Mệt mỏi như chó tiểu hồ ly lúc này mới biết sự kinh khủng của nhiệm vụ này. Bắt buộc phải là đồ đạc đã được chính chủ sử dụng qua nếu không thì sẽ bị phán ngay là không phù hợp với yêu cầu.
Hắn tổng thể thử nghiệm xét qua gần ba trăm bộ đồ thì mới có một bộ đạt chuẩn. Ngay lúc đó giọng nói của hệ thống báo ra chưa bao giờ làm hắn vui vẻ và chăm chú lắng nghe như thế.
Nhiệm vụ vật phẩm xét duyệt đạt chuẩn tiến độ 2/10 lòng nhẹ nhõm vì vừa kịp sắp xếp lại như cũ. Hắn nhàn nhã ăn bánh món này khá là hợp khẩu vị của tiểu hồ ly lên chỉ phút chốc đã hết.
Mộ Dung Thiên Tuyết đứng nói:“Hai tỷ đợi một lát ta thay đổi đồ một chút rồi chúng ta đi tới Quân gia tìm Oanh Oanh bàn tiếp. “
Nàng cũng chẳng để ý tâm hư tiểu hồ ly đang tràn ngập lo lắng. Giết người cướp của tội hắn không sợ nhưng đánh cắp đồ lót hằn vẫn là không dám gánh trên người.
Khoảng một lúc lâu sau thì mới thấy nàng ra hai người kia có vẻ thiếu kiên nhẫn. Tuy rằng bản thân các nàng còn không kém theo tiểu hồ ly còn lâu hơn Mộ Dung Thiên Tuyết nhiều.
Lúc ra ngoài nàng mặc một bộ đồ màu trắng tinh khôi khiến khiến nàng như rực rỡ hẳn lên. Tiểu hồ ly cũng không khỏi liếc mắt nhìn lâu một tý rồi thôi so với Mộng Phỉ còn kém một cái đẳng cấp.
Huống chi hắn còn nhìn thấy nàng khi nàng không mặc gì đẹp khỏi chê nghĩ lại kích động muốn chảy máu mũi ra.Cả người huyết dịch như muốn phun trào nhưng nghĩ lại mình có làm sao cũng không làm gì thực tế được.
Bản thân là một con tiểu hồ ly mà có ý,có gan nhưng vô lực thực hiện chỉ có thể nhìn mà thôi.Nhưng đây cũng là một động lực nho nhỏ để hắn ta cố gắng tu luyện để hóa hình.
Mộ Dung Thiên Tuyết hơi nhíu mày nói:“Một bộ nội y của ta biến mất không lẽ trong phủ có trộm cắp ư.”
Mộng Thư nói đùa:“Tuyết Tuyết bị dâm tặc để ý rồi sau này phải cẩn thận không thì nửa đêm bị cướp sắc ha ha ha.”
Nhạc Thanh Thanh nói ra:“Tuyết nhi ngươi không phải lo chuyện đó nhà ngươi hộ vệ đông như thế sao có thể. Chắc ngươi nhớ lầm dù sao chúng ta cũng mua rất nhiều quần áo có thể treo chỗ khác. “
Tiểu hồ ly vẻ mặt đồng ý thật sự là rất nhiều đấy mà còn phần lớn là chưa từng mặc qua.Thấy Nhạc Thanh Thanh nói thế nàng cũng có chút suy nghĩ rồi lắc đầu phủ định.
Không thể nào ta mua về rất nhiều nhưng mặc chỉ mặc khoảng mười bộ chất lượng cao nhất mà thôi. Ta lại luôn xếp từ phải sang trái vô cùng chính xác chưa bao giờ sai.
Tiểu hồ ly nghe được thì cả người run run ánh mắt nhìn về căn phòng đựng quần áo. Hắn trong đầu chỉ có một ý nghĩ:“Ta thế mà tìm kiếm từ trái sang phải mấy trăm bộ đồ ta thật sự ngốc nghếch mà. “
Tâm tình của hắn bây giờ vô cùng không tốt hóa ra mình chỉ cần tìm từ hướng ngược lại thì đã xong lâu rồi. Thực ra chỉ là do xui xẻo mà thôi nhưng quá mất thời gian và công sức khiến hắn bức xúc.
