Đợi hết tiết học Băng Thần chưa kịp tiếp cận nàng ta thì nàng đã tự tới, Thiên Hà nhìn hắn mỉm cười nói:
“Cám ơn ngươi đã nhắc nhở chuyện tu luyện, nếu không có ngươi chắc ta vẫn cứ cố gắng hoàn thành đủ mọi thứ, sau đó sẽ trở thành kẻ tầm thường.”
Hoàng Kim Liên mỉm cười nói:
“Cô cô ngươi đã thành truyền thuyết rồi, mối tình đẹp nhất nước.
Thiên Hà thở dài một hơi, Hoàng Kim Liên biết mình nói sai thế nên vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi Thiên Hà cô cô.”
Thiên Hà cười khổ nói:
“Không sao, ta cũng quen rồi.”
Băng Thần mỉm cười sau đó nói:
“Mấy ngày nữa anh trai ta sẽ ra mắt gia đình Thiên Hương tỷ không biết ngài có tới không lão sư?”
Thiên Hà ngạc nhiên hỏi:
“Anh trai ngươi ra mắt gia đình Thiên Hương.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Đúng thế, ngài chưa biết sao?”
Thiên Hà gật đầu nói:
“Đúng thế ngươi nói ta mới biết đấy, chuyện giữa anh ngươi cùng con bé từ bao giờ thế?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cái này thì ta cũng không rõ lắm, nếu ngài rảnh thì đến dự sẽ rõ thôi.”
Thiên Hà gật đầu nói:
“Phải đến chứ, cháu gái ta nam nhân sao lại không đến đánh giá một cái cho được.”
Băng Thần mỉm cười không nói gì nữa mục đích của hắn đơn giản chỉ là để nàng tới dự, như thế hắn ta có thể hốt gọn một mẻ, Thiên Hà bỗng nhìn vào ánh mắt của Băng Thần, không biết có phải nhìn nhầm không nhưng nàng thấy một tai màu xanh lục bắn ra từ mắt hắn.
Nàng chớp mắt một cái thì lại thấy nàng ta là một cô bé dễ thương với ánh mắt long lanh rồi, thầm nghĩ:
“Có lẽ dạo này căng thẳng quá rồi, đợt này bớt đi việc giảng dạy thì phải bớt thời gian đi nghỉ ngơi mới được.”
Nàng mỉm cười nhìn mấy người kia rồi nói:
“Mọi người lúc chọn chủ thành nhớ chọn Thiên Hà thành, nơi này công hội mới chiếm lấy, tòa thành tuy mới xây nhưng cũng có thể làm chỗ lưu trú được.”
Hoàng Kim Liên há hốc mồm ngạc nhiên nói:
“Ngài làm sao lại chiếm được cả một tòa thành như thế?”
Không chỉ nàng mà thậm chí cả Băng Thần cũng bất ngờ, hắn chép miệng một cái rồi thở dài, trước kia nếu không bị Thiện Nữ phá đám thì hắn ta đã trở thành người sở hữu của Bạch Hổ thành rồi.
“Hay lắm Thiện Nữ.”
Nàng ta không hổ người đầu ấp tay gối của mình, ở bên mình lâu như thế một khi nàng phản đòn thật sự Băng Thần rất đau, thử giả dụ không có người mang Thiên Thần huyết mạch cũng không rút được viên đan dược kia thì hắn xác định luôn.
Băng Thần rất sợ rằng mình sẽ lên cơn luôn mất, đã thế còn thiếu hụt thời gian biến thân để bảo vệ chính mình nữa, cuộc sống như thế thì quá mức căng thẳng rồi.
Kiếp này hắn sống để tận hưởng chứ không như những kiếp khác, dù cho những kiếp khác cũng chẳng khác mấy, trước kia hắn muốn đêm ngự trăm nữ nhưng thằng anh rất muốn nhưng thằng em không đủ sức chịu đựng.
Kiếp này thực lực đã đầy đủ nhưng ngay lúc đang đỉnh cao thì giống như bị thiến vậy, trước kia hắn ta làm sát thủ có đi qua một nhà tù cho tù nhân ăn xuân dược cho xem phim người lớn nhưng lại bị cột lại, không khai thì sẽ không có nữ nhân.
Băng Thần trước kia chưa hiểu được mức độ tàn bạo của việc đó nhưng bây giờ thì hắn ta đã hiểu những vị “huynh đệ” kia chịu bao nhiêu tra tấn rồi, quá ghê gớm không thua gì bị táo bón mà còn được ngồi phòng máy lạnh.
Hoàng Kim Liên giữa đêm hôm đó khi chưa tới giờ đăng nhập những đã hối thúc mọi người dậy hết rồi, nàng ta rất muốn xem cơ ngơi của Phạm Thiên Hà đến mức độ nào, dù sao đó cũng là ước mơ của nàng mà.
Năm người xuất hiện tại Tân Thủ Thôn nơi cổng dịch chuyển, một ông lão đứng sẵn ở đó mỉm cười nhìn họ giống như đang đợi họ vậy, Hoàng Kim Liên vừa chạm mặt hắn ta liền nói:
“Thôn trưởng cho chúng ta đi tới Thiên Hà thành.”
Ông lão cười hiền hòa nói:
“Được thôi, tương lai đại lục nhờ vào các ngươi, những dũng sĩ trẻ tuổi chúc các ngươi may mắn.”
Hắn ta chỉ vào một vòng tròn lớn rồi nói:
“Các ngươi đứng đây đợi truyền tống.”
Ông lão chắp tay bắt đầu đọc thần chú, nhưng lúc gần xong hắn ta vẻ mặt lại giống như khó chịu cái gì đó, Băng Thần bỗng nhiên có linh cảm không lành.
Đến khi mấy người sắp biến mất thì ông lão đưa tay xuống gãi mông mình sau đó sảng khoái nói:
“Thoải mái quá hết ngứa đít rồi.”
Sau đó hắn nghi hoặc nhìn về phía truyền tống trận nói:
“Lúc nãy chưa hoàn thành thần chú cho người cuối cùng, không biết có ra vấn đề gì không nhỉ.”
Vài chục giây sau Băng Thần nhe răng cười nhìn xung quanh, quay qua quay lại thì hắn ta thấy mình cũng ở một tòa thành to lớn, hơi suy nghĩ rồi nói:
“Cái méo gì đang xảy ra, chỗ này là chỗ nào?”
Hắn thắc mắc như thế bởi vì nơi hắn ta đứng rộng lớn cổ kính nhưng không có một bóng người nào cả.
Ở một diễn biến khác bốn cô nương nhìn xung quanh cũng tràn đầy bất ngờ hỏi:
“Đây là Thiên Hà chủ thành sao?”