Thú Tu Thành Thần

Chương 18: Chương 18: Cuộc sống lầy lội bắt đầu




Băng Thần tỉnh giấc khá sớm nhưng ngoại trừ binh lính tập luyện thì những người khác chưa ai thức cả.Lão tướng quân Nhạc Thiên Quân và hoàng đế cũng như Nhạc Thiên Thần thì đã đi lên triều rồi hắn muốn kiểm kê thành quả từ nhiêm vụ vừa rồi.

Khẽ niệm “bảng chỉ số”

Tính danh: Băng Thần

Thực lực: Yêu thú trung kỳ

Huyết mạch: Cửu Vĩ Thần Hồ

Đẳng cấp:2

Exp:211/20000

Lực lượng:452

Tốc độ:534

Trí lực:55

Hồn lực: 500

Pháp lực:500

Nguyên tố:Băng,Hỏa

Tuổi thọ:200

Danh hào:Tiềm năng Thần thú (áp chế với 50% ở dã thú,30% ở Yêu thú nếu đối phương huyết mạch yếu hơn mình.)

Nhiệm vụ:Hồi sinh Mai Hân (1/50)

Nhìn đến hỏa hệ thông tin hắn rất vui mừng vì tạm thời tăng cho hắn ba thành chiến lực của hắn.Hỏa của hắn cũng không phải một loại hỏa mình thường mà là Hư Vô Hỏa một loại dị hỏa cực ít người biế thậm chí trên hỏa bảng cũng không có.Theo như hệ thống hắn là người duy nhất sở hữu nó,thứ hỏa này cũng vô cùng đặc biệt.

Nó được sinh ra với một mục đích duy nhất là chiến đấu có thể bao quanh trở thành áo giáp bao bọc binh khí khiến bat cứ thứ vũ khí nào cũng trở thành một vũ khì kinh khủng.Ngọn lửa có màu trắng nhạt nhìn yếu ớt nhưng có thể hòa tan vạn vật nhưng mạnh mẽ như thế cũng mang heo hai điểm yếu.

Thứ nhất nó khá giống Thôn Phệ Hỏa đứng đầu Hỏa bảng ở chỗ cũng có thể thôn phệ các loại hỏa diễm khác để lớn mạnh chính mình. Nhưng nếu Thôn Phệ Hỏa chỉ dừng ở đó thì Hư Vô Hỏa nếu không thôn phệ hỏa diễm khác thì phải đút binh khí hay các loại năng lượng khác nếu không chiến lực nó sẽ yếu dần rồi biến mất.Không chỉ như thế sức mạnh chủ nhân càng cao nó càng mạnh mẽ ăn lại càng nhiều và cần chất lượng đồ ăn ngày một tốt hơn nếu không chiến lực sẽ không tiến mà còn lùi.

Thứ hai nò nó không thể kiểm soát nhiệt độ một cách dễ dành mà rất không ổn định cứ hễ tâm tình chủ nhân chập chờn là nhiệt độ cũng tăng giảm theo lên không thể dùng để luyện khí được trừ khi tâm tình không bao giờ nhúc nhích một tý nào.Chỉ có những kẻ tu luyện tuyệt tình công pháp mới có thể dùng nó để luyện đan hay luyện khí.

Tròng mắt xoay chuyển tìm biện pháp vì bây giờ nó đã bắt đầu kêu đói rồi phải đút đồ cho nó ăn.Mà bây giờ với cái thân xác này thì kiếm đâu ra binh khí cho nó đây nên tiêu hồ ly vô cùng đăm chiêu.Rồi chợt nhớ tới đám lính tập luyện mỗi ngày binh khí hư hao rất nhiều.

Dù sao thế giới này con người manh hơn Trái Đất rất nhiều mà vũ khí cũng vẫn chỉ là sắt thép bình thường là chính.Để lính tập luyện không thể nào tìm loại binh khí vượt phàm cấp được dù cho giàu có như Nhạc phủ cũng không được.Hơn ngàn người lính luyện tập suốt ngày binh khí hư hao cũng rất nhiều.

Tất cả binh khí hư hao sẽ được chuyển tới một phòng chứa mà nơi đó thợ rèn luyện khí của Nhạc phủ sẽ sửa chũa để tái sử dụng chúng.Nhưng sức vài người sao đủ để sửa chữa ngàn người mỗi ngày phá hư lên phong chứa đó binh khí đã chất chứa thành núi rồi.

Phóng đi trên mái nhà Băng Thần hướng thẳng tới hướng xưởng rèn nơi đó chẳng có ai canh gác cả hắn đi vào rất tự nhiên.Khẽ để cho Hư Vô Hỏa cuốn lên đuôi mình rồi hướng đến đám binh khí nằm dưới mặt đất.Mười thanh vũ khí nhanh chóng bốc hơi Hư Vô Hỏa không còn dấu hiệu đói khát nữa thì hắn rút lui.

Lướt đi trên mái nhà mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ dù sao sau một ngày Mộng gia thương hội về đến thành.Sự tích tiểu hồ ly tàn sát một đàn sói đã lan truyền khắp nơi những binh lính này cũng coi hắn như một phần Nhạc gia lên lộ ra ánh mắt kính nể.