Ba cô gái nhanh chóng rời khỏi khêu phòng của Mộ Dung Thiên Tuyết đi hướng tới đại sảnh. Nhưng Mộ Dung Thành đâu chỉ có người hầu đang thu dọn bàn rượu Mộ Dung Thiên Tuyết bỏ qua chuyện xin phép cha theo hai người kia rời đi.
Ba người lệnh cho hạ nhân chuẩn bọ kiệu chỉ không lâu sau đã có một chiếc kiệu suốt hiện trước mặt họ nhưng có một người làm hắn chú ý đứng ở trong góc nhìn ra.Mộ Dung Thiên Tuyết cũng nhìn thấy mở miệng chào:“Ta chào Vương gia gia.”
Hóa ra đây là Vương quản gia của phủ Mộ Dung cũng nổi tiếng là một đại cao thủ khi trẻ nhưng được ân cứu mạng của Mộ Dung Thịnh lão gia tử lên tình nguyện làm quản gia cho Mộ Dung gia.Do thực lực quá khủng khiếp cao hơn cả gia chủ lên hắn ở Mộ Dung gia kể cả đám thiếu gia tiểu thư thấy hắn cũng phải kêu một gia gia để thể hiện sự kính trọng đây là lão gia tử dặn dò.
Vương quản gia cũng cười nói:“Tiểu thư ngươi tính đi ra ngoài chơi sao,có cần ta phái hộ vệ theo sau không.”
Mộ Dung Thiên Tuyết làm lũng:“Vương gia gia ta còn một tháng nữa là nhập học rồi ta muốn cùng đám tỷ muội đi chơi khắp thành ngươi cho người theo thì ta sẽ mất hứng.”
Vương quản gia nghe được thế liền vẻ mặt đầy ngạc nhiên,hắn vốn quan sát nàng lớn lên từ bé bản thân lại không có con cháu lên yêu thương vô cùng.Nghe nàng nhập học thì vô cùng bất ngờ nhưng vẫn cười nói:“Thôi được ta chiều ý ngươi cho ngươi thoải mái vài ngày khẽ phất tay gần đây mấy luồng khí tức rời xa.”
Nhớ đến mình còn chưa khoe khoang chiến tích của tiểu hồ ly với mọi người thế là vội vàng nói.Mộng Thư bên cạnh tuy không nói nhưng vẻ mặt đầy hăm hở bởi vì nàng là người tận mắt chứng kiến.
Nhạc Thanh Thanh nói:“Đúng đấy ngài không cần lo chúng ta có một siêu cấp cao thủ bảo hộ mấy trăm con sói hắn còn giải quyết thoải mái huống chi mấy tên thích khách.”
Mộng Thư thấy nàng nói xong cũng bồi lời:“Hắn đã cứu cả thương đoàn Mộng gia chúng ta đấy không phải giả đâu ngài cứ yên tâm.”
Vương quản gia nói:“Ta cũng nghe nói qua về chiến tích của tiểu hồ ly này mọi người nói nó có dòng máu thần thú lên mới mạnh như thế.”
Vừa nói một luồng uy áp khủng khiếp tập trung vào tiểu hồ ly nhưng tiểu hồ ly cũng chả cảm giác gì nhiều nhưng có đôi chút ngạc nhiên uy áp này cao hơn của Mộng Thiên rất nhiều.Uy áp này chí ít phải gấp mười lần Mộng Thiên có hơn thế là hắn nhìn vào quản gia kia mở ra bảng chỉ số của hắn quan sát.
