Thiên Nguyên đại lục
Lăng Phong hét lên:
“Tập hợp hết thành viên nòng cốt lại để giúp lấy bang chủ.”
Hơn năm mươi ngàn giáo chúng thông qua Tinh Thần Quyết tăng lực lượng của Băng Thần lên một cách nhanh chóng nhất.
Băng Thần cảm giác được lực lượng của mình bắt đầu tăng nhanh, rất nhanh đã gấp năm lần ban đầu khí tức kéo lên làm người ta vô cùng sợ hãi, nhưng năm ngàn người sao lại đi sợ một người.Hồng Nhất nhìn Băng Thần rồi hét lên:
“Ai bắt được tên kia sẽ được trọng thưởng, đảm bảo vinh hoa phú quý suốt đời, không bắt được hắn ta thì có quay về giáo phái cũng sẽ nhận phạt rất nặng, ta đã phải nhận phạt thì đừng hòng các ngươi có ngày tốt.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Yên tâm các ngươi sẽ không ai phải nhận phạt cả bởi làm gì có ai còn sống sót qua ngày hôm nay.”
Băng Thần nhìn qua Hồng Nhất nheo lại nói:
“Ngươi giữ tâm trận đúng không nhỉ.”
Hồng Nhất thật sự đang giữ tâm trận, bị Băng Thần nhìn như sói đói thấy cừu non làm cho hắn ta rợn hết cả tóc gáy, chớp mắt một cái khi mở ra thì vốn cách cả vai dặm Băng Thần lại đứng trước mặt hắn.
Bằng tốc độ cực nhanh Băng Thần không chế lại, một tấm ngọc bội màu đen toát ra hơi thở đen tối bị Băng Thần bóp nát, một chớp mắt sau Hồng Nhất bị phong ấn hết sức mạnh ném vào bên trong Vô Hạn Sáng Thế trong trạng thái hoàn toàn bất tỉnh.
Băng Thần lúc này đứng giữa năm ngàn người nhưng có vẻ hắn ta chẳng có chút sợ hãi nào cả, vung lên kiếm hắn gặt luôn thủ cấp của kẻ đứng gần mình nhất.Mười một cái đuôi khi thì quẹt ngang khi thì cong lại búng ra đâm xuyên người kẻ địch.
Phiêu Miểu Kiếm Khí
Những luồng kiếm khí bay thẳng tới những người kia, họ nhanh chóng né tránh bởi sát lực từ kiếm khí họ không có tự tin rằng mình gánh được độ sắc bén của chúng, nhưng khi đám người này né thì những luồng kiếm khí như những cánh chim lượn khắp bốn phía.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt “
Xác người bị đứt đầu đứt thân như rác rưởi rơi từ trên không trung xuống, bụi máu thấm đẫm bờ rừng phía dưới, hơn một trăm Tái Tạo Cửu Trọng nhanh chóng lao lên bắt đầu thi triển pháp thuật, Băng Thần lắc mình né chiêu một cách đầy tinh tế.
Đồng thời hắn cũng tiếp cận đám người kia, một thanh kiếm đỏ rực lửa phóng tới nhanh như tia chớp nhắm thẳng đầu của hắn ta, Băng Thần nghiêng người miệng cắn vào giữa thân thanh kiếm khiến cho nó vỡ tan thành nhiều mảnh.
Sau đó Băng Thần như dê vào trong bầy cừu đồ sát từng người một, pháp sư cận chiến sao bằng Vũ giả được, một cô gái vừa chạy trốn vừa hét lên:
“ Ta đầu hàng ta khai hết tha mạng cho....”
“Sọt “
Chiếc đuôi trắng đâm xuyên cổ họng nàng, một ngọn lửa trắng từ từ lan ra thiêu đốt cơ thể nàng, năm ngàn người chạy tán loạn khắp nơi, rút ra cung Băng Thần bắt đầu bắn chết hết những người bên trái, từng người như chìm gãy cánh rớt xuống mặt đất.
Băng Thần nhìn qua những người chạy hướng còn lại mỉm cười nói:
“Ta cũng là pháp sư đấy nhé.”
Tay hắn sáng lên màu trắng trong suốt.