Nhưng tiểu hồ ly chỉ đang bân cảm thán rằng mình may mắn ở trong Nhạc gia chứ ở nơi khác làm gì có chuyện mất mười thanh binh khí không ai để ý.Chỉ có một núi binh khí như thế kia thì mới có thể để mọi người lơ là,câu trộm nhà khó phòng cũng chính là như thế này đây.

Đến bàn ăn thì đã thấy mấy nữ nhân ngồi đông đủ bắt đầu ăn hắn nhìn bàn ăn đủ sắc vị thì cũng thèm nhỏ dãi vì thời gian qua vẫn chủ yếu là ăn đồ sống la chính.Vả lại đầu bếp Nhạc gia làm đồ ăn ngon vô cùng tối hôm qua hắn đã được thử lên rất chờ đợi bữa sáng.

Bắt đầu ăn rất thơm tiểu hồ ly không biết rằng hành trình đau khổ của mình bắt đầu trong vong vài phút nữa.Không chỉ về thể xác mà còn cả tinh thần của hắn,bây giờ hắn chỉ biết rằng món canh này rất ngon phải ăn bù cho tối hôm qua mệt mỏi vì truy đuổi đám người và con ưng chết tiệt kia.

Trong thần thức của Băng Thần bỗng nhiên một thanh niên mặc trường bào màu tím lên tiếng đó chính là khí linh của vô hạn giới chỉ lão ngũ trong các bảo vật.

Vô Hạn Giới Chỉ cười nói:“Nhiệm vụ của nguyên tố cũng xong rồi thì đến lượt ta ra nhiệm vụ thì phải nhỉ.”

Thiên Thư nhức đầu kẻ chuyên gây rắc rối đây rồi,tên này khiến chủ nhân của hắn là Không Gian thần Phạm Thánh muốn bao nhiêu nhục nhã,bao nhiêu khốn khổ.Trong một cuốn sử thư về Phạm Thánh có ghi về một sự kiện như thế này chỉ cần nghe là có thể hiểu sự khốn nạn của Vô Hạn Giới Chỉ.

Trong đó có viết trong viết rằng ngay trong đại hội vỗ lâm của toàn đại lục Phạm Thánh đã vỗ mông 100 nam nhân rồi biến mất nhờ kỳ bảo.Mặc kệ bao nhiêu truy sát sau khi cưỡng hôn thánh tử,Phạm Thánh vẫn chạy trốn thành công nhờ kỳ bảo.

Thần giới Thập đại Thần vương được rất nhiều người kính trọng tôn thờ nhưng chỉ có riêng Không Gian thần là vô cùng ít tín đồ lên tín mệnh lực ít hơn mấy người kia rất nhiều.Bị cưỡng ép làm nhiều chuyện như vậy lên khi đồng ý với Trí Thần ngay và luôn bởi vì hắn rất căm thù Vô Hạn Giới Chỉ bởi vì khiến hắn trở thành đời đời trò cười.

Sát Thần Kiếm vỗ vai hắn nói:“ Trước tiên hãy là phụ nữ đừng có làm chuyện gì kinh khủng.”

Thiên Thư cười khổ:“Nào ngươi muốn giao nhiệm vụ gì đây ngũ đệ.”

Ngoài dự đoán của mọi người hắn chỉ nói là:“Ta muốn giao nhiệm vụ bái sư học nghệ.”

Thiên Thư thở phào nói:“Ngươi đã trưởng thành rồi giao nhiệm vụ rất chuẩn để khích lệ ta quyết định cho ngươi tư giao nhiệm vụ.

Hắn chỉ cười rồi nói với Thiên Thư:“Thế thì ta cảm ơn đại ca.”

Giọng nói của hắn vang lên

Nhiệm vụ chi nhánh Bái sư học nghệ bái một người thầy sẽ xuất hiên trước mặt ngươi trong vòng 1 giây nữa.Vừa nói xong mặc kệ đám kia còn há hốc mồm hắn rất nhanh chóng thoát khỏi kết giới lao ra ngoài.

Nghe thấy giọng nói lạ giao nhiệm vụ và một tên đang ngồi lên tô canh ngon lành mặc dù chỉ là hình bóng nhưng hăn cũng không cảm thấy tốt hơn một tý nào.Mất vài giây để mình thôi không bất ngờ dần dần bình tĩnh chở lại.

Hắn bắt đầu hỏi:“Ngươi là hệ thống ư.”

Kẻ kia chả lời:“Phải nhưng chỉ là một phần nhỏ.”Sau đó hắn lại nói:“Lấy được món đồ từ kẻ mình bái sư.”

Băng Thần nhìn ánh mắt nụ cười của đối phương như là ác quỷ nhìn con nồi lạc vào trò chơi của mình.Biết chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì nhưng đây là nhiệm vụ chi nhánh liên quan đến mạng sống của Mai Hân lên dù là hố cũng phải ráng nhảy.Huống chi hắn còn không tin có cái hố nào mình nhảy mà không leo ra được.