Tính danh: Vương Khắc
Thực lực: Vũ Hoàng nhị trọng thiên
Huyết mạch: Hỏa huyết cuồng chiến
Đẳng cấp:14
Lực lượng:310000
Tốc độ:150000
Trí lực:25
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố:Hỏa
Tuổi thọ:500
Danh hào:Nhân Hoàng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Tiểu hồ ly cảm thấy thật vãi cả linh hồn,thế mà mình còn muốn tối nay mà không hoàn thành thì phải bò vào trong phủ lấy trộm nhưng hắn từng theo Nhạc Thanh Thanh ở lại Mộ Dung gia lên biết lão quản gia ở rất gần đại sảnh.Mình mà đột nhập vào thì không biết có đi được nửa đường không đã bị tóm rồi lúc đó khẳng định phiền toài to thậm chí người ta không quan sát kĩ tưởng mình là kẻ đột nhập một chưởng xuất ra với hỏa nguyên tố mình lập tức thành than đen.
Mặc kệ hắn đó có còn đang nhìn chằm suy nghĩ viển vông nhưng lão quản gia cũng bất ngờ khi uy áp của mình không có tý tác dụng nào hết.Hắn mỉm cười nói với tiểu hồ ly:“Tiểu tử ta nghe nói ngươi hiểu nhân loại chúng ta nói chuyện có phải hay không?”
Tiểu hồ ly như người trong mộng nghe tiếng nói này tỉnh ra gât gật cái đầu như đang đồng ý với hắn.Vương quản gia nói tiếp:“Ngươi có muốn thử sức với ta không?”
Tiểu hồ ly điên cuồng lắc đầu nghĩ:“Thử sức cái gì là đi chịu đòn có được hay không sức lực lượng của ta chỉ có mấy trăm ngươi mấy trăm ngàn ngươi bảo ta thử sức với ngươi sao ngươi không đi thử sức với Nhạc Thiên Quân lão gia tử kìa muốn bắt nạt ta ta không có ngốc.”
Vương lão đoán ra ý nghĩ của tiểu hồ ly lên cười nói với hắn:“Tất nhiên ta chỉ phòng thủ còn ngươi tấn công.”Nghe thế tiểu hồ ly dùng sức gật đầu có cái bia ngắm biết chuyển động mắc gì không tập huống chi hắn có rất nhiều thứ muốn thử một đống lớn chiêu thức cần thử nghiệm.
Nhảy xuống đất nhìn lão quản gia thấy hắn lui lại giữa sân lớn nói với mấy cô nương:“Các ngươi lui xa nhìn thôi cẩn thận ngộ thương.” Tất cả lui ra xa rồi thì Vương quản gia ra hiệu cho tiểu hồ ly bắt đầu lập tức Yêu lực chuyển hóa.
Vương quản gia nhìn hai chiếc đuôi biến hóa thành hai lưỡi kiếm thì nhíu mày sau đó tiểu hồ ly đó thấy lưỡi kiếm tới thì cảm giác nếu mình không vận nguyên lực đón hoặc né tránh thì sẽ bị thương.Lập tức vận chuyển nguyên lực tay đón đỡ một kiếm đâm tới thì nghe tiếng Nhạc Thanh Thanh la lên:“Vương bá cẩn thận nó từng khiến gia gia ta bị thương.”
Trong khi Mộ Dung Thiên Tuyết há mồm bất ngờ vì nghe được câu nói này,Nhạc lão gia tử là ai Thanh Vân đệ nhất cao thủ thế mà bị thương thì Vương gia gia chắc chắn bị thương rồi.Cũng trong khoẳng khắc va chạm thì lưỡi kiếm phá đi lớp nguyên lực mà thực ra là bị Hư Vô Hỏa hấp thu rồi tuy nhiên vẫn không làm bị thương chỉ để lại một vết đỏ trên da.
Bây giờ Vương quản gia có thể khắng định đây không thể là bình thường Thần thú thậm chí chưa nghe Vũ Hoàng đụng phải hai tuổi long tộc mà bị thương bao giờ.Vương quản gia thầm nghĩ:“Thứ quái này sao lại vào tay Nhạc gia sao không vào Mộ Dung gia chỉ cần ra bờ sông cứu một con hồ ly cũng ra Thần thú.”
