Thú Tu Thành Thần

Chương 927: Chương 927: Dễ




Tống Thiên Lệ cười nói:

“Quả thật nghe có vẻ khủng bố nhưng thực tế không dễ chút nào cả, nghe nghiệp nào cũng có khắc chế cả, đội hình nhiều pháp sư, xạ thủ, cung thủ mà gặp sát thủ thì gãy sớm, sát thủ nhiều gặp Đấu Sĩ hay Kỵ Sĩ thì cũng đi đời nhà ma.

Bốn ngày thì chỉ cố 5 tiếng mỗi ngày để thăng hạng thì làm sao leo lên hạng nhanh được, chưa kể mỗi lần đánh chuỗi đều rất cực khổ khi phải gặp đối phương mạnh hơn, rồi khi đến thánh giả thì chỉ có thể đánh một mình chứ không được đi cùng tổ đội, thế thì càng khổ cực hơn.”

Băng Thần nghe xong thì hỏi:

“Thế Thợ săn có bị khắc chế không?”

Tống Thiên Lệ bĩu môi nói:

“Thợ săn thì chức nghiệp nào chẳng khắc chết được.”

Băng Thần nghe thế thì cười mà không nói, tu luyện giới người không có nhiều thời gian để giải trí thế nên dù cho xa hội hiện đại nhưng rất ít người hiểu về một thứ giống như trò chơi, thợ săn tuy phế thật nhưng nếu được trang bị đầy đủ chiêu thức thì khó có hệ nào có thể làm gì được hắn ta.

Trong lúc chiến đấu hắn ta có ăn cắp chiêu thức của đối phương để tự thăng cấp cho mình, lấy đi những thứ tinh túy nhất của đối phương để chống lại chính bọn họ thì còn gì tốt hơn, hắn ta cười cười rồi nói:

“Cám ơn ngươi đã cho ta biết rõ về xếp hạng, nếu tự tìm hiểu có lẽ ta sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Tống Thiên Lệ cười nói:

“Công tử đã cưu mang chúng ta vào lúc này thế nên chuyện này là chúng ta phải làm.”

Mấy cô nương đang cắm mặt ăn cũng ngẩng đầu lên nói:

“Đã thế còn cho chúng ta ăn ngon như thế này, công tử đã cố vợ chưa nếu không chê chúng ta gả cho ngươi.”

Tống Thiên Lệ nguýt các nàng một cái rồi quay sang cười nói với Băng Thần:

“Các nàng chỉ đùa thôi mong công tử không trách.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta biết chứ, Thiên Lệ cô nương yên tâm ta không phải người hay nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt đâu.”

Tống Thiên Lệ cười nói:

“Cám ơn công tử rộng lượng.”

Một lát sau mấy cô nàng ăn no say thì quyết định đi nghỉ ngơi, các nàng cũng đã quá mệt mỏi trong mấy ngày qua rồi, thời gian để vào Tân Sinh cũng đã hết thế nên ngoài đi ngủ thì chẳng có gì để làm cả.

Tống Thiên Lệ biết mấy người Băng Thần cần thương lượng thế nên đã đi cùng các muội muội của mình lên về phòng nghỉ ngơi, Hồng Thiên Nữ nhìn hắn ta cười hỏi:

“Làm sao huynh tìm được các nàng hay thế?”

Băng Thần cười nói:

“Các nàng bị nhốt tại khu nhà kia không dám ra ngoài thế nên chỉ dám vào trong Tân Sinh tìm người bảo kê và thế là ta xuất hiện, chúng ta đã quyết định nhanh chóng để đôi bên cùng có lợi, Băng Thần ta tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế được.”

Hồng Thiên Nữ nhỏ giọng hỏi:

“Thế tương lai chúng ta với họ như thế nào?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Tống Thiên Lệ đã tạo được nhóm, chúng ta cứ gia nhập vào đó rồi tính tiếp, ngoài người mình có thể kiểm soát thì ta không dám tin người nào cả, bây giờ chúng ta phải trốn các nàng cũng phải trốn hỗ trợ lẫn nhau thế này mới khó có khả năng các nàng phản bội.”

Hồng Thiên Nữ gật đầu rồi nói:

“Chúng ta nói thế thôi, ta cùng muội muội đi vào trong Tân Sinh thăng cấp trước, huynh có nội tại tự tăng kinh nghiệm thế nên từ từ cũng không sao.”

Băng Thần gật đầu nói:

“Các nàng thăng cấp trước đi, ta xem các nàng có còn thiếu thốn cái gì không, nhỡ đâu đi vào trong Tân Sinh hết thì lại không có người giải quyết.”