Băng Thần cũng cười nói với kẻ kia:“Thế sư phụ làm thế nào mới có thể lấy một món đồ từ ngươi mà là món đồ gì.”

Kẻ kia trong tay một cái nhẫn đang xoay tròn,chiếc nhẫn không hề có chút hoa văn nào nhìn cũng không có gì nổi bật.Thế nhưng hắn chắc chắn thứ hệ thống đưa ra sẽ không phải đồ bình thường nên rất hiếu kỳ.

Kẻ kia nói:“Chỉ cần ngươi hoàn thành một việc dễ dàng là sẽ có được nó.”

Sắc mặt dần chìm xuống biết:“Thế việc dễ dàng là gì thế ngài có thể nói ngắn gọn và súc tích được không.”

Vô Hạn Giới Chỉ nói:“Ta cần mười bộ nội y đã qua sử dụng của mười tên nữ nhân sinh đẹp.Ngươi phải nhớ kĩ là phải sinh đẹp mà phải hoàn thành trong vòng một tháng.”Sau đó bóng mờ biến mất khỏi bàn ăn.

Một đám nữ nhân đã chú ý đến Băng Thần có biểu hiện lạ lùng từ nãy đến giờ lúc thì có vẻ trầm lắng suy nghĩ lại có lúc cười.Ánh mắt lại luôn nhìn thẳng vào tô canh giữa bàn tất cả tập trung vào tô canh xem có gì lạ lùng không nhưng không hề có.

Băng Thần giờ phút này còn đâu để ý bọn họ để ý cái gì tròng mắt liên tục xoay chuyển suy nghĩ đến nhiệm vụ vừa được giao.Hắn âm thâm nghĩ ánh mắt nhìn qua năm người nữ nhân trên bàn đạt chuẩn trước tiên có năm người bọn họ làm mức thế nhưng bọn họ đều là Thanh Vân tối cao về sắc đẹp hai người nằm trong thập tiểu mỹ nhân hai người còn lại là tứ đại mỹ nữ.Một người là tiền tứ đại mỹ nhân do Thanh Hoa lấy chồng lên bị loại khỏi danh sách.

Mà theo trí nhớ của tiểu hồ ly hai người bạn thân với Nhạc Thanh Thanh cũng làm trong danh sách thập tiểu mỹ nhân.Thế là hắn sẽ có cơ hội chỉ cần tiếp cận là có cách,một người trong tứ đại mỹ nhân Thanh Vân cũng cư ngụ tại kinh thành.Một người khác tại vô cùng xa không thể kịp huống chi nếu tới được còn phải nghĩ cách lấy nội y kín đáo không bị người khác phát hiện.

Nhưng nghĩ lại người đời đánh giá nhiều là còn tính cả gia thế mình chỉ cần tìm sắc đẹp có lẽ sẽ có hi vọng một chút.Nghĩ xong hắn lại thả lỏng ra dù sao lo nghĩ nhiều cũng không được trước tiên phải ăn lo có thực mới vực được đạo ăn lo rồi chuẩn bị làm việc.Thấy tiểu hồ ly lại ăn uống vui vẻ mọi người không chú ý nữa mà cố gắng ăn lo khi ăn xong không để tiểu hồ ly thất vọng Nhạc Thanh Thanh muốn sửa soạn để chuẩn bị đi gặp bạn bè của mình.

Mộng Phỉ muốn về với cha mình chuẩn bị lãnh phong hầu về gian phòng thấy tiểu hồ ly đi theo nàng cũng không ngại mà bỏ đi đồ đạc mà tắm rửa.Nhìn dáng người của nàng tiểu hồ ly máu mũi muốn phun ra tròn quá trắng quá.Hắn ta nhìn đăm đuối đến khi nàng vào phòng tắm thì hắn hướng đến bộ đồ lựa ra nội y hất qua một bên chạy vào phòng tắm dùng cái mỏ dài thơm lên má nàng rồi biến mất ra ngoài miệng ngậm nôi y.

Mùi thơm xử nữ tràn đầy nhưng hắn không kịp hưởng thụ mà phóng tới phòng của công chúa.Trong đầu không ngừng liên hệ với hệ thống làm sao để nộp lại vật phẩm nhiệm vụ chiếc nhẫn đen bỗng nhiên suất hiện hút mấy món đồ vào bên trong.Hắn nghe được tiếng hệ thống thông báo nhưng đã là giọng nói khác không phải tên sư phụ kia nữa rồi.

Vật phẩm nhiệm vụ đánh giá đạt chuẩn 1/10 mong kí chủ cố gắng

Được bước đầu tiên rồi tiếp tục bước tiếp theo thôi tâm khẽ niêm hắn liền di chuyển đến phòng khách chờ đợi thời cơ.Một lúc sau Nhạc Thanh Thanh và Mộng Thư đến nghe nàng nói:“Chúng ta đưa tiểu Nhị đi chơi nào.”Híp mắt lại tiểu hồ ly mặc kệ nàng đưa đi âm thầm tinh toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.