Thú Tu Thành Thần

Chương 1012: Chương 1012: Đố kỵ




Băng Thần một đường nhanh chóng về tới thôn trang, trưởng thôn lúc này đang đứng nói chuyện với một ai đó, lúc thấy Băng Thần trở về thì hắn ta thở phào một hơi. Hắn dõng dạc nói với người kia:

“Công tử xem ta đâu có nói dối, vị thiếu hiệp kia có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ đi về tới nơi rồi kia.”

Đông Phương Chính Nam quay đầu lại đằng sau thì thấy Băng Thần đang chạy tới, trong lòng uất ức muốn phát tác nhưng khi nhìn rõ mặt đối phương thì hắn ta không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Băng Thần mạnh mẽ như thế nào thì hôm khai giảng hắn ta đã tận mắt chứng kiến, đã thế còn là cháu ngoại của Băng Hoàng nữa.

Băng Thần đi tới trước mặt trưởng thôn chắp tay cười nói:

“Ta đã tiêu diệt Thí Nhị Cẩu, thôn trang của ngài đã an toàn rồi.”

Trưởng thôn kích động nói:

“Tốt, tốt, tốt, Dạ nhi mau tiếp Băng Thần công tử, kêu ngươi chuẩn bị tiệc mừng thắng lợi.”

Hắc Dạ lúc này vốn đang trong nhà mới đi ra cười nói:

“Băng Thần ngươi thật sự làm được rồi.”

Băng Thần vuốt mũi đắc ý cười nói:

“Ngươi biết thừa ta dư sức làm rồi sao còn tỏ vẻ ngạc nhiên.”

Đông Phương Chính Nam đờ người ra, Hắc Dạ quá đẹp khiến hắn như bị hớp mất hồn nhưng ngay khi Băng Thần ôm eo dẫn Hắc Dạ đi thì lòng hắn ta đau như cắt. Băng Thần cũng không muốn phải vội vàng đi như thế nhưng hắn lại sợ Đông Phương Chính Nam phát hiện Hắc Dạ không phải người của thế giới thực.

Hôm nay kiểu gì hắn cũng phải mang nàng ta ra ngoài, nếu có người phát hiện được thì không ổn một chút nào cả. Để chắc ăn hắn còn ngoái đầu lại gọi trưởng thôn:

“Trưởng thôn ta có chút thứ muốn cho ngài xem, phiền ngài theo ta một chút. Còn vị huynh đệ kia nếu muốn làm nhiệm vụ thì nhanh nhanh lên, đầu mục vừa chết chỗ đó rất loạn không đi thực hiện sẽ mất thời cơ.

Hắc Dạ đã khuất bóng thì trưởng thôn cũng lên tiếng:

“Công tử nên nghe lời Băng Thần công tử đi, lúc này đi xử lý nhiệm vụ chính là thời cơ thuận lợi nhất.”

Đông Phương Chính Nam lúc này mới giật mình sực tỉnh chắp tay đáp:

“Ta biết rồi cám ơn ngài đã nhắc nhở. “

Đông Phương Chính Nam tuy tức giận trong lòng nhưng không ngốc chút nào, chẳng việc gì phải gây sự với người trong Hư giới cả. Dù sao chuyện này ra ngoài thực tại giải quyết cũng được, Băng Thần đã là hôn phu của Ý Linh Nhi thì sẽ khó có chuyện vì một cô gái mà đắc tội người của Đông Phương thế gia.

Hắn thở dài một tiếng:

“Mất nhiệm vụ thành tựu nhưng gặp được đỉnh cấp mỹ nhân như thế cũng đáng lắm, chút nữa ra ngoài thực tại thử liên lạc với Băng Thần xem hắn có thể nhường cô gái kia cho mình hay không.”

Chuyện này rất thường thấy ở mấy cái thế gia, có điều người của Bắc Băng gia hắn ít khi tiếp xúc thế nên chỉ có thể thử. Nếu Băng Thần cứng đầu thì hắn ta sẽ phải tính cách khác, đợi hắn ta đi ra khỏi nhà của trưởng thôn thì mới sực nhớ tới một vấn đề.

Hắn ta chép miệng thở dài một tiếng, từ trong hẻm có mấy người đi ra, một cô gái cực kỳ xinh đẹp lên tiếng hỏi:

“Đại ca sao ngươi thở dài như thế?”

Đông Phương Chính Nam cười nói:

“Ta vừa mới gặp một cô gái rất đẹp đi cùng với Băng Thần, chút nữa ta sẽ liên hệ với hắn ta hỏi cô nàng ấy.”

Đông Phương Hữu Tình cười cười:

“Huynh đừng có làm chuyện ngốc nghếch, người của Bắc Băng gia từ khi nào lại giống mấy cái nhà khác, Hoàng Kỳ hắn ta còn thản nhiên ôm hôn trước mặt Ý Linh Nhi. Ta nghĩ nếu huynh gọi đến cho hắn ta thì kết quả sẽ không mấy tốt đẹp đâu, anh em trong nhà hắn còn giết người ngoài thì huynh đoán xem. “

Đông Phương Chính Nam cắn môi âm thầm suy nghĩ rồi nói:

“Nhưng nàng ta thật sự rất đẹp, thậm chí ngang ngửa với muội luôn.”

Đông Phương Hữu Tình ngạc nhiên, mấy người khác cũng rất ngạc nhiên, một người khẽ giọng hỏi:

“Đại ca ngươi không nhầm chứ?”

