Cảm nhận được từng luồng sát khí nồng đậm hướng thẳng về phái mình Băng Thần chỉ khẽ cười, hắn khẽ giọng nói:
“Từ Thiên, Vũ Ngạn ra đây cho ta.”
Hai người kia thông qua Tử Liên Ấn dịch chuyển thẳng tới chỗ Băng Thần, cảm nhận được các luồng khi tức mạnh mẽ hướng tới thì nét mặt không khỏi thay đổi, nhưng nhìn nét mặt bình thản của Băng Thần thì họ cũng phải cố gắng để bản thân bình thản lại.
Băng Thần khẽ giọng hỏi:
“Chuyện này các ngươi không điều tra được sao?”
Từ Thiên và Vũ Ngạn lắc đầu nói:
“Hai gia tộc chúng ta tình báo từ lâu đã không còn nữa rồi, dù sao từ khi ngài ra đi chúng ta chẳng còn chút động lực nào để làm mấy chuyện đó, Vương Khang thì quá mức làm người thất vọng, Hắc gia thì cả mấy chục vạn năm không lo thế sự thì càng không có mạng lưới tình báo tốt như trước.
Thời gian gần đâu cũng tập trung vào bảo vệ các vị chủ mẫu thế nên gần như toàn bộ lực lượng tình báo ít ỏi cũng bị thu về để làm tốt hơn công tác bảo vệ, chuyện này mong ngài thông cảm cho chúng ta.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Các ngươi biết ưu tiên cái gì cần hơn thì rất tốt, ta cũng chẳng trách các ngươi, chỉ là lần này gọi các ngươi tới để cho các ngươi quan sát những người chuẩn bị tới, trong khi ta dọn dẹp bọn họ thì các ngươi thông báo thêm cả Hắc Báo nữa mang lực lượng còn lại đi diệt hết gia tộc mấy người này đi.
Nhớ cho kỹ là ta không muốn thấy bất cứ một thân nhân nào của đám người đó còn sống, kể cho đó có là con riêng hay nuôi thì cũng xử lý hết, các gia tộc có liên quan mật thiết cũng giết sạch luôn cho ta, còn mức độ thân thiết thì các ngươi cảm thấy đủ thân thì giết hết, các ngươi theo ta lâu như thế chắc hiểu ý ta chứ?”
Từ Thiên và Vũ Ngạn hơi rùng mình một chút, khẽ hít một hơi hai người chắp tay nói:
“Đã rõ thưa chủ nhân.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Đã rõ rồi thì nhanh vào việc cho ta, lần này có sơ sảy thì tội lỗi vào đầu các ngươi hết.”
Hai người nhanh chóng biến mất trong Hư Vô rồi ẩn thân vào một chỗ nào đó, Băng Thần thì tay liên tục kết ấn để biến bán kính 1000 dặm trở thành nơi đi vào thì dễ nhưng đi ra thì chỉ khi nào hạ gục được hắn ta mới có thể đi ra ngoài.
Băng Thần thì thông qua Thiên Thư nhanh chóng tìm được đám người kia và cả thân phận của bọn họ, quả thật Hầu gia người canh thời gian có chút trật, nếu họ thực sự muốn mua rượu thì có lẽ phải tới sớm hơn vài canh giờ thì mới đúng.
Đám người kia vốn nghĩ những chuyện họ bàn đã đu bí mất nhưng khi thấy lơ lửng trên không trung Băng Thần thì bỗng nhiên họ có một loại cảm giác muốn quay đầu chạy thật nhanh, thế nhưng Băng Thần đã cất giọng trước:
“Hơn tám ngàn cái Viễn Cổ Viên Mãn mà còn sợ ta sao, các ngươi sống càng lâu thì càng nhát chết thì phải, lúc trước yếu thì không nói nhưng bây giờ mạnh cũng vẫn sợ, rốt cuộc các ngươi là loại rùa gì thế.”
Bị khích tướng và cảm giác lời của Băng Thần rất hợp lý thế nên tám ngàn người này nhanh chóng đi vào trong phạm vi kết giới, khẽ bóp ấn một cái Băng Thần dựng nhanh kết giới lên, đám người kia ngược lại không quá lo lắng bởi kết giới này có gì thì cũng khó có thể khiến cho Băng Thần một cân 8000.