Bây giờ Vương quản gia rất muốn lấy vũ khí đỡ nhưng trở ngại mặt mũi lên không được,gần như cùng lúc một chiếc đuôi còn lại chém ngang tới tốc độ cực nhanh nhưng đối với Vương quản gia chẳng là gì.Hắn vội vận khí hất ra lần này nghe rõ một chém lần này nghe rõ keng một tiếng lại một vết đỏ trên tay lần này.Một cước theo quán tính tới ngực của Vương quản gia chọc ra một lỗ còn bốc lửa trong suốt bị nguyên lực dập tắt.
Lui ra một đoạn xa tiểu hồ ly vận Hư Vô Hỏa bốc lên nồng nặc Vương quản gia nhìn thi sắc mặt hơi đổi quyết định né tránh thay vì trực tiếp đón đỡ.Nhứng lúc này ba đoạn băng nhận đã đi đến trước mặt hắn trên còn bốc lửa trông tật kì quái một đoạn găm vào một thanh kiếm của hộ vệ.Thanh kiếm biến mất một cách nhanh chóng người kia vội kéo áo đi thì đoạn áo đó cũng biến mất giữa không trung.
Mộ Dung Thiên Tuyết thấy thế thì hét lên:“Tiểu Nhị dừng tay ngươi sao có thể dùng chiêu thức như thế chứ.”Đang trên không lấy hai đuôi chuẩn bị chém tới tiểu hồ ly rớt xuống đất ủy khuất nhìn nàng như nói:“Chính hắn nói với ta là dùng sức tấn công hắn mà ta mới dùng hết sức.”Đúng lúc này một cái cây lớn bị băng nhận găm vào cũng đổ xuống khiến hắn có chút xấu hổ.
Mộ Dung Thiên Tuyết nói:“Thôi không đánh nữa Vương gia gia chúng ta đi đây nó khỏe như thế người yên tâm chứ.Chúng ta phải đi qua Quân gia và còn phải tới hoàng cung tìm công chúa nữa.”
Vương quản gia vuốt vuốt râu nói:“Ta yên tâm rồi ngươi đi đi.”Thấy mấy người nàng đi rồi Vương quản gia lại một lần nữa cảm khái Nhạc gia tốt số có được một kẻ trấn giữ trong tương lai.Sau đó đi thẳng vào trong đại sảnh mở miệng nói “Thiếu gia ngươi cho ta một câu trả lời chứ,ta vừa về đã nghe tin Tuyết tiểu thư phải đi học rồi.”
Mất tích nãy giờ Mộ Dung Thành cũng hiện hình ra cười nói với Vương quản gia:“Vương bá bá người không biết chuyện này không phải ta làm chủ mà là như thế này.Sau đó hắn kể lại quá trình đến thăm của Nhạc Thiên Thần,cặn kẽ vô cùng sau đó vẻ mặt bất lực nhìn Vương quản gia.
Lúc này Vương quản gia mới nói:“Thế thì đành chịu Nhạc lão cho đám bọn họ đi thì chắc sẽ có đảm bảo dù sao viện trưởng lại là sư đệ của hắn Tuyết nhi đi vào đó sẽ không phải chịu khổ.”Hắn thật sự không muốn thấy cô gái nhỏ đi chịu khổ nhưng đây là Thánh Nguyên đại lục nơi vũ lực là tất cả lên hắn đành bất lực mà thôi quá cưng chiều tương lai hắn không thể lúc nào cũng bên người bảo vệ nàng.
Chỉ là lần này lão tướng quân Nhạc Thiên Quân mở miệng chắc có đảm bảo lên hắn có đôi chút yên tâm.Nhưng vẫn chuẩn bị kĩ cho nó chắc chắn thế là hắn quay đầu nói với Mộ Dung Thành:“Thiếu gia ta đi xa vài ngày ngươi trông nom gia tộc xong việc ta lập tức trở về.”Sau đó mặc kệ Mộ Dung Thành có đồng ý hay không bay lên không trung rồi hướng thẳng Thiên Nguyên học viện bay tới chốc lát đã ra ngoài phạm vi kinh thành.
Mộ Dung Thành thở dài con gái hắn,hắn lo lắng nhất chứ không ai nhưng lại không có lực chỉ có thể nhờ Nhạc lão và Vương quản gia mối quan hệ đảm bảo cho nàng ở học viện không thụ đến hiếp đáp.