Thú Tu Thành Thần

Chương 390: Chương 390: Đông Long Sào đại loạn




Hàn Băng Băng tự tạo cho mình một vết thương nhẹ sau đó cùng Bạch Cầm lái chiếc thuyền lao thẳng về phía Đông Long Sào, chỉ mất vài chục giây để nàng cùng Bạch Cầm đi tới trạm kiểm soát đầu tiên sau đó khi vừa thấy người nàng liền la lên.

Phía trước có người phục kích nhanh chóng viện trợ, tuy nàng nói vậy nhưng đám người kia lại ngẩn ra không dám tiến tới, luồng uy áp của đòn công kích vừa nãy quá mức khủng khiếp, đã thế còn không chỉ một thế nên lao tới thì có khác gì chịu chết.

Nàng cùng Bạch Cẩm lao qua ba lớp phòng thủ của Đông Long Sào thì trước mặt nàng xuất hiện một con rồng cực kỳ lớn, ánh mắt lại cực kỳ uy nghiêm hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra?”

Tính danh: Hàn Thắng ( Cấp 950)

Danh hiệu: Long tộc thủ hộ giả (Khi có mặt Long tộc tăng toàn chỉ số 10 %)

Độ quý hiếm:??????

Huyết mạch:??????

Sinh lực:??????

Lam:?????

Công kích:??????

Phòng thủ:??????

Tốc độ:?????

Trí lực: ??????

Thể chất:??????

Độ thiện cảm: 60

Chiêu thức: ???????

Băng Thần hít sâu vào một hơi, kẻ khó qua mặt nhất mà Tiếu Liễu Liễu nói là đây chứ đâu, Hàn Băng Băng cố gắng giữ bình tĩnh nói:

“Lão tổ ngài mau tới cứu mẹ ta cùng các vị cô cô, bá mẫu khi bọn ta muốn tiền Tinh Linh Công Chúa về thì phát hiện vị phục kích, các ngài ấy còn cả Hán Long thúc thúc đều đang chiến đấu nhưng đối phương cực mạnh.

Trong tình thế cấp bách mẹ ta đã dùng Long Lực đẩy chiếc thuyền này siêu tốc đi về hướng Long Sào cầu viện, Hàn Thắng nhìn nàng sau đó hít thật sâu một hơi trong gió, thần thức hắn phóng ra để cảm nhận.

Nhưng hắn chưa kịp thăm dò chưa đến nơi đến chốn thì một luồng khí tức Hắc Ám ập tới, năng lượng cũng vô cùng khủng khiếp, có thể nói còn mạnh hơn hắn ta nữa , Hàn Thắng bình tĩnh hỏi:

“Đối phương có mấy người?”

Hàn Băng Băng thành thật nói:

“Thưa lão tổ có hai ngươi nhưng sức mạnh cực bá đạo .”

Hàn Thắng nhíu mày suy tư, nếu hắn đi thì rất có thể sẽ vẫn lạc nhưng nếu không đi thì mặt mũi để ở đâu chứ, cảm nhận phía trước không còn công kích thì hắn ta có kế sách vẹn toàn.

“Cường địch rất mạnh ta phải đưa mình đến trạng thái đỉnh cao nếu không thì đi ra chẳng khác nào nộp mang khi đó Đông Long Sào sẽ không có ai thủ hộ.”

Hàn Băng Băng nghiêm túc nói:

“ Người là kẻ bảo hộ Đông Long Sào chuyện này tiểu bối biết, vì đại thế phải tạm gác tư tình riêng qua một bên.”

Hàn Thắng trong lòng vui vẻ, thần thức thì liên tục phong về phía trước thăm dò, thế nhưng lúc này Nhạc Vũ lại nghĩ ra một trò, nàng ta kéo áo Băng Thần sau đó nói nhỏ:

“Ngươi ghé tai lại đây ta nói cho ngươi cái này.”

Băng Thần ngồi xuống sau đó nàng nói nho nhỏ, hắn nghe xông thì xoa đầu nàng nói:

“Ý tưởng của ngươi hay lắm, bây giờ người cùng nàng dùng đi.”

Được Băng Thần cho phép ai nàng mới từ trong giới chỉ truyền ra khí tức năng lượng của mình bao quanh một phạn vi khá rộng, thần thức của Hàn Thắng bị cản lại thì không khỏi giật mình, trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Đối phương đông người hơn mà có lẽ mục tiêu là mình chứ không phải đám kia, muốn dụ rắn ra khỏi hang các ngươi còn non lắm.”

Cuối cùng Hàn Thắng tiếp tục tĩnh tọa với lý do cần thời gian để trở lại trạng thái đỉnh phong, nhưng lần tĩnh tọa này lại tới tận bảy ngày làm cho những người khác cạn lời, khi tất cả những con rồng mạnh nhất đều tới thì Hàn Thắng mới mở mắt ra rồi nói:

“Đã được rồi, mọi người theo ta tru diệt cường địch, Hàn Băng Băng cùng Bạch Cầm lúc nào cũng phải giữ nét mặt lo lắng cực độ thế nhưng các nàng thật sự quá buồn cười đám ngươi này.”

Chỉ một hai cái vỗ cánh đám rồng đã tới nguyên địa, nhìn thấy cái hố đen tràn ngập Hắc Án khí tức Hàn Thắng lắc đầu nói:

“Chúng ta đã đến trễ, mọi người mau chóng xua tan Hắc Ám khí tức để tìm kiếm thi thể của bọn họ.”

Màn tấu hài của Hàn Thắng kết thúc, hắn ta than thở một hồi rồi mới nói với Hàn Băng Băng:

“Mẫu thân ngươi đã chiến đấu dũng cảm để giữ gìn nên hòa bình giữa Tinh Linh cùng Long Tộc, ta nhất định sẽ có xử lý thỏa đáng, ngươi cũng tạm thời tiếp quản chức vị của mẹ ngươi coi như ta đưa cho nàng một câu trả lời.”

Hàn Băng Băng ngồi tựa ở thành thuyền tỏ ra mệt mọi tựa vào Bạch Cẩm, thấy lão tổ nói thế nàng nói:

“Đa tạ lão tổ quan tâm.”

Nói xong thì cả đám liền nhánh chóng mất tích, đợi không còn ai thì Băng Thần đi ra khỏi chiếc nhẫn ôm lấy Hàn Băng Băng cùng Bạch Cẩm nói:

“Hai nàng làm tốt lắm, cố gắng lên lúc nào chán thì đến Bạch Hổ Thành tìm ta.”

Nói xong hắn ta tay kết ấn hô to:

“Quang Minh Thánh Côn, dịch chuyển.”

Hai cô nàng thấy hắn đã đi thì biết mọi chuyện coi như hoàn toàn chót lọt, hai người leo lên thuyền đi vào bên trong Đông Long Sào.

Còn Băng Thần lúc này thì đã đứng ở hòn đảo gần nơi hắn ta chiếm được Ám Tinh Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.