Băng Phong Thiên Lý
“Xoẹt “
Một trăm dặm ngay lập tức bị đóng băng dàu ba thước, những kẻ trốn chui trốn lủi cũng bị đóng băng, mỗi người trên mặt đều tràn ngập vẻ sợ hãi như gặp ma, Băng Thần nghiêng nhẹ tay bạch quang lóe lên lưỡi kiếm trong suốt hoàn toàn bị đóng băng.
Lắc nhẹ một cái băng vỡ ra thành bụi, một trăm dặm băng vỡ nát những người ở bên trong cũng nát tan thành những mảnh li ti, đút Nhật Nguyệt Sáng Thế vào vỏ hắn ta thì thầm:
“Các ngươi đã hài lòng chưa?”
Sát Thần Kiếm cùng Hồn Cung vui vẻ đáp:
“Quá sảng khoái thưa chủ nhân.”
Sát Thần Kiếm cười to nói:
“Lâu rồi ta chưa có cơ hội giúp chủ nhân hấp thu sức mạnh của kẻ khác nhiều như thế này, ngài một lần thăng đến sáu cái tiểu cảnh giới.”
Băng Thần cười không nói gì tâm linh thầm nhắn nhủ:
“Cám ơn các huynh đệ cố gắng tu luyện để theo kịp bước chân của ta, một mình ta chiến đấu rất cô đơn.”
Tại Thiên Nguyên đại lục các bang chúng của Thiên Long Bang quỳ một chân , Lăng Thiên cùng Phi Thành quỳ xuống bằng một chân vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, Băng Thần truyền cho họ một vài loại công pháp sau đó cắt đứt liên kết.
Lăng Phong hét to lên:
“Bang chủ vừa ban cho chúng ta một vài loại công pháp cực kỳ lợi hại, ngài ấy còn dặn chúng ta phải nhanh chóng bắt kịp bước chân của ngài ấy đừng để ngài ấy thất vọng.”
Tất cả mọi người quỳ xuống đồng thanh hô to:
“Băng Thần Vĩnh Sinh, bang chủ vạn tuế vạn vạn tuế.”
Băng Thần giữ chắc Hắc Long Hồn Cung trên tay lẳng lặng bay tới gần nơi các lão sư đang chiến đấu, giống như một bóng ma không được ai chú ý cả, Ngạo Vương nhìn thấy thế mỉm cười nói:
“Ba ngài dạy hắn cả cách làm sát thủ ư?”
Ba người dù sao cũng là bậc tiền bối nên nào có thể nói đệ tử mình giỏi cái gì mình cũng không biết, Đỉnh Liêm vuốt râu nói:
“Thiên tài phải được đào tạo một cách khác biệt.”
Băng Thần quan sát sau đó chọn ngay kẻ mạnh nhất trong đám giương cung lên, toàn bộ lực lượng dồn hết vào trong mũi tên, năm cái ma trận xuất hiện trước đầu mũi tên.
“Vụt “
Mũi tên như biến mất khỏi khoảng không bay qua một mỗ hổng không gian cực nhỏ sau đó xuất hiện ngay bên cạnh đầu của một người, người này mau chóng phát hiện nhưng muốn né tránh thì quá muộn màng.
Mũi tên xuyên qua đầu của hắn sau đó đâm thẳng vào vai của một kẻ khác mới dừng lại, không gian rung động, các lão sư bị hút vào không gian bóng tối xuất hiện khi kẻ kích hoạt ma pháp cầu đã chết.
Bảy mươi năm người đánh với hai mươi tư người trong đó một vài người đã thương khá nặng, một mũi tên định đại cục, ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía Băng Thần nhưng hắn ta ngay lập tức biến mất khỏi không gian như chưa từng tồn tại.
Ngạo Vương lại phải thốt lên:
“Kẻ này làm việc không có một kẽ hở, trẻ vẫy đã đáng sợ như thế rồi, may mắn cho chúng ta có hắn nếu không lần này nguy to.”
Lý Thiên Vương mỉm cười đắc ý nói:
“Mọi người không biết chứ tất cả kế hoạch ngay từ đầu đều do hắn bày ra, thậm chí rõ ràng khả năng thất bại cũng đã được hắn tính đến nên mới có sự phản ứng nhanh chóng như thế. “
Đỉnh Liêm lườm Lý Thiên Vương một cái, biết mình lắm lời thế nên hắn quay qua một bên không nói gì nữa, những người khác thì âm thầm suy nghĩ, nhưng nói chung cuộc chiến kinh thiên động địa đã kết thúc.