Thú Tu Thành Thần

Chương 416: Chương 416: Dở quá




Hoàng Tụ thấy Băng Thần có vẻ mệt mỏi thì đi lại gần hắn, tiếng nước làm cho Băng Thần bắt buộc phải mở mắt ra nhìn, phong cảnh làm cho người ta huyết mạch phun trào nhưng hắn ta lại bất lực vô cùng, một lần nữa hắn lại thầm than thở.

“Hay lắm Thiện Nữ.”

Hoàng Tụ vẻ mặt hơi lo lắng nói:

“Ngươi có vẻ mệt mỏi, ngươi chắc rằng mình không sao chứ? “

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ngươi có thể giúp ta một chuyện thì tâm trạng của ta sẽ tốt lên rất nhiều đấy.”

Hoàng Tụ gật đầu nói:

“Nếu có thể ta sẽ giúp ngươi.”

Băng Thần nhẹ giọng nói:

“Thực ra thì cũng không có gì khó khăn, ta chỉ cần có một cái ôm thôi.”

Hoàng Tụ thầm nghĩ:

“Có lẽ bị yêu thú phục kích vẫn ám ảnh nàng quá, thân nhân mất hết chắc nàng phải cô đơn lắm.”

Nàng ôm lấy Băng Thần vào lòng mình rồi nhẹ giọng nói:

“Tuy chúng ta gặp nhau không lâu nhưng ngươi đã thành công gia nhập thì sẽ mãi là tỷ muội.”

Băng Thần mắt híp lại hỏi:

“Bốn người các ngươi chắc phải thân thiết lắm nhỉ?”

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

“Đương nhiên rồi, chúng ta đã biết nhau từ hồi mới sinh, từ lúc mới chỉ biết bò đã chơi với nhau.”

Nàng vui cười hỏi:

“Thế ngươi có bạn thân không?”

Băng Thần nghĩ nghĩ thì không dám xác định ai là bạn thân của mình, bởi phần lớn thì chỉ có thuộc hạ cùng nữ nhân, nhưng thực tế vẫn có một số người hắn coi như huynh đệ cũng có thể coi như một dạng bạn thân.

“Có chứ sao không chỉ là bây giờ ta không biết họ ra sao nữa rồi.”

Hắn mỉm cười nói:

“Thôi đừng nói những chuyện này nữa, bằng hữu nếu có duyên với nhau thì sẽ gặp lại nhau, còn nếu ông trời đã không muốn thì cố gắng cũng chả có ích gì.”

Băng Thần thực ra là sợ lộ bởi nhỡ bị hỏi đến những vấn đề liên quan đến quê quán thì thực sự không biết trả lời làm sao cho phải, Hoàng Tụ thực ra cũng đang tính hỏi quê quán của hắn thì cảm giấc một bàn tay đang chạm tới cấm địa của mình.

Nàng véo Băng Thần một cái rồi hờn dỗi nói:

“Ngươi sờ lung tung cái gì thế?”

Băng Thần lúc này không chút sợ hãi bởi hắn ta cũng là nữ nhân, hắn thản nhiên nói:

“Chúng ta đều là nữ mà có gì phải ngại đâu.”

Hoàng Tụ lắc đầu nói:

“Nhưng nơi đó sờ vào vừa nhột lại vừa có cảm giác gì đó kỳ lạ lắm.”

Băng Thần nhẹ giọng nói:

“Thực ra những cô gái như chúng ta chưa tiếp xúc với mấy chuyện kia nhưng theo mẹ ta thì nó rất kích thích.”

Hoàng Tụ lắc đầu nói:

“Ta cũng có nghe mẹ ta nói thế, nàng còn hối thúc ta lấy chồng nữa, ở tuổi của ta thì bình thường ai cũng sắp lên kiệu hoa rồi.”

Băng Thần ngạc nhiên nói:

“Thê sao ngươi không đi lấy chồng?”

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

“Ta cùng ba bị tỷ tỷ đã từng thề với trời rằng mai sau nhất định sẽ lấy chung một nam nhân, người đó nhất định phải là anh hùng trong các anh hùng, thiên tài trong những thiên tài, đã thế nhất định còn phải là mỹ nam đẹp nhất thiên hạ.”

Băng Thần trong lòng tự sướng:

“Hình như nàng đang nói đến mình thì phải.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thực ra ta biết có một người, chừng nào vào Tân Sinh ta cho ngươi xem, huynh ấy cũng là thân nhân duy nhất của ta, thực ra ta cũng bị nặng vô cùng luyến huynh chứng bệnh nhưng do ngươi đã cứu ta ta sẽ cắt ruột giới thiệu huynh ấy cho ngươi.”

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

“Từ bé đến giờ loại nam nhân nào chúng ta chưa gặp qua, huynh của ngươi thì có nghĩa lý gì.”

Băng Thần không giận một chút nào mà thản nhiên nói:

“Hi vọng khi nhìn thấy huynh ấy sẽ vẫn còn nói được như thế.”

Hoàng Kim Liên cũng từ đằng sau đi tới mỉm cười nói:

“Hai người các ngươi ở trong phòng tắm ôm nhau để nói chuyện về một người nam nhân ư?”

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

“Thần Băng bảo nàng người thân duy nhất còn lại là một người nam nhân mà chúng ta sẽ phải trầm trồ.”

Hoàng Kim Liên mỉm cười nói:

“Thật thế ư? Ta bắt đầu cảm giác hơi hứng thú rồi đấy, chút nữa vào Tân Sinh ngươi cho ta xem hình của người kia.”

Băng Thần nhún vai nói:

“Tin ta đi các ngươi nhất định sẽ phải trầm trồ, huynh ấy đẹp chỉ có thể dùng từ nam nhân đẹp nhất vũ trụ cũng không quá đáng, tài năng thì xuất chúng không ai bằng.”

Băng Thần lại bắt đầu thủ dâm tinh thần chính mình bằng những câu khen không chút ngượng miệng, dù bây giờ không thể làm ăn được gì nhưng trước mặt mĩ nhân thì không thể mất mặt.

Hai cô nàng kia cũng đi vào ngay sau đó, Băng Thần không biết đã phải nuốt nước miếng bao nhiêu lần, trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Thăm dò các nàng thêm một chút nếu đạt tiêu chuẩn thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dù trong thân phận nữ nhi ta vẫn dư sức cưa đổ các nàng.”

Lần tắm rửa này mất đến hai tiếng, hắn trước kia không hiểu sao nữ nhân tắm lâu như thế, bây giờ thì hắn ta đã hiểu, các nàng đã biến phòng tắm thành một nơi tán gẫu thì sao lại không lâu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì các nàng theo thói quen bắt đầu đi ăn bữa tối, Băng Thần cũng vào bàn ngồi, nhưng khi ăn được mấy miếng thì hắn ta không khỏi nhíu mày.

Hoàng Tụ thấy thế quay qua hỏi:

“Thần Băng ngươi lại làm sao thế?”

Băng Thần thẳng thắn nói ra:

“Đồ ăn dở qua a ăn không quen chút nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.