Đông Phương Chính Nam thản nhiên:

“Cái này là ta đang nói giảm nói tránh rồi đấy, chứ riêng khí chất thì nàng ta hơn Hữu Tình cả dặm.”

Bên hông hơi đau đau, nhìn qua thì thấy tiểu muội mặt mày bí xị, dù sao bị đánh giá tệ hơn một nữ nhân khác thì ai có thể vui được. Đặc biệt Đông Phương Chính Nam rất thật thà nên hắn nói thế thì trong mắt hắn nàng thua cô gái kia thật.

Nghĩ cái gì đó nàng đi hướng nhà của trưởng thôn, nhưng khi vào trong thì chỉ thấy có mình trưởng thôn đang ngồi hút thuốc. Nàng lên tiếng hỏi:

“Trưởng thôn cho ta hỏi người vừa nãy hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh sơn tặc có còn ở trong nhà của ngài không? “

Trưởng thôn cười nói:

“Ngươi đến hơi trễ một chút, khi nãy vốn ta muốn giữ hai vị kia lại nhưng họ lại gấp gáp làm nhiệm vụ nên đã rời đi một lúc rồi. Có điều trong thôn vẫn tổ chức tiệc ăn mừng, nếu được vị hiệp nữ này có thể ở lại dự tiệc với chúng ta.”

Đông Phương Hữu Tình vẫn còn rất không cam tâm nhưng sau khi nói chuyện một lát cũng đành phải rời đi. Đợi nàng khuất bóng thì trưởng thôn liền đóng cửa cổng lại, Băng Thần và Hắc Dạ ngồi trong nhà ăn cơm trưởng thôn cũng đi vào góp vui.

Hắn ta cười nói với Băng Thần:

“Ta đã làm theo lời công tử dặn dò rồi.”

Băng Thần cúi đầu nhẹ giọng:

“Cám ơn ngài thời gian qua đã chiếu cố Hắc Dạ, sau này có việc gì thì ta sẽ giúp hết mình nghĩa bất từ dung. “

Trưởng thôn gương mặt già nua tiếu dung hiền lành:

“Ngươi không cần cám ơn ta, con bé chẳng khác gì con gái của ta cả, sau này phiền ngươi chắm sóc nó, ta đây già rồi chắc khó sống lâu được vẫn thường hay lo lắng cho tương lai của nàng. Khi nàng bị sơn tặc nhắm tới ta thực sự rất bất lực, vẫn may có ngươi tới kịp thời.”

Băng Thần lúc này mới nhớ đến chuyện sơn tặc liền nhẹ giọng hỏi:

“Ta thấy xung quanh thôn có rất nhiều tài nguyên, tại sao không ai chịu tu luyện để đánh nhau với đám sơn tặc kia.”

Trưởng thôn buồn rầu nói:

“Thôn chúng ta quá nghèo, đã thế còn địa lý hiểm trở cách xa thành chính, không kiếm ra một bộ công pháp thì làm sao có thể tu luyện được. “

Băng Thần lúc này mới ngạc nhiên nhìn qua Hắc Dạ thì nàng ta thở dài nói:

“Ta chỉ biết mỗi công pháp của Hắc gia, không có huyết mạch Hắc gia thì không thể tu luyện được. “

Nghĩ nghĩ một hồi Băng Thần mới hỏi:

“Công pháp phù hợp với người trong thôn tu luyện không hề thiếu, trưởng thôn ngươi mang giấy viết ra ta lưu lại cho mọi người vài loại. Cho thanh niên trai tráng tu luyện một thời gian thì có thể phản kháng lại đám sơn tặc rồi, dù sao ta cũng thăm dò qua bọn họ tu vi đều rất tệ. “

Trưởng thôn ánh mắt sáng lên run rẩy hỏi:

“Thật sao?”

Băng Thần gật đầu khẽ giọng:

“Ngài nhanh một chút để ta chép xong còn lên đường làm nhiệm vụ.”

Trưởng thôn vội vàng lấy giấy bút cho Băng Thần, một lát sau Băng Thần gác bút xuống rồi nói:

“Ta chuẩn bị sáu cái công pháp đơn giản cho người mới tu luyện, còn mấy bức vẽ kia là những loại thuốc xung quanh thôn có, chỉ cần nấu nên uống theo chỉ dẫn thì sẽ có ích cho việc tu luyện rất nhiều.”

Trưởng thôn quỳ xuống khiến cho Băng Thần phải vội vàng đưa tay ra đỡ hắn ta lại, giọng nói run rẩy của trưởng thôn mang theo vui sướng:

“Ta thay mặt thôn dân cảm ơn công tử, các thế hệ của chúng ta sẽ đời đời nhớ ơn ngài.”

Băng Thần xua tay:

“Chuyện rất nhỏ thôi, bây giờ chúng ta phải rời đi ngài ở lại bảo trọng, một khi có chuyện liền tuyên bố nhiệm vụ, ta thấy thì dù việc to nhỏ gì cũng sẽ ra tay.”

Nói xong không để trưởng thôn nhiều lớn hắn ta lấy ra cái áo trong thực tại của mình trùm đầu của Hắc Dạ rồi dẫn nàng đi ra khỏi thôn. Nhưng khi đi ra ngoài bìa rừng thì hắn ta chạm mặt Đông Phương Hữu Tình, may sao Băng Thần nhanh nhẹn kịp thời để cho Hắc Dạ ẩn sau gốc cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.