Các nàng vừa đi vào trong Tân Sinh thì Bạch Vân đã nhào xuống ôm chặt lấy chân của Băng Thần khóc lóc nói:

“Giúp ta đi mà Băng Thần, ngươi gặp ta được hai tuần rồi nhưng mới chỉ gặp mấy cô gái kia được hai giờ sao ngươi lại giúp họ mà không giúp ta, thật sự quá bất công đi mà.”

Băng Thần lắc đầu thở dài nói:

“Ta biết lý do ngày xưa tại sao ngươi thất bại sau đó phải trống xuống Thượng Vị Vi Diện rồi, bây giờ không phải vấn đề quên nhau trước sau mà là hợp tác cùng có lợi, ngươi xem các nàng cho ta cả một hệ thống tình báo còn ngươi cho ta được cái gì.”

Bạch Vũ cười cười nói:

“Có thể cho công pháp trước rồi mai mốt ta sẽ trả cho người sau có được không, với lại nghe Thiên Nữ nói ngươi đang thiếu người để tổ đội trong Tân Sinh sao, ngươi cho ta công pháp đảm bảo ta sẽ nghe lời hơn cún nữa.”

Băng Thần nhìn nàng đầy nghi hoặc rồi hừ một cái khẽ thở dài nói:

“Thôi được rồi nhưng người phải hứa sẽ không phản bội ta mới được.”

Bạch Vân vui vẻ nhào lên ôm lấy eo hắn ta mặc cho thân thể đang lê lết ở dưới mặt đất, đúng lúc này đi tìm hắn có việc Tống Khả Khả trợn mắt lên nhìn bởi nhìn Bạch Vân lúc này rất giống đang ăn kem, người còn cứ run run khiến cho cô bé hiểu nhầm.

Băng Thần muốn lên tiếng thì nàng ta đã quay người chạy mất, hắn ta lắc đầu một cái rồi nói:

“Ngươi thề trung thành đi rồi ta đưa công pháp.”

Bạch Vân vội lui ra rồi nói:

“Ta Bạch Vân thề nếu được Băng Thần giúp đỡ nhất định trung thành không phản bội, nếu làm trái lời thế thì tu vi ngừng tiến chết không được siêu sinh.”

Băng Thần nghe xong nàng thề thì khẽ cảm nhận một chút xem có phải thề thật không, nếu có Thiên Đạo sẽ phản ứng dù cho rất nhỏ nhưng Thiên Thư sẽ cảm nhận được, một vài giây sau Thiên Thư lên tiếng:

“Thiên Đạo đã nghe được lời thề của nàng ta rồi chủ nhân yên tâm đi.”

Băng Thần gật đầu sau đó nói::

“Được rồi để ta tìm công pháp thích hợp nhất cho ngươi.”

Hắn ta sau đó trầm ngâm một hồi rồi ân nhẹ vào trán của nàng, một công pháp được truyền tới, Băng Thần nhẹ giọng nói:

“Ta biết ngươi có thù với Kim Long tộc thế nhưng thật sự không có công pháp nào hợp hơn công pháp do lão tổ các ngươi sáng tạo ra, coi như hắn ta thay tộc của ngươi trả ít nợ cho ngươi vậy.”

Bạch Vân nhỏ giọng nói:

“Ngươi biết lão tổ của ta?”

Băng Thần gật đầu nói:

“Đúng thế, lần cuối cùng ta gặp hắn ta là ở trên bàn ăn.”

Bạch Vân khẽ hỏi:

“Thế các ngươi thân thiết lắm sao?”

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

“Sao ngươi lại nghĩ ta với hắn thân thiết nhau?”

Bạch Vân khó hiểu hỏi:

“Ăn cơm chung với nhau, thậm chí hắn ta còn giao công pháp cho ngươi nữa cơ mà.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta gặp hắn trên bàn cơm đâu có nghĩa chúng ta ăn cơm chung với nhau, nói chính xác ra là ta ăn hắn mới đúng, vị thịt mềm mại của hắn đến bây giờ ta vẫn không quên được, sao ngươi lại lui ra xa thế?”

Bạch Vân nhìn hắn sợ hãi nói:

“Ngươi ăn thịt rồng?”

Băng Thần cười nói:

“Ngươi có cần sợ đến thế không, rồng ăn thịt người là chuyện bình thường thì ta ăn thịt rồng sao ngươi lại sợ, ta cũng chẳng ăn ngươi đâu mà lo.”

Sau hôm đấy thì Băng Thần cho cô nàng này vào trong Tân Sinh rồi cùng nhau luyện cấp, chức nghiệp thợ săn thì quả thật khó hơn hắn ta nghĩ rất nhiều, nhưng với sự phối hợp của mọi người thì tổ đội của hắn ta thăng cấp cũng rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.