Đẳng cấp bằng nhu thì một đánh hai đã khó rồi huống chi một đánh 8000 thì càng không thể nào, chỉ cần giết được Băng Thần thì bọn họ tin sẽ thoát ra dù kết giới này có như thế nào đi chẳng nữa, tâm lý của nhân loại chính là thần kì như thế đấy.
Cách đấy không lâu chỉ cần thấy Băng Thần chờ sẵn thì họ đã muốn bỏ chạy thế nhưng khi đã xác định muốn giết Băng Thần cho bằng được và khá dễ dàng thì cả đám lại không lo lắng về kết giới do Băng Thần dựng lên.
Cảm nhận được Từ Thiên và Vũ Ngạn đã dời đi thì Băng Thần khẽ cười một tiếng, một người không nhịn được lên tiếng:
“Trong tính cảnh này mà ngươi vẫn còn cười được, quả nhiên tên điên thì sống lại vẫn là một tên điên, hôm này nhất định chúng ta phải thay trời hành đạo, ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta thích thì ta cười thôi các ngươi cản được sao? “
Khẽ liếm mép nhìn vào kẻ vừa mới ăn nói hùng hồn kia hắn ta nhỏ giọng nói:
“Với lại các ngươi chắc chắn sẽ tiêu diện được ta hay sao, nhắc cho các ngươi nhớ rằng những người từng cố giết ta thì bây giờ đều đã hóa cát vàng rồi, không hiểu các ngươi lấy sự tự tin đó từ đâu ra nữa, chẳng lẽ chỉ vì các ngươi đông hơn.”
Lời nói đầy mâu thuẫn với lúc hắn ta dụ bọn họ đi vào trong kết giới, nhưng đám người này hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, hai bên khẩu chiến một thời gian khá lâu, Băng Thần cười nói:
“Các ngươi vốn chẳng hiểu mình đối mặt với cái gì, chẳng lẽ ta bị ngu mà kéo 8000 ngàn người vào kết giới đánh nhau mà không thể thắng, bộ nhìn mặt ta giống mấy thằng muốn chết lắm hay sao? Nói cho các ngươi biết ta sắp làm cha rồi đấy, chết đi bây giờ thì nhảm vãi luôn.”
Một người không chịu được hét lên:
“Nói nhiều với hắn ta làm gì giết đi cho xong.”
Mấy người xung quanh cũng nhanh chóng hưởng ứng.
“Đúng đấy, chắc hắn ta muốn câu giờ chờ viện binh đây mà.”
“Ai mà dám tới cứu hắn nhỉ?”
“Rốt cuộc tên bạo quân này vẫn chẳng hơn gì đám phàm nhân dùng ít lời nhảm nhí để kéo dài mang sống.”
“........”
Tiếng ồn ào vang lên ở khắp nơi, Băng Thần mở ra thiết bi chiếu hình, trong đó Từ Thiên, Hắc Báo, Vũ Ngạn đang dẫn người phi hành tới một chỗ nào đó, rất nhanh chóng một khu nhà to lớn hiện ra, một người nhanh chóng chạy ta to giọng nói:
“Đó là gia tộc của ta.”
Băng Thần gật gù nói:
“Ngươi nhận ra thì tốt rồi, thế thì mới vui chứ.”
Một người khác cười gằn nói:
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn giữ con tin để uy hiếp chúng ta, từ khi nào vị Đại Đế lại trở nên ấu trĩ như thế?”
Băng Thần lắc đầu chỉ lên hình chiếu rồi nói:
“Các ngươi xem xem bọn họ có giống muốn bắt con tin không? Thôi thì ta cũng nói thẳng, chúng ta chơi một cái trò chơi cho mọi người cùng vui vẻ một chút, thật sự thì cuộc sống chỉ có tu luyện cũng nhàm chán lắm phải không.
Cái kết giới ta dựng lên để không ai có thể ra được trừ khi ta chết, còn gia đình các ngươi vẫn đang bị tàn sát, ta chẳng biết bọn họ có thể giết bao nhiêu nhưng tốt nhất trước khi bọn họ tìm đến gia đình các ngươi thì nhất định phải giết được ta.
Thế nào mọi người đã cảm thấy hấp dẫn chưa, với lại trước khi thân nhân các ngươi chết hết thì ta sẽ chỉ né chứ không đánh lại dù chỉ một cái, thấy chưa ta rất ưu tiên cho các người rồi đấy, bây giờ thì còn chờ gì nữa mà không bắt đầu tấn công đi.”
Băng Thần cảm giác chơi vui nhưng những người kia có vẻ không thấy vui chút nào.