Băng Thần sau đó chẳng thèm đi fram cấp làm gì nữa cho mệt, hắn quyết định nghỉ ngơi sớm một bữa, làm xong đồ ăn cho mọi người xong hắn liền thông báo hôm nay có việc đi ra ngoài, dạo này hắn phải truyền giáo hơi nhiều nên mấy cô nàng cũng không có ý kiến gì cả.
Hắn rất nhanh đi đến một khách sạn gần Nữ Vương Cung, vốn hắn ta quyết định tới sớm để chờ nàng nhưng tới nơi đã phát hiện Phượng Lam Băng ngồi sẵn tại đó chờ hắn, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, ánh mắt vừa mang vẻ căm hận cũng như sợ hãi.
Băng Thần nhìn nàng một cái
Tính danh: Phượng Lam Băng
Thực lực: Vũ Tông cửu trọng thiên
Huyết mạch: Băng Phượng Hoàng ( Chân Thần huyết mạch)
Thể chất: Thuần Băng Thể ( Chân Thần Thể Chất)
Đẳng cấp:25
Lực lượng:15 triệu
Tốc độ: 12 triệu
Trí lực: 30
Thiên phú: 94
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Băng, Lôi, Phong, Thủy
Tuổi thọ:4 vạn
Độ thiện cảm: 10
Danh hào:Nhân Tông (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Vũ Sư 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Hắn ta thầm nghĩ:
“Cô nàng này có mưu đồ gì không biết, thiện cảm 10 thì quá có vấn đề rồi.”
Băng Thần ngồi xuống giường ôm lấy nàng mỉm cười nói:
“Phượng Lam Băng tiểu thư ngươi tới sớm thật đấy.”
Phượng Lam Băng Thân thể bị hắn ôm thì run lập cập, nàng phải thật cố gắng để giữ bình tĩnh nói:
“Chúng ta làm nhanh, khi nào ngươi thỏa mãn thì ta đi về.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Đấy là ngươi nói chứ không phải ta.”
Băng Thần sau đó cởi đồ của nàng thì thân thể nàng run như trong phòng lạnh âm một trăm độ vậy, nhưng Băng Thần để ý thì thấy ánh mắt của nàng hơi hướng về một phía nhìn về cạnh giường một nơi nào đó.
Băng Thần mỉm cười sau đó dùng đuôi đâm vào nơi đó thì thấy một con dao:
“Có chuyện gì đây Phượng Lam Băng tiểu thư.”
Hắn ta đóng lại nút áo nhìn nàng mỉm cười nói:
“Có vẻ Phượng Lam Băng tiểu thư không muốn hợp tác rồi thế thì ta đành phải xin phép xử lý hai người kia, ngươi cũng sẽ không thoát đâu.”
Trong đầu Phượng Lam Băng như có gì đó nổ tung vậy, nước mắt nàng bỗng chốc tuôn như mưa nàng thậm chí còn không ngại chuyện mình sợ đàn ông.Từ trên giường nàng lao ra ôm cứng lấy chân của Băng Thần, nàng gấp gáp nói:
“Băng Thần công tử cho ta một cơ hội, chỉ một lần nữa thôi ta nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng, đừng làm hại bọn họ.”
Băng Thần cứ đứng đấy mỉm cười để xem nàng làm gì, thấy nàng cứ run rẩy một hồi lâu hắn đành phải nói:
“Cũng được nhưng ta muốn ngươi phải chủ động, nếu ngươi cứ ngồi run rẩy như thế thì chắc ta phải tìm hai ngươi kia, chứ ngươi cứ như thế này thì chỉ mất thời gian của ta mà thôi.”
Phượng Lam Băng run rẩy nói:
“Ta làm được, ta làm được mà.”
Nàng từ từ đứng lên sau đó nhún chân muốn hôn Băng Thần nhưng cả người run rẩy , Băng Thần lúc này thì có chút thú vị nhưng lại có rất nhiều ức chế bởi cô nàng này.Hắn vòng tay ra sau eo chiếc miệng rộng bao lấy đôi môi đỏ hồng của nàng, Phượng Lam Băng thân thể càng rung dữ dội nhưng hắn không buông tha.
Sau đó hắn mạnh bạo lấy đi y phục của nàng biến nàng thành một con cừu non run rẩy sợ hãi, đèn tắt đi đêm ấy chỉ còn âm thanh sợ hãi của Phượng Lam Băng, cùng âm thanh vui sướng của Băng Thần, hắn ta được mạnh bạo thể hiện ra mọi dục vọng sâu kín nhất của mình.
Đến tận sáng hôm sau khi tỉnh dậy Băng Thần mới thấy dù ngủ thì nước mắt nàng vẫn lăn dài, hắn dùng năng lượng sinh mệnh chữa trị sau đó truyền cho nàng ta Ngọc Nữ Tâm Kinh, dùng trang bị có sẵn trong giới chỉ hắn làm cho nàng một bữa sáng đơn giản rồi ra đi.
Khi hắn vừa đi khỏi phòng thì Phượng Lam Băng ngồi dậy ôm chân khóc thật thảm thương, khóc lóc tận một tiếng sau thì nàng mới nín đi sau đó muốn bỏ đi nhưng chân lại run rẩy thấy sợ, chưa kẻ chỗ đó cũng đau đớn kinh khủng.
Rõ ràng hôm qua chỉ hơi đau một chút sau đó hết nhưng sao hôm nay lại đau như thế, bụng nàng cũng biểu tình, nàng lúc này có cảm giác mình nếu không ăn gì chắc chắn sẽ ngã quỵ mất nhưng nếu không vào Tân Sinh sớm thì sẽ bị nghi ngờ.
Nhìn lấy cơm canh nóng hổi trên bàn nàng ta cắn rằng cầm lấy rồi bắt đầu ăn, mới đầu còn hơi ngại ngùng nhưng sau đó nàng ăn càng lúc càng nhanh, chỉ một lát sau đồ ăn đã hết sạch.
Ăn xong thì khi muốn đặt bát đĩa lại chỗ cũ thì nàng mới thấy phía dưới có một tờ giấy ghi:
“Ta không làm đồ uống vì tối qua ngươi đã uống quá nhiều sữa đậu nành rồi, công pháp ta truyền cho nhớ phải luyện nếu không ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Nàng khi nhìn thấy tờ giấy thì thực sự rất tức giận, nhớ lại những thứ hôm qua đã nuốt nàng rất muốn ói nhưng lại không thể nào ói được, vả lại đêm qua thì nàng cũng không sợ hãi như nàng nghĩ, thở ra một hơi nàng thì thầm:
“Cố lên Lam Băng vì tiểu Lam cùng tiểu Liễu ngươi có thể chịu đựng mà.”
Đứng ở bên ngoài Băng Thần nghe nàng ta thì thầm thì cười một tiếng sau đó đi về Nữ Vương Cung để đăng nhập Tân Sinh.