóa thành một chiếc xe đạp, tuy có điều kiện thế nhưng hắn ta vẫn đi xe đạp cho giống với bạn bè. Trong đầu hắn ta thầm nghĩ:
“Bây giờ lên đi tới võ quán nào đây nhỉ?”
Đang suy nghĩ thì Thiên Ý đi tới hỏi:
“Huynh lấy xe không về nhà luôn còn suy nghĩ gì thế?”
Băng Thần thấy Thiên Ý thì mắt sáng lên hỏi:
“Muội có biết võ quán nào cho mình thử tu vi hay không ta muốn tới xem mình tiến bộ như thế nào rồi.”
Thiên Ý suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Võ quán như thế thì ta biết thế nhưng cũng phải đi hơi xa, huynh đợi một chút ta lấy xe rồi đưa huynh tới đó.”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Muội về trước đi cho địa chỉ ta tự lên mạng tìm đường cũng được mà.”
Thiên Ý bĩu môi nói:
“Lần cuối cùng huynh nói như thế với ta thì huynh đi lạc cả buổi, nếu không phải bảo vệ đưa về thì chúng ta còn tưởng huynh đã bị bắt cóc.”
Băng Thần cười trừ nói:
“Lần đó chỉ là tai nạn thôi.”
Thiên Ý ném cái túi xách của mình ra đất rất nhanh chúng nó hóa thành một chiếc mô tô, Băng Thần thu lại chiếc xe đạp của mình cất đi sau đó khẽ nói:
“Muội để ta chở cho.”
Thiên Ý đợi Băng Thần đi lên rồi hí hửng theo sau ôm chặt lấy eo của hắn ta, chiếc xe nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt của đám bạn học đã dõi mắt quan sát. Mười phút sau hai người đã đi đến võ quán, Thiên Ý có vẻ rất quen thuộc đi tới chỗ của nhân viên lễ tân cười nói:
“Ta có thẻ hội viên có thể chuẩn bị ta một phòng riêng có máy kiểm tra sức mạnh được không?”
Lễ tân tiếp lấy thẻ của Thiên Ý sau đó niềm nở dẫn nàng đến một phòng tập khá lớn rồi hỏi:
“Không biết tiểu thư cần võ sư như thế nào đến kèm?”
Thiên Ý lắc đầu nói:
“Hôm nay ta tự tập với huynh trưởng thế nên không cần võ sư kèm.”
Băng Thần nhìn trang thiết bị hỗ trợ tu luyện thì không khỏi trầm trồ nói:
“Đồ ở đây tốt thật đấy.”
Thiên Ý thờ dài nói:
“Có tiền tất nhiên tốt rồi, huynh đã bao lâu rồi không kiểm tra tài khoản của mình thế?”
Băng Thần nghe nàng nói thế thì mới nhớ tới rằng gia đình mình thực sự đã rất tốt, có điều trước kia hai mẹ con bọn họ quá khổ thế nên hắn vẫn giữ thói quen chi tiêu của thuở đó đến tận bây giờ.Thiên Ý nhìn vẻ mặt của Băng Thần thì nói:
“Cha mẹ chúng ta làm ra nhiều tiền như thế thì huynh phải biết hưởng thụ chứ.”